Nếu điều cô ghét nhất là sự giả dối thì đứng thứ hai chính là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Cũng chính vì thế mà chỉ sau ngày ở viện Huyết Hiểu Quân đã mè nheo, nằng nặc đòi về nhà.
Quá yêu chiều vợ, sợ cô không thoải mái nên Âu Vũ Hàn cũng đành phải gật đầu chấp thuận.
Vì vậy mà toàn bộ ê kíp những bác sĩ nổi tiếng nhất đều sáng chiều hội tụ, các chuyên gia dinh dưỡng cũng tấp nập ra vào nhà anh.
Giống y như lần cặp song sinh Mộng Phạn - Mộng Thiền chào đời vậy.
Vui như trẩy hội.
Đến nay Âu Khiết Thần của anh và cô cũng đã cứng cáp hơn nhiều, sức khỏe Hiểu Quân cũng hồi phục rất tốt, không còn mệt mỏi, nằm li bì như lúc mới về nữa.
Nhưng liều thuốc bổ giúp tâm tình cô tốt lên có lẽ chính là sự bày trò của hai cô chị cùng với vẻ bụ bẫm, đáng yêu của cậu em út.
Nhà không lúc nào là ngớt tiếng cười cả.
Nhưng cũng vì sự xuất hiện của các thiên thần nhỏ này mà Vũ Hàn bị cô cho ra rìa thấy rõ.
Tụi nhỏ lúc nào cũng quấn lấy mẹ, mẹ lại chẳng muốn xa con khiến người làm ba như anh cực kỳ “bất lực”, “sức lực” tràn trề lại luôn có “nhu cầu” nhưng cứ bị cô phũ phàng không chút thương tiếc.
Nhiều lúc anh tự ngẫm không biết “hợp tác” với cô để đưa tụi nhóc đến thế giới này có phải là quyết định sai lầm hay không nữa.
Như thường lệ, trưa đến gia đình người lại quây quần bên nhau, ông bố bỉm sữa đang chơi đùa với Mộng Phạn - Mộng Thiền thì tiếng chuông cửa vang lên.
Mã quản gia nhấc chân ra mở cửa, không lâu sau đó, Tô Thư Di đã xuất hiện cùng hai túi đồ trên tay.
-“Trời lạnh thế này mà đi đâu đấy?”
-“Nhớ con của tớ quá không chịu được!”
Tô Thư Di lập tức sà xuống nền ôm lấy hai tiểu công chúa hôn lấy hôn để.
Ánh mắt Huyết Hiểu Quân lại va vào hai túi đồ nằm lăn lóc phía sau:
-“Cái gì vậy?”
-“Nhắc mới nhớ.
Hôm qua đi mua sắm, thấy đồ em bé dễ thương quá nên mua cho Tiều Thần, còn có cả đồ chơi cho Phạn Phạn và Thiền Thiền nữa.
Nào, hai đứa có thích không?”
Vừa nói Tô Thư Di vừa lấy ra những món đồ chơi đầy màu sắc khiến hai cô mê tít mắt.
Giọng điệu đáng yêu:
-“Cảm ơn…mẹ Di!”
Còn nịnh nọt ôm cổ Tô Thư Di mà hôn.
-“Ôi! Yêu quá đi mất!”
-“Tô Thư Di, đây là Laura, là một bác sĩ rất giỏi, vấn đề của cô và Triệu Bân tôi đã trao đổi với cô ấy rồi.
Laura nói hai người hãy đến đó để có thể cụ thể hơn.
Tôi đã giúp đặt lịch hẹn rồi cô hãy sắp xếp đến đó một chuyến đi.
Lúc nào cũng được.”
Âu Vũ Hàn từ phía tủ đầu giường đi đến đưa danh thiếp cho Tô Thư Di, cô mỉm cười nhận lấy:
-“Hi vọng sẽ khả quan.
Cảm ơn anh!”
-“Tôi là đang tìm thông gia thôi.”
Vũ Hàn bế Khiết Thần lên buông lời trêu đùa.
-“À đúng rồi.
Âu Vũ Hàn cái này của anh.”
Dứt lời Tô Thư Di thuận tay đẩy túi đồ còn lại về phía Vũ Hàn khiến anh ngạc nhiên:
-“Sao chứ? Cô mua cả đồ chơi cho tôi à?”
