Thể chất nam nhân này yếu đến vậy sao? Lúc trước hắn làm thế nào sống được đến tận bây giờ thế? Lâm Minh Hoa cau mày tự hỏi.
Mới đứng ngoài gió một chút đã bị nhiễm phong hàn, nói cái gì đến lột sạch quần áo nhảy xuống ao sen?
“Biết lạnh rồi đúng không?” Nàng cau có, nhìn thì giống như đang giận dữ nhưng hành động thì lại hết mực nhẹ nhàng quan tâm.
Hắn khe khẽ gật đầu, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hầu hạ tổ tông tắm rửa thơm tho xong, nàng đứng một bên chống hông đắc ý vênh váo nhìn thành quả mình vừa tạo nên.
Dạ Uyên Vũ cả người tỏa ra hơi nước, sạch sẽ đến trắng trẻo hẳn ra một phần.
Hiện giờ mới có dịp quan sát kỹ, Lâm Minh Hoa trong lòng than một tiếng. Hình như, hình như... Hình như nàng nhặt được một món hời rồi!
Một thân nam nhi khí chất bất phàm, mỗi một cái hành động hắn làm ra đều khiến cho người nhìn không khỏi chao đảo, mềm mại như lụa, uyển chuyển như những cánh hoa xinh đẹp. Thân thể cũng rất là cân đối...
Hai mắt nàng sáng rực, tựa như tìm được một vật quý. Chạy vội lại nhấc bổng hắn lên, đầy yêu thương cọ vào cổ hắn: “Dạ Uyên Vũ à, ta nói ngươi thường ngày cũng chỉ bị người ta coi như một món đồ chơi vô tri, người này lật qua kẻ kia lật lại ngoài ra cũng chẳng thể làm được gì... Chi bằng... Ngươi bây giờ làm vật báu của ta đi! Ta sẽ yêu thương ngươi, coi ngươi như là người duy nhất mà ta tin tưởng.”
Dạ Uyên Vũ ngẩn ra, môi lắp bắp: “Cô... nói gì cơ?”
“Ta nói chính là... Muốn đem ngươi biến thành của riêng ta mà trân quý!”
“Hơ...” Dạ Uyên Vũ lại tiếp tục ngây người, chưa đợi hắn lên tiếng nàng đã giành nói tiếp: “Ngươi không cần lo cho ta. Chỉ cần ngươi đồng ý...”
“Ta không muốn.” Dạ Uyên Vũ cúi gằm mặt, thanh âm đều đều từ chối thẳng thừng.
“Hả...” Lâm Minh Hoa thất vọng thấy rõ: “Sao vậy?”
“Ta mới gặp cô không lâu, chúng ta cũng không phải quá thân thiết. Huống hồ...”
“Ngươi lo cái gì? Cô nương đây còn chưa có lo đến mức đó đâu!”
“Chúng ta không thể...” Hắn vùng vẫy thoát ra, chân trần chạy ra ngoài.
Lâm Minh Hoa luống cuống gọi với lại: “Ơ này! Ngươi!”
...
Bóng tối bao trùm xung quanh kỹ viện, một bầu không khí ảm đạm cô quạnh như nuốt trọn lấy từng bước chân của hắn, bấy giờ Dạ Uyên Vũ mới bắt đầu nghi ngờ về danh tính của nữ nhân vừa rồi.
“Nàng ta... thật sự là kỹ nữ ư?” Môi vô thức phát ra âm thanh tự hỏi. Hắn lắc đầu, nàng ta cho dù có làm gì thì cũng có liên quan gì đến hắn đâu?
Giữa đường phố tối tăm đen kịt, từ xa nơi phản chiếu ánh sáng, một đám người lớn nhỏ đều có, bóng dáng chúng bị ánh đèn lồng chiếu xuống mặt đất tạo ra những hình thù ghê rợn, giọng nói của chúng khản đặc rồi cứ thỉnh thoảng qua vài câu nói là chúng sẽ phá ra cười lớn.
Dạ Uyên Vũ nuốt nước bọt, đó là những kẻ đã làm nhục hắn? Và đứa con đã mất kia... còn không phải là của một trong những kẻ đó hay sao?
Tay Dạ Uyên Vũ run lẩy bẩy, sự đau đớn ở bụng dưới cứ âm ỉ như muốn ăn mòn thể lực của hắn, ngoài trời đang khá lạnh mà hắn thì lại không mang giày càng làm cho tình cảnh thêm phần chật vật.
Thế giới nữ tôn thì sao? Đâu có ai quy định thế giới nữ tôn thì nhất định không có những gã nam nhân khốn khiếp đầu đường xó chợ cùng những cái thú vui kinh tởm đó đâu?
Hắn không có thê tử làm chủ, không có gia thế quyền lực. Mang lấy nghề nghiệp bị người ta khinh bỉ thì cho dù có phẫn uất thế nào, hắn cũng chẳng thể làm gì.
“Này!” Ai đó đánh nhẹ lên vai Dạ Uyên Vũ một cái làm hắn giật mình suýt chút nữa la lên. Người nọ may mắn đã kịp bịt miệng hắn lại.
“Ngươi muốn la cái gì?” Lâm Minh Hoa cau mày, lia mắt đến bàn chân đang dần đỏ lên vì lạnh mà tim không nhịn được nỗi đau xót. Nàng càm ràm: “Ngươi đúng là ngu ngốc mà, sao lại có kẻ ngu ngốc như ngươi tồn tại vậy chứ?”
“Nàng đến đây... làm gì?”
Dạ Uyên Vũ hết lần này đến lần khác kinh ngạc, từ nhỏ đến giờ hắn chưa một lần cảm nghiệm cảm giác được người ta quan tâm. Thứ hắn nhận lại trừ bỏ lần này ra thì có lẽ chính là những trận đòn roi không hồi kết.
“Dạ Uyên Vũ ngươi dám từ chối ta! Xem ta có cách nào đem ngươi là của ta không! Đợi đấy!” Lâm Minh Hoa dậm chân, ôm hắn xoay người đi về lối cũ.
“Khoan... khoan đã! Ta không muốn...”
“Uyên Vũ! Tại sao ngươi lại không thích ở cùng ta? Có phải là do chúng ta vừa mới quen? Hay do ngươi thấy ta không đáng tin tưởng?” Nàng giận giữ lớn tiếng.
Hắn hết hồn vì thái độ của nàng, giây kế tiếp nàng thấy hắn cúi thấp đầu như một con thỏ nhỏ dựa vào lòng mình.
“Ta... ta xin lỗi.”
Dạ Uyên Vũ lắc đầu, buồn rầu nói: “Có người... Từng có người cũng nói như thế với ta giống nàng... nhưng cuối cùng, người đó lại bỏ ta rời đi.”