-“Đúng rồi! Em gửi chị.”
người bọn họ chuyện trò được một lúc thì Hải An bất ngờ tăng giọng, lấy từ trong túi ra một phong bì hai tay đưa cho cô khiến cho Hiểu Quân ngạc nhiên, với tay nhận lấy, tỏ vẻ hài lòng không nhanh không chậm cất tiếng:
-“Rất đúng hẹn ha.”
-“Thằng bé ngày nào cũng làm việc từ sớm đến tối mịt, cuối tháng nhận lương xong là đưa cho cô giữ, không dám tiêu lấy một đồng nào.
Đợi tích cóp đủ để trả lại cho con.”
Lẫn trong giọng nói và ánh mắt của Huyết Linh Lan cô dễ dàng nhìn ra được sự tự hào của bà.
Huyết Hiểu Quân cũng không vội, đợi Huyết Hải An trải ra trọn ý:
-“Em rất cảm ơn chị lần đó đã không giao em cho cảnh sát ngược lại còn giúp em thanh toán khoản nợ với ngân hàng, đền bù tổn thất cho công ty còn cả…phí phẫu thuật, tiền viện cho mẹ em nữa.”
-"…"
-“Số còn lại em sẽ cố gắng gửi lại cho chị sớm nhất.”
-“Thế này.
Số tiền trong bao thư này chị sẽ nhận vì đây là trách nhiệm và nghĩa vụ mà em phải làm để sữa chữa cho sai lầm của mình.
Khoản còn lại tức tiền chữa bệnh cho cô thì chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cháu như chị nên làm, cho nên đến đây là kết thúc.
Từ nay về sau không đề cập đến vấn đề này nữa.”
Huyết Hiểu Quân ngồi thẳng người nghiêm mặt.
Tuy nhiên cả Huyết Linh Lan và Hải An đều không tránh khỏi khó xử:
-“Như vậy sao được? Số tiền đó không phải nhỏ.
Em làm sao dám nhận?”
-“Đúng đó Hiểu Quân, như vậy cô rất áy náy a.”
-“Người đầu tiên cảm thấy áy náy là con mới phải.
Nếu con sớm quan tâm thì có lẽ Hải An đã không phải làm chuyện như vậy rồi.”
-“Thân làm mẹ dạy dỗ không tốt khiến con phải phiền lòng rồi.”
Huyết Linh Lan cúi mặt đáp lời cô.
Biết bà đang nghĩ gì Hiểu Quân lập tức nắm lấy đôi bàn tay đen sạm đang bấu chặt vào nhau của Huyết Linh Lan mỉm cười nhẹ giọng:
-“Đều chảy chung dòng máu của Huyết gia, tốt nhất đừng nói những lời như vậy, xa cách lắm.
Là con người ắt hẳn phải phạm phải sai lầm chỉ là lớn hay nhỏ, sớm hay muộn thôi.
Cô cứ nghĩ đó là lệ phí để mua lấy cho Hải An một bài học đi ạ! Đổi lấy một người đàn ông bản lĩnh, trưởng thành nó…không đắt đâu.”
Cô vừa dứt lời cả hai mẹ con Huyết Linh Lan đã đưa đôi mắt ươn ướt về phía nhau, xúc động:
-“Em sẽ không làm chị phải thất vọng một lần nào nữa đâu.
Hứa đấy!”
-“Cô thật không biết nói gì hơn nữa.
Anh Huyết Lãnh với chị dâu trên thiên đàng chắc hẳn rất hãnh diện về con.”
-“Vì hai người họ đã mang đến cho thế giới này một bảo vật mà.”
Huyết Hải An nhanh miệng tiếp lời.
Lập tức bị Hiểu Quân kí đầu buông giọng:
-“Dẻo miệng quá ha!”
Rồi màn đêm lại buông xuống, cái khoảng không tối sầm lại giăng kín các con hẻm nhỏ của thành phố phồn hoa, nhộn nhịp này.
Hiểu Quân như mọi khi tựa đầu vào vai anh phóng ánh mắt phiêu lãng qua khung cửa sổ ngắm nhìn một Hải Thượng xa hoa, sầm uất với những mảnh đời đang đeo đuổi cuộc mưu sinh xuyên đêm thâu giờ hay hòa vào dòng người nô đùa tấp nập trên phố dưới ánh đèn đường rực rỡ.
Không nói gì cũng không biểu lộ gì chỉ đơn giản là ngồi để ngắm và rồi thưởng thức.
