Cảm thấy mấy ngày nay có ý tưởng ghê nên đăng liên tục cho các tình iu đọc hehe ️
______________________
Sáng sớm ngày hôm sau ánh nắng ban mai làm toà thành màu đỏ rạng rỡ dưới mặt trời nhẹ vào buổi sáng, đồng hồ Châu âu được cách điệu tỉ mỉ bằng gỗ đính trên tường điểm đúng h sáng
Hàn Yêu Hy hôm nay ăn mặc cực kỳ đơn giản và khác lạ, cô mặc chiếc áo sơ mi cùng quần jean bó dài. Mái tóc màu nâu được buộc lên gọn gàng lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cả khuôn mặt của cô đều được tẩy trang chỉ bôi một chút son dưỡng nhẹ. Nhìn cô lúc này không còn dáng vẻ sắc xảo lạnh lùng như ngày trước nữa, cô chỉ là một cô gái thuần khiết nhưng đáng tiếc đôi mắt của cô không giống như vậy. Đôi mắt u buồn là vực sâu không thấy đáy
Cô đi xuống garage, lấy chiếc xe màu đỏ rượu của cô. Lên xe chạy ra khỏi garage, các người canh cổng thấy chiếc xe chạy ra liền lật đật mở cổng, ai cũng biết đó là chủ nhân của bọn họ
Chạy trên đường cô ghé ngang mua một bó hoa hướng dương, cùng vài nén hương, rồi lên xe phóng điên cuồng trên đường cao tốc. Không lâu sau hai bên đường không còn là toà nhà hay cao ốc nữa
Chỉ vỏn vẹn là hai đồng cỏ xanh ngát,cô tắt máy ngồi trên xe một lúc rồi mở cửa bước xuống. Mùi của cây cỏ ập vào khoang mũi cô, cô đứng đó hít thật sâu rồi tay đút túi quần tay cầm bó hướng dương đi vào một bãi đất bỏ hoang.
Đi vào sâu bên trong, cô dừng lại trước một bia mộ nhỏ được khắc tên Hàn Thiên Mặc nét chữ ngay ngắn, dứt khoát.
Cô ngồi xổm xuống cầm bó hướng dương để bên cạnh bia, đốt vài nén hương cầm lên cắm vào lưu hương.
Lấy trong túi xách gói khăn giấy, lau nhẹ lên cái tên đó. Con trai ở bên dưới có lạnh không, mẹ xin lỗi mẹ không làm gì được cho con.Con hãy mạnh mẽ và sống hạnh phúc nhé, mẹ luôn ghi nhớ con vào lòng con trai của mẹ.
Đã năm trôi qua bây giờ mẹ mới trở về để thăm con, mẹ tệ quá nhỉ bỏ con lâu như vậy.
Cô không thể nào rơi nước mắt được nữa chỉ là trong lòng đã đượm một bầu trời ảm đạm. Cô đã từng đau, đau lắm đau đến nổi nghẹt thở đau đến tê tâm liệt phế đau cả trong lẫn ngoài. Những cơn đau qua đi để lại vết sạo thật nhiều và dài chúng chồng chất lên nhau.Vậy ai sẽ làm thuốc bôi cho những vết sẹo phai mờ đây
Ngồi trước mộ cô ánh mắt đau thương nhìn vào tấm bia trước mặt, lão Thiên như thấu được nỗi lòng của cô mây đen ùn ùn kéo đến che lấp cả một khoảng trời
Những hạt mưa nặng hạt rơi trên tấm lưng mỏng manh của cô, Hàn Yêu Hy tay ôm hai chân mắt vẫn nhìn vào tấm bia trước mặt, không chớp mắt. Cơn mưa chấm dứt cô như sực tỉnh đứng dậy xoay người dứt khoát rời đi cô không dám nhìn nữa. Đã mấy năm tung hoành trong hắc bạch đạo cô không sợ gì nhưng hôm nay lại như vậy thật đáng cười mà.
Cô chạy xe đi về toà thành trong tâm trạng đến cô còn chẳng hiểu được
Hết chương
Thả cho esther vote và comment nha mọi người để cho mình có động lực viết tiếp ạ ️️