Edit + Beta: Đèo
Dương Trần gặp Đường An và Đông Qua ở góc phố, hơi kinh ngạc hỏi: "Các người đi đâu vậy?"
Đường An đưa bức ảnh của Tiết Kỳ An cho Dương Trần xem, "Chúng tôi đang đi tìm cha mẹ của cô gái này."
Dương Trần chụp ảnh và viết một số thông tin cơ bản ở mặt sau, anh cau mày khi nhìn thấy dòng chữ dày đặc dưới chữ "bác sĩ": "Các người có nghi ngờ bác sĩ không? Tại sao?"
Đường An nhún vai, "Không biết, ông chủ nói cái gì, lát nữa ngươi sẽ hỏi ông chủ."
Khi Đường An nói như vậy, Dương Trần càng thêm kinh ngạc, "Định Lăng cũng ở đây? Còn những người khác thì sao?"
Anh mới nói được nửa câu, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn ôm một người đàn ông to lớn, cô thận trọng bước xuống bậc đá, bước rất chậm, động tác rất máy móc, nhưng lại ôm lấy cô bằng đôi chân gầy guộc, bộ dáng của người nam nhân kia chông rất là thoải mái.
Người đàn ông bị ôm đang nhìn xuống đường, thỉnh thoảng nói bên tai cô gái nhỏ, Dương Trần nhìn thấy người cô đang trừng mắt nhìn người đàn ông, trong lòng nổi lên một tia tức giận độc đoán.
Dương Trần thật lâu không lên tiếng, trống rỗng một hồi, khóe miệng khẽ co giật, nói không nên lời hỏi Đường An: "Định Lăng, xe lăn của anh đâu?"
Đường An lúng túng sờ sờ mũi, nói: "Là do A Cát phá mất rồi."
"!!! Cậu có đánh A Cát không?"
Đường An: "Làm sao tôi có thể bắt nạt cô ấy! A Cát tự mình chạy tới!"
"..."
Khi Dương Trần nghe thấy điều này, anh cảm thấy chắc chắn là cô ấy làm rồi, mặc dù Định Lăng rất thờ ơ với A Cát, và thậm chí đôi khi rất xấu tính, loại ác ý này đã vô cùng đặc biệt.
Từ khi quen biết Định Lăng, anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào mà Định Lăng đặc biệt yêu thích, anh luôn cảm thấy rằng nếu Định Lăng muốn kết hôn với ai đó, người đó nhất định sẽ là A Cát.
Tình yêu tuổi thơ của A Cát và Định Lăng cùng trải qua trong nhiều thập kỷ, đột nhiên xuất hiện một cô gái không biết từ chỗ nào chạy ra thế chỗ của cô ấy, nhưng đến mức lấy xe lăn của Định Lăng để trả thù. Dương Trần cảm thấy A Cát chắc chắn rất buồn.
Sau khi bước xuống bậc thang, âm thanh vang lên ngay khi Tần Trà đặt xe lăn vào phòng bên cạnh, cô đặt Trường Hi vào xe lăn, ý thức đứng sau xe lăn, liền vội đẩy hắn ta đi vài bước trước khi cô nhìn thấy Dương Trần bên cạnh Đường. An.
Tần Trà lập tức trợn mắt ngoác mồm, ánh mắt nhìn một hồi lâu. Đường An cùng Đông Qua nhìn ông chủ của mình bắt đầu run lên, Dương Trần sợ hãi mà nói, vì sợ cô hiểu lầm, Trường Hi nắm chặt tay Tần Trà ngồi trên lưng ghế một lúc lâu, hắn cười hỏi: "Tiểu Trà, em đang nhìn ai vậy?"
Điều này còn chưa đủ để khiến một người hơn mười năm không gặp có thể tỉnh lại, Tần Trà thậm chí bắt đầu không tự chủ được mà buông tay đang đặt trên lưng ghế, cố gắng đi về hướng Dương Trần.
Trường Hi nắm lấy cô gái đang mê man, dùng sức kéo cô vào trong lòng, hắn ôm trán cô, nhướng mày, giọng nói khàn khàn: "Nhìn anh trước, Tần Trà."
Tần Trà ngây người nhìn hắn.
Cô ấy luôn có ý chí mạnh mẽ và kiên quyết, cô ấy luôn luôn đứng thẳng cho dù có gặp phải bão tố thế nào đi chăng nữa.
Tuổi trẻ lưu lạc, cùng nhau nương tựa cả đời, đây chính là cái khoảng cách giữa hắn và cô.
Trường Hi nổi điên vì ghen tị, hắn muốn xóa sạch bóng hình của tất cả mọi người trong trái tim cô và làm trống rỗng tâm trí cô, ánh mắt và trái tim cô chỉ có mình hắn, như thể trong mắt hắn cũng chỉ có cô, những người như vậy.... nên...