Ấy vậy mà lại thấu hiểu được suy nghĩ, tâm tư của nhau.
Từ lúc trở vào với cô Âu Vũ Hàn lại trở nên rất lạ, cái phong thái tự nhiên gần gũi, âu yếm cô không còn nữa mà thay vào đó là một sự e dè, không thoải mái, đôi mắt sắc lạnh ấy hôm nay lại chứa đầy tâm sự, tận sâu trong đáy mang đến cho người đối diện một cảm giác hối lỗi.
Rồi cả sự gượng gạo trong lời nói càng làm cho Huyết Hiểu Quân nuôi thêm nghi hoặc.
Cô không thể đoán được Vũ Hàn rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói, việc gì phiền toái đến độ nam nhân cao cao tại thương, uy nghiêm, lãnh khốc này lại thành ra như vậy.
Trước sau gì cũng phải đối mặt, cũng chẳng phải hạng người muốn trốn tránh nên tốt hơn cả là Hiểu Quân khởi đề trước:
-“Khó nói vậy sao?”
Sau một lúc trầm ngâm ngợi nghĩ lại được cô khởi xướng Âu Vũ Hàn cuối cùng cũng quyết định mở miệng:
-“Không phải khó nói mà không biết phải nói với em thế nào.”
Hiểu Quân trong lòng lại lo lắng vô độ nhưng vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên buông lời:
-“Như thế nào cứ nói như thế ấy.”
Âu Vũ Hàn nhìn cô ngập ngừng:
-“Tào Phiên…anh và Tào Phiên…”
Không phải không nhìn ra được tình ý của cô gái kia dành cho chồng mình mà là Hiểu Quân biết rõ nền móng của tình yêu chính là sự tin tưởng nên với anh cô luôn đặt một niềm tin tuyệt đối, vì thế cũng chẳng quá lắng lo.
Tuy nhiên ngày hôm nay, cái tên Tào Phiên lại mở đầu câu chuyện của hai người, vừa mới nghe qua mà ruột gan cô đã chóng thành một mớ hỗn độn, quả tim đang nhiệt thành co bóp cũng chốc lát ngưng đọng thắt chặt lại, khó thở đến cùng cực nó như muốn vỡ tung cả lồng ngực vậy.
Cô gắng gượng điềm tĩnh quan sát biểu cảm trên gương mặt Vũ Hàn:
-“Hai người…thế nào?”
-“Anh…anh với Tào Phiên ngày mai…sẽ đổi vị trí cho nhau.”
-“Đổi vị trí? Là sao?”
Huyết Hiểu Quân nheo mi tâm khó hiểu.
Âu Vũ Hàn khẩn trương giải thích nhưng lại không dám nhìn trực diện vào mắt cô:
-“Chuyện là sáng mai anh phải đi công tác chắc phải mất vài ngày mới về, rất gấp không thể dời lại được, bà nội với mẹ phải trở về quê cũ thăm họ hàng một chuyến, còn ba thì đã ra nước ngoài trước hôm phẫu thuật, em biết mà.
Ai cũng có việc hết chỉ còn Tào Phiên thôi nên…”
-“Chỉ vậy thôi sao?”
Âu Vũ Hàn vừa dứt lời thì hòn đá nặng trĩu trong lòng Hiểu Quân cũng được gỡ xuống.
Việc mà cô bất an nhất thực tế cũng chỉ là áp lực tư tưởng mà cô tự tạo ra cho chính bản thân mình.
Tất cả đã rõ ràng nên nó cũng nhanh chóng tan thành mây khói, cuốn mất hút theo cơn gió thoảng qua.
-“Là vậy.
Tại ngày mai là sinh thần đầu tiên chúng ta ở bên nhau nhưng anh lại không thể…”
-“Em hiểu mà.
Chỉ là ngày đất nước thêm một con người, năm này không được thì còn những năm sau nữa.
Đừng quá bận tâm.
Công việc quan trọng hơn.”
Huyết Hiểu Quân cố treo lên môi một nụ cười gượng gạo, tỏ vẻ không mấy bận tâm nhưng vẫn lại là đang nói dối, vì cô vốn nghĩ sẽ được cùng người mình yêu trải qua ngày sinh nhật đầu tiên thật sự ý nghĩa nhưng lại không ngờ…Dù vậy, biết làm sao được, hai vợ chồng cô quá giống nhau, tham công tiếc việc như nhau.
Cách nào để nói chứ.
Đành phải chịu vậy..