Cuối cùng anh và cô cũng dừng lại trong trang viên Quan gia.
Tiếng động cơ xe vừa tắt mọi người đã nhanh chóng ra đón, vì nhớ cháu, lo cho con dâu đi đường xa khó nhọc mà hai Tiểu Mộng sớm đã được ông bà nội rước về bên đây.
-“Hiểu Quân, trông con lắm đấy!”
Bà nội anh niềm nở ôm chầm lấy cô.
-“Con cũng nhớ nội quá đi mất!”
-“Đứa cháu ngoan này được cái dẻo miệng thôi.”
Bà Quan cũng thuận tay phụ cô bế Khiết Thần mà nựng nịu Hiểu Quân:
-“Để mẹ.
Con ngồi xe lâu chắc cũng mệt rồi.”
-“Dạ không sao ạ!”
Âu Vũ Hàn thấy mọi người nồng nhiệt chào đón cô nhưng lại bơ mình thì liền làm ra bộ mè nheo, hai tay xách hai túi đồ lỉnh kỉnh mà dậm chân giãy nảy:
-“Con mới là cháu đích tôn cơ mà, sao mọi người lại biến con thành kiếp thê nô như này!”
Tất cả không chịu được mà phá lên cười, bà nội kí đầu anh không tiếc tình mà buông lời:
-“Con thì làm sao so được với cháu dâu của ta chứ, bảo vật này con còn thua xa đấy.”
-“Quan Tử Yên năm nay đón giao thừa ở Trần gia sao ạ?”
Huyết Hiểu Quân thấy thiếu vắng một người thì liền cất tiếng.
Quan Tri Tâm đặt Mộng Phạn và Mộng Thiền lên đùi ngồi trên xích đu mà tươi cười từ tốn:
-“Đúng rồi.
Sáng mai hai vợ chồng nó mới về đây.”
-“Chị dâu, chị xem ai nè.”
Quan Tử Thành từ cửa chính bước ra cất giọng.
Huyết Hiểu Quân lập tức ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy ông bà Trần cô đã rưng rưng ngấn lệ, bỏ chân chạy đến ôm chầm lấy hai người họ mừng rỡ.
-“Ông bà đến khi nào đấy?”
-“Hôm qua thằng cháu rể của chúng ta đích thân ra đón, không đi không được a!”
Ông Trần nhìn Âu Vũ Hàn mỉm cười gật gù.
Hiểu Quân bất ngờ nhìn anh, trong lòng vui sướng tột độ mà trở nên khách khí:
-“Cảm ơn, Hàn!”
-“Dịp đoàn viên phải có cả nội lẫn ngoại.
Đúng không?”
Rồi đêm cũng đến, khắp nơi đều lấp lánh ánh đèn, bánh mức đầy ắp trong khay, căn nhà ngập chìm trong mùi hương hoa trà thoang thoảng.
Thức ăn cũng được bày biện tinh xảo, cầu kỳ khắp bàn ăn.
Mọi người cũng bắt đầu nhập tiệc.
Bữa cơm tất niên năm nay có thêm nhiều thành viên mới nên cũng rộn rã, vui vẻ hơn nhiều, tiếng bập bẹ của trẻ nhỏ, tiếng cười nói của người lớn đã hoàn toàn xua tan đi cái không khí nặng nề và tâm tưởng u ám của toàn bộ.
Tất cả cùng nâng ly cạn chén để nắm tay nhau lật sang một trang mới với vọng ước năm sau sẽ êm đềm và tốt đẹp.
Đang thả hồn vào bữa tiệc thì tiếng chuông điện thoại anh reo lên.
Vừa nhấc máy Âu Vũ Hàn đã đứng hình giây lát, sắc mặt cũng thay đổi vài phần.
Huyết Hiểu Quân hoang mang:
-“Hàn, có chuyện gì vậy?”
-“Bệnh viện gọi cho anh, nói là…”
Âu Vũ Hàn lắp bắp càng làm mọi người lo lắng hơn.
-“Nói thế nào?”
-“Họ nói ba anh đã tỉnh lại rồi.”
Âu Vũ Hàn òa lên, vui mừng khôn xiết.
Nói rồi anh cùng cô phóng như tên trên đường.
Rất nhanh đã có mặt, vào phòng, vừa nhìn thấy Tôn Bá Thăng ngồi tựa lưng vào giường hai giọt lệ trong trẻo của anh đã tự ý thả mình mà buông rơi tự do.
Anh từng bước tiến lại mấp máy:
-“Ba…”
Tôn Bá Thăng đi từ ngạc nhiên đến xúc động, ông không thể ngờ được Âu Vũ Hàn đã chịu nhận lại mình, Tôn Bá Thăng sờ sẫm gương mặt anh tuấn đã đầm đìa của anh mà nức nở:
-“Con…con tha thứ cho ba rồi sao?”
-“Mình cùng nhau đi hết chặn đường còn lại nha ba.”
Dứt câu anh ôm chặt lấy Tôn Bá Thăng rưng rức.
Cái ôm ấm áp mà bao ngày ông đợi mong, tiếng “ba” ngọt ngào mà bao năm thèm thuồng cuối cùng Tôn Bá Thăng cũng nghe thấy, cũng cảm nhận được.
Xem như năm của ông không có gì để gọi là hoài phí.
Huyết Hiểu Quân đứng sau anh cũng xúc động không kém.
Chính bản thân cô cũng mong chờ cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
Hiểu Quân chầm chậm cất giọng:
-“Vậy ba có nhận đứa con dâu này không?”
Tôn Bá Thăng nắm lấy tay Hiểu Quân đặt lên tay anh, cần chặt mà nghẹn ngào:
-“Cũng nhờ có con mà chúng ta mới có được giây phút này.
Ngoài con ra chẳng còn ai xứng đáng hơn nữa.”
Ngớt câu, pháo bông bên ngoài cũng đã nở rộ, cái thanh âm náo nhiệt cùng với những sắc màu rực rỡ khiến cho lòng người rạo rực, vui vẻ đến lạ thường.
Những muộn phiền, sầu não cũng dần tan biến.
Giờ đây căn phòng bệnh lãnh đạm, lạnh lẽo đã tràn ngập trong tiếng cười và niềm hạnh phúc.
Thế là, sau bao nhiêu trận sóng to gió lớn càn quét cuối cùng tất cả cũng đã trở về bên nhau.
Hiểu nhau hơn, quý trọng nhau hơn và yêu thương nhau nhiều hơn.
Thiết nghĩ cuồng phong bão tố không phải trọn phần là xấu mà sau khi đi qua nó vẫn để lại cho ta một chút gọi là tàn dư.
Nếu nhìn nhận ở nhiều góc độ và mở lòng chào đón thì nó sẽ không còn là thứ dư thừa vô dụng mà lại biến thành một thứ đáng để ta trân quý, thứ mà dù có bao nhiêu tiền cũng chẳng thể nào mua bán hay đổi trao được, đó là “tình cảm chân thành”..