Lâm Minh Hoa đưa tay vuốt ve mái tóc dài rối tung xõa phía sau lưng hắn. Một tay còn lại lần mò, qua lớp y phục có thể cảm nhận được mãnh liệt xúc cảm mềm mại.
"Ưư..." Dạ Uyên Vũ khẽ run rẩy, gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng như quả cà chua chín, hai mắt bất ngờ phủ một tầng sương mỏng.
Nàng nhẹ nhàng toan muốn cởi ra bộ y phục vướng víu, đang khi thực hiện thì bỗng có một cánh tay nhỏ yếu ớt ngăn chặn: "Không... Không được, chúng ta ở bên ngoài..."
"Ồ... Vậy, ngươi đồng ý cho ta làm chuyện đó nếu ở trong phòng chứ gì?" Lâm Minh Hoa nhướn mày, khóe môi nhếch lên một độ cong rất dễ nhận ra.
"Ưʍ..." Bị nàng trêu ghẹo, Dạ Uyên Vũ đến ngồi cũng chẳng còn sức, chỉ đành dựa vào người nàng coi như... dâng đồ ăn lên tới miệng cọp...
Nàng nhìn bộ dáng hắn đáng yêu như vậy thì ra vẻ thích thú lắm, đôi con ngươi chợt lóe khi hay tin thuộc hạ bẩm báo mã xa đã dừng lại ngay trước cửa vương phủ... Trong lòng tuy cũng khá áy náy khi chưa kịp mua thịt nướng cho hắn... Chẳng qua... Áy náy thì áy náy trước tiên vẫn phải lo chính sự nha!
Chỉnh đốn y phục chưa đầy năm giây, vừa khi đóng cửa phòng quần áo trên người Dạ Uyên Vũ đã không tăm hơi bay biến mất.
"Hức... Hoa Hoa, khoan... Khoan đã..." Cả thân thể trần trụi trước mặt nàng khiến da mặt hắn vốn mỏng càng thêm mỏng, tưởng chừng như muốn bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Lâm Minh Hoa ngạc nhiên: "Nước?... Sữa?..."
Bầu ngực Dạ Uyên Vũ có phần hơi lớn bất thường, lúc nãy cởi y phục nàng cũng phát hiện... Hắn quấn đai quanh ngực.
"Tiết sữa sao?" Lâm Minh Hoa quả thật là đã quên mất hắn đã từng mang thai... Nhưng tại sao lại tiết sữa vào lúc này thì nàng chỉ biết đặt dấu chấm hỏi. Thì ra, khiến hắn khó thở không phải vì bệnh tim... Mà là do không thở được dưới sự bó chặt của đai quấn ngực.
Nàng thấy chuyện này dường như rất lý thú, sự thật là nàng chưa thấy qua bao giờ, ngay cả ký ức về phụ mẫu cũng không có chứ đừng nói đến việc nàng đã từng được cho uống sữa như thế nào.
Lâm Minh Hoa thử chạm nhẹ lên hai hạt đậu xinh đẹp, bất chợt thấy người thương run lên một cái kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ không kìm nổi tràn ra khỏi miệng.
"Ưʍ... đau... Khó chịu, đừng chạm."
Ha? Làm chuyện đó lại bảo nàng đừng chạm? Lâm Minh Hoa muốn nhịn cười cũng không được mà.
Nàng cúi người, chậm rãi liếʍ ʍúŧ phần đang dựng thẳng đứng, đối phương mặc dù yếu ớt cự tuyệt, yếu ớt phản kháng nhưng lại cố tình ưỡn người, cố tình dâng đồ ăn lên tới miệng nàng.
Thật đáng yêu quá đỗi!
Nàng liếm vòng quanh hai hạt đậu, hết bên trái lại sang bên phải, trêu ghẹo đến khi chúng đỏ ửng. Vị ngọt của sữa khiến Lâm Minh Hoa phải híp mắt, nghiêm túc nếm thử đánh giá.
"Aaa... Hức, Hoa Hoa... Đau..."
Nàng ngước mặt, lấy bộ dáng của hắn xem ra rất khiến nàng hài lòng. Lâm Minh Hoa dời lên, đôi môi ấm áp mềm mại đặt một nụ hôn lên trán người trong lòng, tiếp theo lại dời xuống, một lần nối tiếp một lần hôn lên môi, lên cổ hắn. Làn da trắng nõn in đậm dấu vết của những lần tình ái.
"Gọi ta thê chủ."
"Hức... aaa... ưʍ..." Mái tóc vì mồ hôi mà dán lên gương mặt khả ái, nàng tấm tắc một trận trong thâm tâm... Quả nhiên, cảnh đẹp nhất thế gian bày ra trước mắt mà...
Tiếc quá, dù có đẹp đến kinh thiên động phách thì... cũng chỉ do một mình nàng được ngắm mà thôi.
"Hết đau chưa?" Nàng lại gặm lấy đôi môi sưng đỏ diễm lệ, yêu thương day dứt không rời.
"Ưʍ... không còn thấy trướng nữa."
Lâm Minh Hoa rất hài lòng, tiếp tục cúi người sâu hơn một chút... Tay không ngần ngại nắm lấy mệnh căn của hắn để chơi đùa.
"A!" Dạ Uyên Vũ giật nảy, mặt đỏ càng thêm đỏ lợi hại. Từ khóe mắt chợt chảy ra vài giọt chất lỏng: "Thê chủ... Tha,... tha cho ta..."