Chết tiệt, tại sao cái cảm giác này lại xuất hiện? Đoan Lạc Hi nhíu mày, không như khi làm cùng Giang Từ Yên, từ đầu đến cuối đây mới thực sự là người khiến cô cảm thấy buồn nôn nhất. Cả tiếng rêи ɾỉ hay hình ảnh khiêu gợi của y bày ra trước mắt, tất cả đều làm cô cảm thấy chúng thật kinh tởm và dơ bẩn.
Cô luôn nghĩ Giang Từ Yên dơ bẩn, nhưng những cảm giác cô vừa được trải nghiệm qua thì hoàn toàn không hề có.
Thậm chí, cô còn có thể đạt đến cực khoái cùng hắn trong vô thức nữa.
Chẳng lẽ là cô đã...
Không thể nào! Đoan Lạc Hi làm sao có thể động tâm với kẻ đã gϊếŧ chết người thân của mình? Làm sao có thể quên đi được mối hận thù này? Làm sao có thể...
Cô phải nhớ cho thật kỹ về những ngày tháng đó. Hắn đã hành hạ và chà đạp cô đến mức thừa sống thiếu chết, ngay cả cùng bạn dạo chơi quanh thành phố cũng bị hắn cho người theo dõi. Giang Từ Yên là một tên biếи ŧɦái đáng sợ, cũng là một tên máu lạnh vô tình!
“Hừ.” Đoan Lạc Hi đẩy mạnh Mộc Cầm xuống ghế sofa, một chút tiếc thương cũng không có, y chẳng phải là người mà cô muốn giao hoan hay nói đúng hơn, con chó này quá dơ để cô có thể chạm vào.
Đoan Lạc Hi liếc nhìn hộp khăn giấy đặt trên bàn, rút ra nhiều tấm để lau tay, chạm vào thứ đó như chạm phải thứ gì không sạch sẽ khiến cô nhịn không được muốn nôn hết tất cả những gì có trong dạ dày ra.
“Biến đi.” Cô mặt lạnh ra lệnh, tầng tầng lớp lớp hàn khí bao phủ xung quanh tức thì dọa sợ Mộc Cầm, y mặt mũi tái xanh còn chưa kịp mặc quần áo đã bị cô làm cho ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Mặc dù thân thể rất đau nhưng y vẫn phải cố nén không dám phát ra một tiếng động. Mộc Cầm vừa mới minh bạch một điều sau khi kết thúc việc làʍ ŧìиɦ với cô chính là... Đoan Lạc Hi rất căm ghét ai đó kêu đau trước mặt cô.
Trong căn phòng tối tăm không lọt nổi một tia sáng, một tiếng “cạch” phát lên.
Đoan Lạc Hi quay đầu, rồi chợt phát hiện... Con chó nhà cô đã trốn đi rồi.
Nó đã thấy toàn bộ những việc đã xảy ra lúc nãy rồi sao?
Không chịu được khi người mình yêu lại làm chuyện đó với một kẻ khác nhỉ?
Hahaha, đáng đời lắm tên khốn!
Không vội vàng, cứ để nó lang thang mấy ngày, đến lúc cái bụng nó trở nên đói meo rồi toàn thân lạnh cóng thì kiểu gì chẳng mặt mũi đầy nước mắt chạy về đây sủa gâu gâu?
Đoan Lạc Hi ngửa mặt lên trần nhà hòng muốn chợp mắt một lúc, căn nhà này sặc mùi bẩn thỉu, nhưng cô thì lại chẳng còn sức đứng lên thu dọn đống hỗn tạp này đâu.
Từng trận ký ức ùa về như lũ, chúng mờ nhạt, hư thực hoàn toàn không rõ ràng.
Trong căn hộ sang trọng và quyền quý, một người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc. Hắn ta vừa thấy cô liền nở một nụ cười dịu dàng, gương mặt hắn rất đẹp! Tựa như thiên tiên chuyển thế xuống trần vậy.
Rồi sau đó gương mặt hắn bỗng chuyển thành cậu hai của cô.
Khung cảnh thay đổi, cậu hai của cô đang quỳ gối trước mặt một ai đó, gã ta khóc lóc than thở với người mà cô không thấy rõ mặt, kế tiếp từ phía sau gã bỗng xuất hiện Giang Từ Yên... Hắn ta đang giữ vững khẩu súng trên tay và rồi...
“Đoàng” mùi máu tanh tưởi vây quanh mũi cô khiến Đoan Lạc Hi sững người. Đôi con ngươi co rút trông thấy cậu hai thân yêu của mình dần ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Không kịp phát ra một tiếng động, cũng không kịp nhìn thấy kẻ đã gϊếŧ chết mình.
Đoan Lạc Hi giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, cô thở dốc một tay ôm mặt một tay ôm ngực, sau khi đã lấy lại bình tĩnh cô đột nhiên cười phá lên điên dại.
“Giang Từ Yên à Giang Từ Yên, anh tưởng tôi sẽ buông tha cho anh dễ dàng như vậy sao?” Tiếng cười rợn gáy vang vọng trong không gian tịch mịch vắng lặng. Cô điên cuồng đập phá tất cả đồ đạc trong nhà, sau đó cầm lên điện thoại điện đến người đứng đầu mật thám trực thuộc Giang Thị: “Đi tìm cái tên chết tiệt Giang Từ Yên về đây cho tôi! Ngay lập tức!”
“Vâng.” Đầu dây bên kia có hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng là vẫn nghe theo mệnh lệnh của cấp trên.
Người đứng đầu mật thám tên là Thừa Yến, cô là một người tài hoa và khá giỏi trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Được Giang Từ Yên nhìn trúng và tin tưởng giao cho chức vụ này.
“Chủ tịch...”
“Tôi không phải là chủ tịch nữa.” Giang Từ Yên cầm lên cốc nước ấm, cả cơ thể vô cùng đau nhức nhưng không khiến hắn yếu đuối đến mức để cho người ta dễ dàng nhận ra như vậy. Dù gì thì, giỏi che giấu cũng là một việc hắn luôn làm mà.
“Ừm... Giang tiên sinh, vậy bây giờ anh định làm gì?” Thừa Yến chần chừ, lựa đi lựa lại mới quyết định hỏi câu này.
“Làm gì sao?...” Đoan Lạc Hi không còn thuộc về hắn, những gì hắn muốn làm đều trở nên vô nghĩa.
Sở dĩ kiếp trước mặc cho cô có hành hạ bao nhiêu lần hắn vẫn không từ bỏ là do hắn biết được ngoài làm chuyện đó với hắn ra cô cũng chưa từng chạm vào người ai, hắn đã nghĩ như vậy cho đến khi...
Hôm nay Giang Từ Yên tận mắt trông thấy, hắn mới biết là bản thân đã mất cô thật rồi.
Không những mất đi mà còn khiến cho cô căm hận hắn đến tận trời mây cũng thấu.