-“Nếu những chi tiết đó mày vẫn còn nhớ rõ thì chắc hẳn sẽ không quên được lần mày bị sốt co giật chứ?”
Thái Hoa Phương nghiêm giọng nhắc lại, tỏ mặt hoài niệm.
Sau một hồi lục tìm kí ức Huyết Lợi mới cất tiếng:
-“Thì sao chứ? Lúc đó nó chỉ làm một việc duy nhất là gọi xe cấp cứu đưa tôi tới bệnh viện thôi.
Bà đừng nói đó là sự hi sinh cao cả của nó đấy nhá! Đừng quên nếu không có nó thì vẫn còn Huyết Linh Lan ở nhà với tôi.”
-“Con lầm rồi Huyết Lợi.
Nó còn làm hơn như thế nữa kìa.
Đêm đó…bà ngoại bệnh mẹ phải về quê chăm nom, sau khi bác sĩ vừa tiếp nhận nó đã tìm cách liên lạc với ba con nhưng không tày nào được, đêm hôm khuya khoắt không thể bắt xe, một thằng bé tuổi chạy cây số đến tập đoàn Huyết thị để tìm gặp ba mình nhưng…vừa đến đối diện công ty định băng qua đường thì…từ xa một chiếc ô tô lao tới tông trực diện vào nó.
Nếu người ta không phát hiện kịp thời thì chỉ một vài phút nữa thôi ta đã ân hận cả đời rồi…”
Trước những lời tường thuật của bà mà tất cả đều đứng hình ngây ngốc, không thể nào tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Thái Hoa Phương mới từ tốn gạt đi giọt nước mắt tiếp tục:
-“Con khó chịu nằm trên giường bệnh thì nó lại đau đớn nằm trong phòng cấp cứu.
Con ở viện một tuần nhưng thằng bé lại là một tháng.
Vậy sao con không so đo tính toán?”
-“Nhưng…chẳng phải mẹ nói với tôi là nó về thăm bà ngoại hay sao?”
-“Đó là vì nó không muốn con lo lắng hay cảm thấy áy náy.
Nó vì anh mình mà tính mạng của bản thân cũng không màng tới.
Vậy mà…người kết thúc cuộc sống của nó lại chính là người nó yêu thương nhất.
Thiết nghĩ những gì chúng ta làm cho nó cũng không đủ để bù đắp đâu.
Cũng chẳng phải vì chúng ta không thương con mà là năm đó mới thành lập công ty, còn rất khó khăn con lại có nhiều kinh nghiệm làm việc hơn Huyết Lãnh nên ba mẹ đành bóp bụng giữ con ở lại phụ giúp.
Đợi sau này khi Huyết thị có chỗ đứng vững chắc rồi sẽ lập thêm chi nhánh chia ra cho anh em con cai quản.
Vậy mà vì lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ của mình trong phút chốc con đã phá hủy toàn bộ.
Xem con có xứng đáng làm anh cả của nó không?”
Thái Hoa Phương vừa buông lời vừa chỉ thẳng vào Huyết Lợi, theo từng nhịp run của bàn tay già yếu là từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn dài trên gò má.
Bà ta không thể nào ngờ được chỉ vì muốn thầm lặng đền bù cho một người mà lại thôi thúc người kia sinh lòng đố kỵ dẫn đến hậu quả khôn lường như ngày hôm nay.
Đó là một nước đi sai lầm mà dù có kiếp đi nữa cũng không thể nào bước lại được.
Huyết Lợi khụy hai gối xuống sàn nhà ôm đầu gục mặt khóc nức nở:
-“Không phải.
Đó không phải là sự thật.
Bà nói dối, đó không phải là sự thật…”
-“Đó chính là sự thật!”
Thái Hoa Phương đáp lời rồi lại tiếp tục giàn giụa trong tức tưởi.
Lúc này Huyết Hiểu Quân mới xoay người lại hít một khoảng không khí mới để làm dịu bớt cơn giận trong lòng, chậm rãi từng bước đến Huyết Lợi, cô ngồi xuống đối diện buông ra từng chữ một, tuy rất nhẹ nhàng nhưng nó lại như trăm ngàn mũi tên sắc nhọn xuyên thủng qua trái tim ông ta vậy:
-“Ông ~ hài ~ lòng ~ rồi ~ chứ?”
