Từ xa hai người Chu Hiểu Hoa cùng Tô Vĩnh Quân nhanh chóng chạy vệ phía này.
Hai người nhanh chóng đỡ Tô Liên Kiều đang đờ đẫn từ dưới đất đứng dậy.
"Sao mày-"Tô Vĩnh Quân chỉ thẳng vào mặt Mạc Hy tức giận mắng chửi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô thì không thể thốt lên được chữ nào. Lưỡi của ông như bị rút mất vậy.
Mạc Hy nhìn thẳng vào ông ta , sâu trong đôi mắt nhàn nhạt chính là sát ý đang cuồn cuộn dâng trào.
Tô Vĩnh Quân cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Ánh mắt đó giống như là nói chỉ cần ông nói sai ý cô một chữ thôi thì cô sẽ cho ông một viên đạn xuyên đầu.
Ai ở đây cũng phát hiện bầu không khí quanh Mạc Hy đang thay đổi. Không một ai dám lên tiếng thì thầm nữa không khí bỗng chốc trở nên im lặng.
Cơn giận của bá chủ một phương của giới hắc đạo không phải ai cũng chịu được.
"Tôi đã giúp ông dạy dỗ lại con riêng tại sao vẫn chưa cảm ơn tôi??!" Giọng nói Mạc Hy mang theo ý cười nhìn Tô Vĩnh Quân nói.
"Mày...mày...nó là em của mày làm sao mày có thể làm như vậy??! Mày-" Âm tiết có chút run , Tô Vĩnh Quân cắn chặt răng nói.Chưa nói xong đã bị Mạc Hy cắt ngang.
"Đủ rồi. Con của một nhân tình ti tiện mà cũng dám nói là em gái tôi?!!!Ông có tin nếu ông nhắc đến hai chữ 'em gái' một lần nữa tôi sẽ khiến cô ta đổi họ hay không??! " Cô là chủ nhân tương lai của Tô gia chuyện này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Còn chưa nói đến bây giờ tên cô ta vẫn chưa có trong gia phả của gia tộc.
Tô Vĩnh Quân tức điên lên nhưng thể nói gì....Đây là sự thật.Từ xa một dáng người cao lớn, vững chắc hướng phía Mạc Hy mà đến.
Tư Mặc đã chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối.
Khi thấy Tô gì đó đến gây chuyện với Mạc Hy thì hắn đã muốn tiến đến .
Nhưng hắn nghĩ cô ta có thể giúp cô xả stress nên thôi chỉ im lặng đứng nhìn từ xa.
Bây giờ mới là thời gian phù hợp mà hắn xuất hiện.
Hắn biết cô sẽ giải quyết được Tô Vĩnh Quân nhưng hắn nghĩ khi có người đứng về phía mình thì cô sẽ vui hơn.
"Đây là chuyện gì." Giọng nói lạnh lùng vang lên.Tư Mặc tiến đến đứng bên cạnh Mạc Hy ánh mắt lướt qua ba người Tô Vĩnh Quân.
Tô Vĩnh Quân khi đón nhận khí lạnh từ người Tư Mặc thì co rúm người lại.Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Tư Mặc.
Tô Liên Kiều như không nhận thấy được sự lạnh lẽo của Tư Mặc.Gương đờ đẫn lấy lại tinh thần, đáng thương nhìn Tư Mặc.
Như đang muốn tố cáo Mạc Hy xấu xa đến cỡ nào.
Nhưng thật không may ,Tư Mặc không có nhìn đến. Vì trong mắt hắn bây giờ chỉ có hình ảnh của cô_Mạc Hy.
"Sao vậy?!!" Cùng là câu hỏi nhưng giọng nói của hắn dịu êm hơn hẳn.
Mọi người ở đây ai mà không có tâm nhãn ??! Họ đã nhìn ra được điều bất thường giữa Tư Mặc và Mạc Hy.
"Tôi bị người ta ức hiếp. " Đột nhiên Mạc Hy nổi tính xấu muốn đùa dai một chút ngước mặt đáng thương nói với Tư Mặc. Còn rất phối hợp hít hít mũi vài cái.
Mọi người xung quanh đang lắng lỗ tai nghe lập tức hóa đá.
Lý Nhan đứng cách cô ba bước thì mặt đầy hắc tuyến.
Tư Mặc nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô thì không nhịn được mà lộ ra khuôn mặt đủ lạnh như đang muốn đi giết cả nhà người khác.
Hắn biết cô là đang đùa giỡn nhưng lòng vẫn không nhịn được nổi giận. Tư Mặc chính là muốn giết hết những kẻ dám 'ức hiếp' cô.
Thấy khuôn mặt sắp nổi bão của hắn Mạc Hy liền biết tác dụng câu nói đùa của mình hơi lớn rồi.
"Đây là buổi tiệc của cô Lãnh gia.Tôi nghĩ Tô tiên sinh đây nên cho tôi chút thể diện." Giọng nói trầm thấp của Tư Mặc chậm rãi vang lên.
"Đương nhiên, đương nhiên là phải vậy.Đây chỉ là một chút mâu thuẫn trong gia đình đã làm phiền Lãnh gia rồi. " Nếu là gia chủ hoặc người thừa kế của Tô gia thì ông sẽ không cần khúm núm khi nói chuyện với Tư Mặc như vậy.
Nhưng thật không may ,ông ta chã là gì cả.
Ánh mắt Mạc Hy mang theo ý cười nhìn Tô Vĩnh Quân đang gượng gạo nói mấy lời khách sáo.
Cô không hiểu....rõ ràng cô cùng Tư Mặc đều đáng sợ .Nhưng tại sao ông ta chỉ nể sợ Tư Mặc mà cô thì không??!!
Chẳng lẽ ông ta nghĩ cô là con gái ông ta nên không dám làm gì ông ta cả???!
Thật lạ nha~~~
Trong lúc Mạc Hy suy nghĩ điều 'thật lại nha' thì Tư Mặc đã giải quyết xong mọi chuyện.
Cả ba người Tô Vĩnh Quân giống như chạy rối chết , đi ra khỏi bữa tiệc. Tô Liên Kiều bị mẹ mình kéo đi nhưng vẫn không nhịn được quay lại nhìn Tư Mặc.
Ánh mắt tràng đầy sự không thể tin.Làm sao anh có thể nói những lời đó.....làm sao có thể đối xử như vậy với cô ta??!
"Xin lỗi.Đã quấy rầy bữa tiệc quan trọng này của anh rồi." Mạc Hy mang theo thành ý nói.
"Không. Nếu không có em bữa tiệc này sẽ không được tổ chức. " Tư Mặc nói câu này Mạc Hy không hiểu nó mang ý gì.
Cô ghét nhất là phải đoán mấy thứ không rõ ràng như vậy nha~~~
Thật là.....
___________________Hết__________________