Vũ Vĩnh Kỳ bất đắc dĩ nhìn Trần Thanh Thảo, cầu bé lắc đầu, nói: “Nếu em không muốn rời khỏi nơi này thì được rồi, anh giúp em.
“Vĩnh Kỳ?" Những lời của Vũ Vĩnh Kỳ khiến Trần Thanh Thảo ngây ngẩn cả người.
Vũ Vĩnh Kỳ vươn tay ôm chầm lấy Trần Thanh Thào, chất giọng lạnh lùng của cậu bé cất lên, vô cùng kiên định nói: “Gạo Tẻ bé nhỏ của anh, em nghe cho rõ đây, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, biết chưa nào?" “Ừ, em biết mà" Nghệ Vũ Vĩnh Kỳ nói thế nước mắt Trần Thanh Thảo nhẹ nhàng chảy xuống.
Cô bé hít mũi, cắn môi nhìn Vũ Vĩnh Kỳ.
Ngón tay Vũ Vĩnh Kỳ âu yếm vuốt ve khỏe mắt Trần Thanh Thảo, ảnh mắt thâm thủy nói: “Cô bé ngốc này, em khóc cái gì chứ? Dù con đường phía trước có khó khăn cỡ nào đi chăng nữa thì chẳng phải em còn có anh hay sao? Chúng ta củng cố gắng, nhất định mọi chuyện sẽ ổn thời mà" "Được.
Trần Thanh Thảo ôm lấy thắt lưng của vũ Vĩnh Kỳ, hình ảnh hai người ôm chạm lấy nhau vô cùng am áp.
Sau khi Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ nói chuyện với nhau xong thì vẫn không có cách nào trả tiền thuốc men cho Trần Quân Phi.
Một tháng sau, Trần Quân Phi bị đuổi ra khỏi bệnh viện, Lê Châu Sa biết rõ tất cả những chuyện này đều do một tay Trương Thiên Toàn làm ra.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư quỳ gối trước mặt bác sĩ, cô ấy cắn răng tiền đến cầm lấy tay Hoàng Song Thư, nói: "Chị hai à, vô ích thôi."
Nếu Trương Thiên Toàn đã dùng thủ đoạn hèn hạ như thế này thì sao anh ta có thể thỏa hiệp được.
“Châu Sa, anh hai em không thể ngừng điều trị được, không thể đâu em à.
Hoàng Song Thư lắc đầu đẩy tay Lê Châu Sa ra, sắc mặt cô tái nhợt, cứ quỳ gối trước mặt bác sĩ như thế.
Sắc mặt giám đốc bệnh viện vô cùng khó xử, không phải ông ấy cố ý làm khó Hoàng Song Thư.
Trước kia, bệnh viện này vốn trực thuộc Tập đoàn Trần Thăng, sau Tập đoàn Trần Thăng sụp đổ thì Trường Thiên Toàn đã đến tiếp quản bệnh viện, vì vậy cho nên ông ta không thể không làm như thế Cô Song Thư, cô cũng dừng khiến tôi khó xử nữa đây là lệnh của phía trên đưa xuống, tôi cũng...!cũng không còn cách nào khác." Giám đốc bệnh viên thờ dài nhìn Hoàng Song Thư “Tôi van xin ông đấy, khó khăn lắm bệnh tinh của Quân Phi mới ổn định trở lại, tôi không thể dừng mọi việc điều trị của anh ấy như thế này được.
Giám đốc, tôi mong ông thương xót mà giúp đỡ Quân Phi với, có được không?" Mặt mũi Hoàng Song Thư tràn đầy nước mắt, cô nhìn giám đốc bệnh viện, miệng nỉ non cầu xin.
Giám đốc bệnh viện nhìn gương mặt đầy nước mắt của Hoàng Song Thư, sau khi suy nghĩ một hồi thì bảo: "Hay là như vậy đi, gần nhà tôi có một tòa nhà nhỏ, đây cũng là văn phòng hồi trước tôi dùng đề nghiên cứu.
Trước đây tôi cũng nhận được sự giúp đỡ của ông cụ Trần, giờ cô mang cậu Quân Phi chuyển đến đó đi, tôi sẽ trị liệu cho cậu ấy, cô thấy vậy có được không?" "Được chứ, cảm ơn ông rất nhiều, giám đốc.
