"Ép uống cho bằng hết." Lâm Minh Hoa gằn giọng: "Không uống cũng phải đổ hết vào."
"Chủ tử, cơ thể bà ta cứ bài xích."
Nàng cau mày, đoạt lấy lọ thuốc độc trong tay thuộc hạ, là loại thuốc với nồng độ cực mạnh, một tay bóp miệng một tay dứt khoát đổ vào.
"Uống cho hết, một giọt cũng không được phép chừa lại."
Tiếng rên la thống khổ thảm thiết vọng lại khắp ngục giam, nhưng mặc cho bà ta có kêu gào bao nhiêu đi nữa, chung quy cũng chỉ là tuyệt vọng.
"Đem ả đến bờ sông có dòng chảy hướng về kinh thành và ghi nhớ, cứ cách một khoảng thời gian, khi tiếng trống chuyển canh vang lên lập tức dùng dao xẻo thịt ả thả xuống cho cá." Ánh mắt Lâm Minh Hoa phản chiếu gương mặt sợ hãi đến run rẩy của Quỳnh Mama, ngay lúc này đây bà ta có thể cảm nhận một cách sâu sắc rằng...
Khi bà ta động đến nam nhân kia, nàng luôn luôn sẽ không vì chuyện cũ mà niệm tình.
"Tha tha cho ta! Lâm Minh Hoa, ngươi không thể vì những tháng ngày đó mà tha cho ta sao?" Những nếp nhăn xấu xí khiến nàng phải thấy kinh tởm.
Lâm Minh Hoa cúi người, khóe môi nhếch lên: "Năm đó, ta đã dặn dò bà thế nào?"
"Ta đã nhờ bà đối đãi hắn thế nào?" Giọng nàng càng trầm hơn một phần.
"Ta đã tin tưởng bà ra sao? Nên nhớ, ta cũng đã niệm tình với bà rất nhiều nên mới giao hắn cho bà... Cuối cùng đổi lại thì?"
Càng nói gương mặt Quỳnh Mama càng thêm biến sắc.
"Đã đủ chưa? Ta có thể giày vò bà như ta muốn được chưa? Hửm?" Lâm Minh Hoa cười nửa miệng: "Đừng đem tình xưa ra để nói với ta về những việc bà đã làm."
Rời khỏi cái nơi dơ bẩn đó với tiếng la hét thất thanh của Quỳnh Mama, nàng rút khăn mùi xoa từ tay áo của mình ra lau lau: "Bẩn quá đi..."
...
"Ưʍ..." Giấc ngủ của hắn hình như không yên ổn dẫn đến mơ màng phải tỉnh thức, may mắn vừa đúng lúc Lâm Minh Hoa quay về.
"Uyên Vũ làm sao lại thức rồi? Trời còn sớm mà."
"Nàng vừa đi đâu về?" Dạ Uyên Vũ không trả lời nàng, ngược lại hỏi một câu khiến nàng hoàn toàn đổ gục.
"Ta vừa đi... đi ra ngoài hóng gió một lát. Ngươi cứ ngủ tiếp đi... Ta ở đây."
"Không ngủ nữa."
"Không ngủ nữa thế Phu quân muốn thức để làm gì?"
"Ăn... Ta muốn ăn cháo đậu đỏ."
"Đậu đỏ? Sao tự dưng lại muốn ăn lúc này?" Nàng kinh ngạc, bây giờ cũng mới chỉ tờ mờ sáng. Sao mà thèm ăn cái thời gian kỳ quặc quá nhỉ?
"Không được?"
"Đương nhiên là được, ta đi nấu cho ngươi."
"Ta cũng muốn nấu..."
Lâm Minh Hoa: "..." Đây là những lời mà khi bình thường, hắn sẽ không nói với nàng đâu nha.
"Phu quân muốn xuống bếp nấu ăn với ta?"
"Nàng không nấu không được..." Đến lúc này Lâm Minh Hoa thật sự có thể khẳng định, Dạ Uyên Vũ vẫn chưa tỉnh ngủ!
Lúc tỉnh táo hắn mà dám nói tay nghề của nàng thế sao?
"Phu quân có tỉnh táo?"
"Đương nhiên..." Dạ Uyên Vũ nhỏ giọng khẳng định.
"Vậy thì..." Nàng đem hắn ôm vào lòng: "Đi nấu cháo đậu đỏ cho ngươi đi."
...
"Cái này..." Lâm Minh Hoa hai tay chống hông, đúng là khó đỡ... Đã bao nhiêu lần thất bại rồi nhỉ?
Xem được biểu cảm bối rối của nàng khiến Dạ Uyên Vũ thích thú lắm, ánh mắt hiện lên vẻ nhu thuận, cưng chiều: "Thê chủ, lại sai rồi."
Lâm Minh Hoa: "!!!"
Nghe như sét đánh ngang tai, tính tới tính lui, lần làm cháo đậu đỏ này cũng phải thứ mười rồi đấy!
Hắn bật cười, nụ cười xinh đẹp làm người ta muốn điêu đứng. Thanh âm ngọt ngào phát ra: "Lại sai nữa rồi."
"Hừ..." Lâm Minh Hoa mất sạch kiên nhẫn, quăng hết dụng cụ làm bếp qua một bên đến gần hắn gằn từng tiếng: "Phu quân! Ngươi cố tình đúng không?"
"Không có..." Thái độ của nàng thoáng chốc khiến hắn tưởng thật nên sợ hãi: "Ta không dám..."
"Ách." Nàng muốn tự vả vào mặt mình một cái: "Ta, ta không có trách ngươi."
"Thật không?"
"Thật mà." Lâm Minh Hoa luống cuống: "Để ta cố gắng làm cho ngươi một chén cháo đậu đỏ nữa nhé?"
Đến khi trời sáng hẳn, chúng thuộc hạ bên ngoài cư nhiên nhốn nháo. Ngoại trừ ám vệ phòng thủ trên mái nhà và những chỗ tối, ngoài ra còn có đám cung nữ với trù phòng cũng thay phiên nhau trố mắt.
"Làm sao... Đại tướng quân lại xuống bếp ư?"
Ở nơi này làm gì có đạo lý thê chủ xuống bếp, phu quân ngồi ra lệnh thế kia? Lại nói, Dạ Uyên Vũ hắn thật ra cũng chưa hẳn là chính quân của nàng nữa là.
Cảnh tượng kinh thiên động phách này rốt cục là truyền đến tai vua. Hôm ấy, không một ai dám chạy đến tâu chuyện, ngoài lão tổng quản thường hầu hạ bên cạnh ra... ngay cả việc thượng triều cũng hủy bỏ.
"Tại sao nột tên nam nhân thấp hèn như hắn lại dám bắt Mộc Loan xuống bếp chứ?"