-“Bác sĩ Cận, gần đây thị lực của tôi ngày càng kém.”
Hiểu Quân nhìn vị bác sĩ đang hướng mắt lên những chiếc màn hình ghi nhận kết quả kiểm tra của cô mà cất giọng.
Nghe thanh âm của Hiểu Quân vang lên, Cận Bình Chu mới xoay người lại, từ tốn ngồi xuống:
-“Dựa trên phim chụp cho thấy bây giờ tốc độ lan rộng của khối u trong não cô ngày càng nhanh.”
-“Nhờ cậu.”
Hoắc Châu Long khẩn trương mở lời.
-“Hai người cứ yên tâm, tôi sẽ gửi bệnh án của cô Huyết đây đến Hiệp hội Ung bướu Quốc Tế để xem trong phạm vi quốc tế có trường hợp nào chúng ta có thể áp dụng được không.”
-“Ừm.
Cảm ơn anh.”
Huyết Hiểu Quân gật nhẹ đầu cũng không hào phóng mà kèm theo một nét cười nào.
Cận Bình Chu lại trở nên niềm nở:
-“Đó là trách nhiệm của tôi.
Vả lại là bạn thân của Hoắc Châu Long, bạn gái của cậu ấy tôi không thể không hết mình.”
-“Không phải.
Cậu đừng có mà…”
-“Vậy đi ha! Tuần sau nhớ đến kiểm tra.”
Không để Hoắc Châu Long giải thích Cận Bình Chu đã ngăn lời.
Cũng không mấy quan tâm người khác nghĩ gì về mình hay đánh giá như thế nào về những mối quan hệ xung quanh.
Với Huyết Hiểu Quân lúc này chữa bệnh là điều quan trọng nhất mà cô đặc biệt ưu tiên.
Cầm lại túi xách vào tay, Hiểu Quân lịch sự:
-“Được.
Chào bác sĩ.”
Trước khi ra khỏi phòng Hoắc Châu Long vẫn không quên kí vào đầu Cận Bình Chu một cái rõ đau như cảnh cáo cho những lời nói ngông cuồng lúc nãy hại anh bây giờ phải đi theo lựa lời nói với Hiểu Quân sao cho ưng thuận vì Hoắc Châu Long thừa biết con người cô nguyên tắc, coi trọng hình ảnh của bản thân ra sao.
Không nói rõ sẽ thành ra lớn chuyện cho xem.
-“À…ừm…Hiểu Quân…Cận Bình Chu chỉ nói đùa thôi, không có ý gì đâu, em…em đừng để tâm.”
-"…"
-“Nếu em không thoải mái anh sẽ trở lại nói rõ với cậu ta…”
-“Hoắc Châu Long anh làm gì mà cuống lên thế? Em đã nói tiếng nào đâu! Điều đó không còn cần thiết nữa.
Trị bệnh, trước tiên phải trị hết bệnh.
Em không muốn cuộc đời này chỉ in dấu chân của Huyết Hiểu Quân năm ngắn ngủi đâu.”
Thấy Hoắc Châu Long quay người lại Hiểu Quân lập tức nắm lấy tay anh ngăn cản, ôn tồn cất tiếng, khóe môi cong lên tạo nên một đường không thể tuyệt mỹ hơn.
-“Quan Tử Thành?”
Vừa dứt câu ánh mắt cô đã va vào người thanh niên trước mặt, miệng vô thức thốt lên, chân không tự chủ mà tiến đến.
Hiểu Quân lên giọng gọi:
-“Quan Tử Thành!”
-“Chị Hiểu Quân…”
Tử Thành thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên liền dừng bước.
Treo lên môi một nụ cười rạng rỡ:
-“Chị dâu, chị đến thăm anh Vũ Hàn sao?”
-“Em nói sao? Người nằm trong đó là Âu Vũ Hàn?”
Vừa nghe Quan Tử Thành nhắc đến tên anh Hiểu Quân đã sửng người kinh ngạc, đôi mày đen nhánh tinh xảo chau lại.
Trong lòng dâng lên một nỗi bất an vô độ, cảm giác hoang mang xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô.
-“Đúng vậy.
Chị không biết sao? Là tối hôm qua đột nhiên anh Vũ Hàn đau đầu dữ dội rồi ngất đi nên mới lập tức đưa tới đây.”