Sau khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nghe thấy những lời này thì bọn họ bày tỏ lòng cảm kích vô bờ đối với giám đốc bệnh viện.
Giám đốc bệnh viện bảo người đưa Trần Quân Phi đến tòa nhà nhỏ gần nhà ông ấy, vậy là Trần Quân Phi được chuyển từ bệnh viên đến cho đó.
Thế nhưng, chuyện này nhanh chóng truyền đến tại Trường Thiên Toàn, anh là cưỡng chế giám đốc bệnh viện phải đuổi Trấn Quân Phi đi, nếu không thì sẽ sa thải ông ấy ngày lập tức.
Lê Châu Sa không rét mà run, cô ấy lập tức báo người đưa mình đến công ty của Trương Thiên Toàn.
Lúc cô ấy vừa đến công ty thì bị người ta ngăn lại, không cho Lê Châu Sa tiến vào.
Vẻ mặt Lê Châu Sa tràn đầy lạnh lùng, cô ấy dùng sức đẩy thư ký đang ngăn cản mình ra, đi thẳng đến phòng làm việc của Trương Thiên Toàn.
Lúc Lê Châu Sa đến đó thì Trương Thiên Toàn đang họp, cô ấy đẩy cửa phòng làm việc của anh ta ra, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập phẫn nộ: “Tổng Giám đốc Toàn"
Trưởng phòng Kinh doanh hơi sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lê Châu Sa, không nhịn được gọi Trương Thiên Toàn một tiếng.
Trương Thiên Toàn nheo mắt lại liếc nhìn Lê Châu Sa, sau đó bào cấp dưới rời khỏi đây.
“Mọi người xuống dưới trước đi, chốt lại phương ăn mà chúng ta vừa bàn bạc ra ban nãy.
“Vâng.
Những người kia la mắt sang nhìn Lê Châu Sa, cũng không dám ở lại đây lâu, lập tức cảm theo văn kiện, tài liệu trong tay nhanh chóng rời khỏi
Sau khi mọi người rời khỏi thì trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn, anh ta lạnh lùng cong khỏe mỗi, trào phúng nhìn Lê Châu Sa, nói: “Sao? Rốt cuộc em cũng nghĩ thông suốt roi à?"
Nào ngờ, đáp lại anh ta là một bạt tay.
Trương Thiên Toàn lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám đánh anh ta, mà người đó lại chính là Lê Châu Sa nữa chứ.
Trương Thiên Toàn đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt anh ta trở nên âm u lạnh lẽo, cơn giận dữ khiến người khác nhìn vào cũng phát sợ anh ta nói: "Mẹ nó, Lê Châu Sa, em dám đánh tôi ư?
Trương Thiên Toàn đứng dậy, gương mặt hung ác và lạnh lùng của anh ta trông vô cùng khủng bố, nhưng Lê Châu Sa lại không sợ hãi chút nào, cô ấy chỉ cười nhạo: "Tôi đánh anh đấy, thì sao? Đường đường là Tổng Giám đốc Tập đoàn Bắc Á mà lại muốn đánh trà lại tôi à? Hà?" Lê Châu Sa nhìn Trương Thiên Toàn đầy mia mai, miệng cười trào phúng.
“Em nghĩ là tôi không dám đánh em à?" Trương Thiên Toàn nheo đôi mắt đen kịt đầy nguy hiểm của anh ta lại, giọng nói đầy hung ác, "Có chuyện gì mà Trường Thiên Toàn anh đây không dám làm nhỉ? Tôi thật sự nghĩ không ra đấy.
Lê Châu Sa cười nhạo nhìn Trường Thiên Toàn, vẻ mặt cô ấy vô cảm, đưa tay phủi quần áo của mình, lạnh lùng nói: "Trương Thiên Toàn, anh cử việc dùng những thủ đoạn dơ bản, hèn hạ đó để chèn ép chúng tôi đi.
Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ không khuất phục đầu, dù có chết tôi cũng sẽ không đến cầu xin anh.
Anh đúng là một kẻ vô cùng đáng thương"
Trương Thiên Toàn nghe vậy, đôi mắt anh ta toát lên vẻ tàn nhẫn, tựa như muốn xé Lê Châu Sa ra thành từng mảnh vậy.
“Em có biết mình đang nói cái gì không? Em muốn Trấn Quân Phi chết à?"