-“Âu tổng à! Anh chơi được cái gì mà tôi mua? Cái này là lúc nãy nó nằm trước cổng thấy ghi tên anh nên tôi giúp quản gia mang vào.”
Huyết Hiểu Quân nheo mi tâm nghi hoặc:
-“Cái gì vậy?”
Âu Vũ Hàn nhìn chiếc hộp trắng mà cau mày lắc đầu:
-“Không biết nữa.”
-“Cẩn thận!”
Nói rồi anh đưa tay từ từ mở chiếc hộp ra thứ bên trong lại khiến cho cả ba ngạc nhiên vô độ.
-“Đồ chơi, thẻ, sổ hồng?”
Tô Thư Di nhìn từng món mà bất giác thốt lên.
-“Thẻ ngân hàng đề tên anh, quyển sổ hồng này là… tiểu Âu.”
Huyết Hiểu Quân xem xét mà thắc mắc.
-“Là ai vậy?”
Âu Vũ Hàn cũng có hơn gì cô.
Nghi vấn, khó hiểu cực độ.
-“Ây ~ còn một bức thư này!”
Tô Thư Di nhìn dưới đáy hộp mà cất giọng.
Âu Vũ Hàn không chần chừ lập tức mở ra xem, gương mặt anh lập tức sầm lại, hốc mắt đỏ hoe đến đáng sợ, hai bàn tay to lớn run rẩy không tự chủ được mà vò nát tờ giấy trắng tinh ném mạnh xuống nền.
-“Tôi không cần những thứ dơ bẩn này!”
-“Hàn! Vũ Hàn!”
Bỏ lại một câu rồi chạy nhanh ra ngoài mặc cô có gọi thế nào anh cũng chẳng thèm nhìn lại.
Tô Thư Di và Huyết Hiểu Quân đưa mắt nhìn nhau đồng loạt nhặt bức thư nhăn nhúm lên xem, lúc này hai người mới có thể hiểu rõ nguyên do vì sao anh lại phản ứng kịch liệt đến như vậy.
…
Trời dần chiều, Tô Thư Di cũng đã rời đi.
Âu Vũ Hàn vẫn chôn chân trong phòng sách mặt lạnh băng, lãnh đạm, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, im bặt.
Thấy cảm xúc anh hỗn loạn như vậy Hiểu Quân không tránh được lo lắng mà nhấc chân đến.
Cô nhẹ giọng:
-“Ba anh…”
-“Ông ấy không phải ba anh, ba anh đã chết từ lâu rồi, chết từ cái ngày mà ổng rời bỏ mẹ con anh, để lại cho mẹ anh một khoảng nợ khổng lồ để cướp đi mạng sống của bà ấy rồi.
Ông ấy không xứng đáng.”
-“Hàn…”
-“Bây giờ thì số tiền đó của ông ta có tác dụng gì chứ? Có làm cho mẹ anh sống lại được không? Có thể đổi lại những ngày tháng yên bình, nhàn nhã cho mẹ anh được không? Có cách nào làm phai nhòa những tổn thương mà thằng bé tuổi phải gánh chịu từ cái xã hội cay nghiệt này không?”
-"…"
Biết mình đã phản ứng thái quá nên lúc này Vũ Hàn mới lấy lại được bình tĩnh mà dịu giọng:
-“Anh xin lỗi!”
Huyết Hiểu Quân cũng không chấp nhất, gần Vũ Hàn hơn đưa tay ôm lấy anh dịu dàng:
-“Em biết bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà Hàn…sống trong sự thù hận cực kỳ khó chịu, em hiểu rõ vì em đã từng, hơn ngày không giờ phút nào mà em buông bỏ cũng chính vì vậy mà chẳng lúc nào em an yên được và cũng chính nó khiến cho em bỏ qua quá nhiều thứ tốt đẹp.
Mà quý giá nhất suýt chút nữa đã khiến em hối hận cả đời, đó…là anh.”
-"…"
-“Chẳng phải thù nào trả rồi cũng cảm thấy thanh thản.
Em không mong em cũng không nghĩ là mẹ anh lại muốn Hàn nhi của bà ấy cứ canh cánh bên lòng chuyện của quá khứ như vậy.
Đời người không có bao nhiêu hết.
Nếu được cứ tha thứ.
Huống hồ ông ấy cũng đã biết lỗi.”.