"Aaa... hự, đau... đau quá..." Hắn nằm sấp, hơi thở dồn dập dùng tay víu mạnh lấy sàng đan đồng thời không ngừng phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ.
Người phụ nữ có ánh mắt sắc lẻm vung cao roi quật xuống phần thịt mềm của người kia làm vang lên mấy tiếng "chát" thanh thúy.
"Lúc trước anh đã hại tôi thế nào? Bây giờ còn dám mở miệng kêu đau?" Đoan Lạc Hi mạnh bạo nâng cằm hắn lên, làm cho ánh mắt Giang Từ Yên không cách nào tránh né được cô.
Vài năm trước hắn tổng tài soái khí cao ngạo cỡ nào? Xem trời bằng vung, chân đạp lên mạng người như cỏ rác. Đối với Giang Từ Yên, người ta có ra như thế nào cũng chẳng bao giờ liên quan hay ảnh hưởng chút gì tới cuộc sống an lạc vui hưởng của hắn.
Vậy mà bây giờ thì sao đây? Cuối cùng cũng chỉ là một con chó để cô đặt dưới thân mà thôi.
Đoan Lạc Hi dùng tay đã được đeo bao tay từ trước, thọc vào nơi hậu huyệt đỏ ửng mềm mại, nó khao khát như muốn nuốt luôn cả ngón tay vào khiến cô một lòng kinh tởm đến tận cùng, ấn thật mạnh vào điểm mẫn cảm làm hắn giật bắn run lẩy bẩy.
"Ưưư!! A...a..." Giang Từ Yên cứng người, không khống chế được bản thân thuận thế kịch liệt nhấp hông, tay của cô càng thọc sâu vào trong hơn nữa, nhưng ngu ngốc làm sao người kia cũng vì thế mà muốn đạt cao trào nên đã bị cô dùng dây buộc chặt lại mệnh căn.
"Tôi phải khiến anh gặp ai cũng không thể cương lên được." Nụ cười quỷ dị nở trên môi Đoan Lạc Hi làm hắn sợ hãi, cả người như chạm phải một cỗ nhiệt độ lạnh như băng, cô không cho hắn ra thì có khác gì ban tặng một sự thống khổ tột cùng dành cho hắn.
"Lạc Hi... Giúp, giúp anh..." Hắn quỳ trước mặt cô, hơi thở dồn dập phả lên tay có thể dễ dàng để cô cảm nhận được. Đoan Lạc Hi không nói không rằng, cũng không đem dây tháo xuống, chỉ là hành động hung bạo hơn một chút đè Giang Từ Yên xuống, phơi bày toàn bộ trước mặt cô là hậu huyệt đã bị cô chọc đến sưng đỏ.
Đoan Lạc Hi trói hai tay hắn về phía sau, chân cũng bị trói chặt lại làm cho Giang Từ Yên không cách nào động đậy. Nghe được thanh âm cô bước ra khỏi phòng mà tim hắn như treo lên cao.
Nhớ những năm về trước, khi mà cô chưa thoát ra khỏi cái ranh giới của sự hồn nhiên ngây thơ thì trông cô mới thật tuyệt vời biết bao. Điều đó hiện lên trong đầu Giang Từ Yên hình ảnh muốn chèn ép, muốn cô phải cầu xin sự giúp đỡ từ hắn và rồi sau đó... Cô sẽ để ý đến hắn, để ý đến một kẻ cô đơn đã va phải ánh mắt rạng ngời của người.
Lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn chủ động với cô, để rồi hắn đã gây ra một sai lầm không thể nào cứu vãn.
Tự tay hắn, chính tay hắn đã gϊếŧ chết một cô gái với tâm hồn thuần khiết của tuổi mười bảy. Chính tay hắn đã quăng cô vào chốn tội lỗi tối tăm đen kịt, hắn đã áp bức cô, đã không nương tay đoạt lấy tất cả mọi thứ của cô.
Để rồi bây giờ, trước mặt hắn là một người phụ nữ máu S cùng với đó là tính cách ngang tàn hống hách khinh người, cô như biến thành con người khác sau khi nghe hắn bị tai nạn, khi nghe hắn không còn mạnh khỏe như trước mà thay vào đó là một nam nhân với tình trạng cơ thể yếu ớt. Không còn chút nào sinh lực để chế trụ cô nữa.
Đoan Lạc Hi biến thành một người phụ nữ mang cái đầu óc ham muốn gài bẫy người khác để làm trò vui, nhiều lúc ngẫm nghĩ... Phải chăng, cô còn điên hơn cả Harley Quinn?
Cô không để ý đến tâm can hắn phải khổ sở như nào, đã dằn vặt nhiều năm ra sao vì tội lỗi hắn đã gây ra, tất cả đối với cô cũng chỉ là đổi lấy hai từ: "Đáng lắm."
Cô quay lại và trên tay là hai chai sữa bò lớn, đặt chúng xuống trên bàn nhỏ, một tay cô giữ lấy hậu huyệt, tay còn lại thì hung hăng đổ hết sữa vào.
"Aaaa...." Tiếng rêи ɾỉ thảm thiết khốn cùng, Giang Từ Yên khóc nấc cầu xin: "Lạc Hi... Lạc Hi, đừng... đừng, đừng mà... Anh khó chịu... Anh-"
Mặc kệ hắn bao nhiêu kêu gào nài nỉ, cô tiếp tục đổ thêm một chai khác, mặc kệ hậu huyệt bài xích, cô liền dùng nút bịt chặt lại nơi đó.
Bụng trương lên khó chịu mà thở cũng thấy khó khăn. Sức dùng chống đỡ thể xác như bị rút đi, một tiếng động vang lên, hắn ngã xuống.
Giang Từ Yên cắn môi dưới, bụng quá mức khó chịu... Con của hắn...
Không phải là thích bị hành hạ, chỉ là do hắn đã nợ cô một đời... đương nhiên cũng phải dùng cả đời để trả...
Hắn muốn đem cô về nhà, chẳng qua là do hắn tính khí không tốt, đã khiến cô chịu thiệt.
Hắn nhớ dáng vẻ năm ấy của cô, nhớ cả dáng vẻ cô cầu xin hắn...
Nếu có kiếp sau, hắn chỉ mong có thể một lần nữa đền bù mọi thứ cho cô.
Xin lỗi Lạc Hi, anh mệt quá... ánh mắt hắn từ từ khép lại, giống như cánh cửa gỗ mục nát bị đống đổ vỡ đè lên.
Chẳng cách nào có thể mở ra được nữa.