Hiện tại, tính mạng của Trần Quân Phi đang nằm trong lòng bàn tay Trương Thiên Toàn, chỉ cần anh ta nói một câu thì Trần Quận Phi sẽ lập tức đi tong ngay.
Lê Châu Sa cười khẽ, vẻ mặt lãnh đạm mà lạnh lùng nói: “Chết ư? Chúng tôi không hề sợ chút nào đầu.
Trương Thiên Toàn, anh nghe cho rõ đây, dù có chết chúng tôi cũng sẽ không cầu xin cái thứ tiểu nhân hiện hạ như anh"
Lê Châu Sa nói xong những lời này thì lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Trương Thiên Toàn nhìn bóng lưng rời đi của Lê Châu Sa, anh ta lạnh lùng nói: "Lê Châu Sa, những lời vừa rồi em nói tôi có thể không để bụng, tôi cho em một cơ hội, giờ chỉ cần em lập tức bỏ đứa bé của Phan Huỳnh Bảo, trở thành người phụ nữ của tôi thì tôi có thể để người cứu Trần Quân Phi, ngoài ra tôi cũng sẽ giúp em tìm Phần Huỳnh Bảo.
Giờ thi thể của Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa tìm được, chỉ có một khả năng là anh ta vẫn còn sống.
Chẳng lẽ em không muốn tìm được Phan Huỳnh Bảo u?"
Lê Châu Sa căng cứng cả người, Trương Thiên Toàn nói không sai, Lê Châu Sa rất nhớ Phan Huỳnh Bảo, cũng rất muốn tìm được anh ấy, nhưng đáng tiếc là...!bây giờ, cô ấy không còn hơi sức đâu mà quân những chuyện này nữa.
“Phan Huỳnh Bảo sẽ trở lại." Sau khi Lê Châu Sa bỏ lại những lời này thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Trương Thiên Toàn.
Nhìn dáng vẻ kiêu căng không chịu khuất phục của Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn quét sạch những tài liệu, văn kiện trên bàn xuống đất.
Chết tiệt, nếu đã cứng đầu cứng cổ như thế thì anh ta sẽ tiếp tục chèn ép, anh ta không tin Lê Châu Sa thật sự nhẫn tâm nhìn Trấn Quân Phi chịu đựng tất cả mọi thứ như vậy.
Sau lần gặp mặt đó, cuộc sống của đám người Lễ Châu Sa trôi qua ngày càng khó khăn Lâm Thanh Tùng vẫn chưa trở về, Lê Châu Sa cũng không muốn quấy rầy anh ấy, cô ấy biết mình nợ Làm Thanh Tùng nhiều làm.
Những người mà Lâm Thanh Tùng để lại đều bị cô ấy đuổi đi cả rồi, Lê Châu Sa không muốn mình nợ quá nhiều nhân tình của anh ấy.
Bệnh viện không chịu thu lưu Trần Quân Phi, thế là Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư bèn đưa anh về nhà, mỗi ngày đều mua thuốc tiêm cho anh.
May thay tình trạng của Trần Quân Phi cũng xem như là tốt, nhưng trị liệu như thế này cũng tiêu phí không ít tiền của.
Bụng Lê Châu Sa càng lúc càng lớn, cái thai cũng đã được bảy, tám tháng rồi, ngay cả lúc đi đứng cô ấy cũng cảm thấy khó khăn.
Hoàng Song Thư lo lắng lúc sinh con Lê Châu Sa không đủ dinh dưỡng nên bèn đi ra ngoài tìm việc, đương nhiên chuyện này phải giấu giếm người trong nhà rồi.
Mỗi ngày cô đều đến nhà hàng gần đó làm công, bận rộn đến tối mịt mới trở về, lúc cô trở lại thì Bánh Quy đã làm xong bài tập và lên giường đi ngủ.
Có một dạo, Hoàng Song Thư bị người trong nhà hàng đánh, trên cánh tay có một mảng bầm đen, lúc cô bôi thuốc thì chợt bị Lê Châu Sa phát hiện.
Lê Châu Sa nhìn thấy vết thương trên cánh tay Hoàng Song Thư thì lập tức giận tại mặt hỏi cô là ai làm.