-“Tôi là đồ khốn nạn.
Tôi anh một thằng anh tồi.
Tôi không xứng đáng được em hi sinh như vậy…Huyết Lãnh…anh xin lỗi… xin lỗi…”
Huyết Lợi gào lên thảm não, hai bàn tay nắm chặt đấm mạnh xuống nền gạch cứng ngắc đến nỗi những mô xương toát cả ra máu đỏ vương vãi khắp nơi.
-“Hiểu Quân, bác xin lỗi cháu…bác xin lỗi…bây giờ cháu muốn đánh đập, hành hạ gì bác cũng được, thậm chí cái mạng quèn này cũng tùy ý cháu quyết định…chỉ mong cháu đừng làm hại Phàm nhi và Đình Đình, hai đứa nó vô tội.
Mọi lỗi lầm bác tự mình gánh chịu.”
Huyết Lợi bỗng ngẩng đầu lên nắm chặt lấy tay cô, nghe những lời van xin khẩn thiết cùng với gương mặt ướt rượt chưa từng thấy của ông ta, Huyết Lợi Phàm và Huyết Huệ Đình cũng không đứng yên được liền chạy đến quỳ xuống cầu xin cô:
-“Hiểu Quân, em…em tha cho ba anh có được không? Hiểu Quân…”
-“Hiểu Quân tôi xin cô đó, đừng làm hại ba tôi.
Người chết rồi dù cô có gϊếŧ bao nhiêu người đi nữa cũng không thể nào sống lại được.
Chi bằng cô…”
-“Chị nói không sai, một người đã chết thì dù có gϊếŧ năm, bảy mạng người khác cũng không cách nào hồi sinh lại được.
Nhưng chị quên một điều là nói… nghe thì dễ nhưng nghe rồi có làm được hay không mới là vấn đề.
Ngược lại là chị, chị có dễ dàng tha thứ cho người làm khuynh bại gia sản của gia đình, thuê người ám sát ba mình, gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ mình, biến mình thành kẻ vô gia cư không nhà không cửa không bạn không bè, gồng gánh trên vai một món nợ khổng lồ hơn nửa thập kỷ hay không?”
-“ giây trôi qua cũng đã là quá khứ, huống hồ gì đã hơn năm rồi, cô có nên buông bỏ nó hay không? Con người ai cũng phạm phải sai lầm mà.”
Huyết Huệ Đình vừa dứt lời cô đã hất mạnh tay ra đứng bặt dậy lảnh lót:
-“Cô lại đúng.
giây là quá khứ mà năm cũng là quá khứ.
Tuy nhiên, nó là quá khứ chứ không phải là cơn ác mộng vì nó bị thời gian làm cho quên lãng chứ không phải là chưa từng diễn ra.
Chị nên phân biệt kĩ.
Và đồng ý không một ai hoàn hảo, đương nhiên ngày nào chúng ta còn nhìn thấy ánh mặt trời ắt hẳn ngày đó vẫn còn phạm phải sai lầm, quan trọng là lớn hay nhỏ thôi.
Có những sai lầm sẽ dễ dàng bỏ qua nhưng cũng có những lầm lỗi dù dành cả đời đi chăng nữa thì muôn phương ngàn kế cũng chẳng cách nào chuộc được.”
-“Nhưng mà…”
-“Mọi thứ rồi sẽ phai nhòa theo thời gian nhưng những nỗi đau vẫn sẽ luôn hiện hữu trong tiềm thức.
Vết thương nào rồi cũng sẽ lành nhưng nặng hay nhẹ vẫn sẽ để lại sẹo.”
Hiểu Quân xoay lưng lại ba con người đang rạp gối dưới sàn nhà, bước ra cửa vài bước đôi mắt xa xăm, ý vị thâm trường.
Cảm thấy bất an, Huyết Lợi Phàm cất giọng:
-“Huyết Hiểu Quân, em muốn làm gì?”
-“Nợ.
Ắt phải trả.
Đúng người đúng tội.
Nhưng.
Tôi sẽ không để máu của ông ta làm vấy bẩn tay tôi đâu.”
-"…"
-“Mời Thượng tá Kim!”.