-“Vậy tình trạng của Vũ Hàn hiện giờ sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? Đã ổn hơn chưa? Có nghiêm trọng lắm không? Phải ở lại bao nhiêu ngày nữa?”
Nghe chứng đau đầu của anh lại tái phát, lần này đến độ phải vào viện Hiểu Quân không thoát khỏi sốt ruột, bao nhiêu lo lắng đều đổ dồn vào những câu hỏi dồn dập, liên tiếp nhau khiến Quan Tử Thành choáng váng chẳng nhớ nổi cũng chẳng thể nào trả lời hết được.
Đành phải nói theo hiện trạng mà bản thân nắm được:
-“Chị dâu, chị bình tĩnh đã.
Anh Vũ Hàn không sao rồi.
Chỉ là không ăn gì cộng với uống rượu, suy nghĩ quá nhiều dẫn đến loét dạ dày, kiệt sức cùng với căn bệnh đau đầu thâm niên hoành hành nên phải vào đây để mọi người hầu hạ thôi.”
-“Không biết chăm sóc bản thân chút nào cả.”
Huyết Hiểu Quân thở phào nhẹ nhõm, buông lời trách móc.
Quan Tử Thành cũng xoay lại hướng cửa tiếp lời:
-“Chúng ta vào trong thôi.
Anh hai thấy chị chắn khỏi bệnh liền luôn ấy.”
-“À, Tử Thành chị còn có việc chị đi trước…”
-“Hiểu Quân…”
Toan từ chối thì từ phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc, theo quán tính cả ba cùng hướng mắt đến nơi phát ra âm thanh, vừa thấy bà Quan đôi chân cô không còn vâng lệnh chủ nữa, cất lên chạy đến ôm chầm lấy bà, nghẹn ngào:
-“Mẹ!”
Bà Quan cũng đưa tay xoa đầu cô, vẫn trìu mến, ấm áp, vẫn dịu dàng như xưa không chút gì để gọi là thay đổi:
-“Thời gian qua con đã đi đâu vậy? Chúng ta tìm con nhưng không gặp.”
-“Con…”
Thấy cô ngập ngừng bà Quan tiếp tục:
-“Đến để thăm Vũ Hàn sao?”
-“Dạ không.
Con đến thăm một người quen ạ! Bà nội và ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”
Nhận được lời hỏi han từ cô bà Quan chỉ lắc đầu buồn bã đáp lại:
-“Mọi người vẫn bình thường duy chỉ có một người ngày tìm con tối lao vào bia rượu, không ăn không ngủ không biết nghỉ ngơi là gì nên hôm nay mới ra nông nổi này.”
-"…"
-“Con vẫn sống tốt chứ?”
-“Con vẫn vậy ạ!”
-“Con đã suy nghĩ kĩ?”
-“Dạ…vậy xin phép mẹ con đi trước.
Cuộc gặp hôm nay mong hai người đừng nói cho một ai khác biết.
Con chào mẹ.
Chị đi đây.”
Huyết Hiểu Quân lãng tránh câu hỏi của bà Quan, gập người lễ phép rồi lại cùng Hoắc Châu Long một hướng thẳng ra ngoài.
Từ ban lên xe đến giờ cô vẫn im bặt không buồn hé môi nửa lời, nên Hoắc Châu Long đành phải lên tiếng trước:
-“Hiểu Quân.”
-"…"
-“Hiểu Quân.”
-"…"
-“Huyết Hiểu Quân.”
-“Hả?”
Bị tiếng gọi lớn của Hoắc Châu Long, lúc này đây cô mới có phản ứng, vội vàng buông giọng.
-“Em không sao chứ?”
-“À…không sao.”
-“Sắc mặt em không được tốt.
Thật sự không sao?”
-“Em ổn.”
-“Hai người lúc nãy…”
-“Tới nhà rồi, em vào đây.
Gặp anh sau.”
Không để Hoắc Châu Long trọn câu Hiểu Quân đã cắt ngang lời, vội vã mở cửa bước ra mặc cho anh ngồi trong xe ngây ngốc, đưa ánh mắt với hàng vạn nghi vấn về tấm lưng nhỏ bé của cô khuất dần trong màn đêm cô tịch..