Hoàng Sông Thư nói trong nhà hàng có một cấp vợ chồng cãi nhau, hình như là người chồng ra ngoài lăng nhăng, người vợ bắt quả tang chồng minh và tinh nhân đang ngồi ăn nên xảy ra ẩu đả, Hoàng Song Thư không để phòng nên bị đánh trúng, nhưng ông chủ cũng đã bồi thưởng tiền cho cô rồi.
“Chị hai, xin lỗi chị, là do em vô dụng." Lê Châu Sa nhìn vệt máu ứ đọng trên cánh tay của Hoàng Song Thư, vẻ mặt cô ấy vô cùng khổ sở.
Còn Hoàng Song Thư, sau khi nghe Lê Châu Sa nói thể thì lập tức giận tái mặt, nói: “Em nói bậy bạ cái gì đó? Chuyện này không có liên quan gì đến em hết, em đừng có suy nghĩ nhiều làm gì." “Trương Thiên Toàn làm ra những chuyện như thế, suy cho cùng thì cũng có dính dáng với em.
“Không có liên quan gì đến em cả, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Thấy Lê Châu Sa ôm hết trách nhiệm vào người mình thì Hoàng Song Thư vô cùng bất mãn.
“Em cũng sắp sinh rồi, đừng có nghĩ này nghĩ nọ nữa, chị không sao đâu, mấy chuyện lặt vặt này trước kia chị cũng từng trải qua rồi.
Châu Sa, trong bụng em đang mang đứa bé duy nhất của Huỳnh Bảo, hai vợ chống các em mong chờ sinh mệnh này từ lâu rồi, tuyệt đối không thể để đứa bé xảy ra bất kỳ chuyện gì dây, có biết chưa?
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư, hai mắt cô ấy đỏ hoe, gật đầu.
Dù có xảy ra chuyện gì thì Lê Châu Sa cũng nhất định phải bảo vệ đứa trẻ trong bụng này, nhất định cô ấy sẽ không đề bất kỳ ai làm tổn thương đến con của mình được.
Mang thai đã đến tháng thứ chín, tuy khoảng thời gian này vô cùng khó khăn nhưng không có ai phản nàn một câu nào cả.
Ngày sinh của Lê Châu Sa dự tính là tháng sau, thế nhưng nào ngờ ngày này đột ngột den som hon.
Hôm nay, Hoàng Song Thư vẫn đi làm như thường lệ, Bánh Quy thì đi học, Trần Thanh Thảo cũng đi làm, giờ cô bé phải vừa làm vừa học.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt, trời đất âm u, sấm sét vang dội.
Lê Châu Sa ở nhà cùng với Trần Quân Phi, thấy cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ thì cô ấy đóng kín rèm cửa lại.
Lúc này, ngoài trời sấm chớp rền vang, Lê Châu Sa ở bên trong cũng giật mình sợ hãi.
Ngay khi cô ấy đứng dậy muốn đến phòng bếp nấu cơm thì đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, Lê Châu Sa đau đến mức sắp ngất đi.
Cô ấy ôm chặt lấy bụng, một dòng nước ấm chảy xuống hai chân Lê Châu Sa, cô ấy hiểu rõ nước ối đã vỡ rồi.
Lê Châu Sa khó nhọc tìm điện thoại gọi cho Hoàng Song Thư, nhưng hiện có đang đi làm nên không thể nào nghe máy được.
Cả người Lê Châu Sa lào đào ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
"cứu mạng cứu mạng...!
Lê Châu Sa đau đến mức không chịu được, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, huống hồ là bước đi.
Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải dùng sức bò về phía cửa lớn.
Lúc sắp đến cửa thì cơn mưa lớn ập xuống, Lê Châu Sa bất chấp bò ra khỏi nhà, hy vọng sẽ có hàng xóm chú ý tới mình.
Thế nhưng, xung quanh không có ai xuất hiện cả, Lê Châu Sa bị cơn đau hành hạ đến mức sắp ngất đi.
Cô dùng sức nhéo lòng bàn tay của mình, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập.
Phan Huỳnh Bảo...!cứu, cứu con chúng ta...!Phan Huỳnh Bảo...!Giờ đây, ý niệm duy nhất trong đầu cô ấy là bảo vệ đứa bé này.
“Lê Châu Sa Lê Châu Sa...!Ngay lúc sắp hôn mê, Lê Châu Sa nghe được một giọng nói quen thuộc.
.