Nhưng hắn chỉ có thể kiềm chế bằng một nụ hôn trên khóe môi cô, bằng giọng điệu dịu dàng đến đáng sợ, hắn trầm giọng hỏi: "Em phải nhớ nhìn lại anh."
"Dù có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ nhìn anh." Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc gãy của cô "Nhớ nhìn lại anh."
Đôi mắt ấy thật ấm áp, nhưng những gì hắn viết trong đôi mắt kia thật kỳ lạ – nếu cô không nhìn lại, cô chắc hẳn cả đời này buộc nhớ.
Lúc này Tần Trà mới hoàn hồn trong giọng điệu ôn nhu dịu dàng của Trường Hi, cô nhìn Trường Hi một cái, sau đó đột nhiên duỗi tay ra nhéo cằm hắn, đơn giản mà cúi đầu hôn hắn, nhân tiện vỗ về hai cái má kia.
Sau đó cô lập tức vùng xuống khỏi vòng tay của Trường Hi, chạy đến chỗ Dương Trần không chút lưu luyến, thật ra cô đi rất chậm nhưng cũng không xa lắm, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô gái nhỏ nhắn này đột nhiên đưa tay ra móc cổ Dương Trần, kéo anh ta xuống, và hôn lên mặt anh ta một cái
Tần Trà cảm thấy như đã được viên mãn.
Và những cái khác: ..............:)))???
Đông Qua: ...! ! !
Dương Trần: ......? ? ?
Đông Qua nhanh chóng chạy đến chỗ ông chủ và quỳ xuống: "Ông chủ! Bớt giận ông chủ ơi! Hạ dao xuống đi, ông chủ! Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi ạ!"
Âm Âm xắn tay áo lên: "Mẹ kiếp, Dương Trần, anh dám lộn xộn sao? Anh đã làm cái quái gì mà cõng vợ của ông chủ tôi?!!"
Dương Trần sửng sốt: "Tôi cái gì cũng không biết, tôi không làm gì."
Sau đó nhìn xuống Tần Trà: "Cô đi xuống! Mời cô xuống–"
Tần Trà liếc nhìn anh ta, Dương Trần cảm thấy trong mắt hiện lên một tia châm chọc kỳ lạ, cô ấy có vẻ không thích anh, hoặc có thể đơn giản là mình hoa mắt, cũng may cô ấy nhanh chóng buông tay, chạy về chỗ Trường Hi.
Cô quỳ một gối xuống, một ánh mắt lộ rõ vẻ u ám của mỹ nam.
Sau đó, cô ấy đưa tay ra vuốt ve lòng bàn tay lạnh giá của Trường Hi, dùng móng tay ngắn và nhọn của mình ra dấu cẩn thận, viết từng chữ một: Bây giờ, em thích anh nhất.
Người trong trí nhớ vẫn như cũ, Tần Trà lờ mờ nhận ra điều gì đó ở Dương Trần, như thể cô ấy đang tạm biệt quá khứ.
Đối với Trường Hi, cô chỉ viết một câu như vậy cũng đủ khiến hắn nhướng mày, lộ ra một nụ cười lộng lẫy.
"Không có lần sau," Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, giọng điệu lạnh lùng, "Còn lần sau là tôi sẽ khóa em lại luôn."
Hắn cười, "Tiểu Trà anh cũng ghen đấy, cũng biết ghen."
Từng giọng nói của hắn đều có vẻ bất cần đời, lúc nói chuyện với cô luôn nhẹ nhàng, từng lời nói nâng niu như lôi cả thế giới ra, Tần Trà đột nhiên bật cười.
Cô gật đầu, rồi dụi má vào lòng bàn tay hắn.
Cô đột nhiên không muốn hỏi Trường Hi nữa, dù anh là ai, anh muốn nhốt cô lại, cô cũng sẽ rất vui vì bị anh nhốt.
Đường An và những người khác đang ở bên:..... mệt mỏi thiệt sự.
Đường An: "Lần này là kịch bản gì?"
Đông Qua: "Những con người khốn khổ bị nhét cơm choá?"
Âm Âm giễu cợt nhìn Dương Trần một cái: "Ồ, cái thứ tiểu tam rẻ tiền này."
Dương Trần bị vạ lây: "Tôi không biết cô gái đó!"
"Mấy ngày nay cậu còn như vậy, việc của tôi chính là chặt đứt gốc rễ của con cháu cậu luôn."
"... Tôi không có," anh không dám nhìn lên, liền quay đầu khô khốc giải thích, "Không phải, tôi không có tán tỉnh ai."
Âm Âm: "Ồ."
Dương Trần ho khan vài tiếng, "Em ghen tị?"
"Đúng vậy," Âm Âm tiếp tục chế nhạo, giả vờ đưa súng nhét vào thắt lưng, và mượn lời ông chủ của mình, "ghen tuông có thể giết chết người."
Đường An ở bên: nhét cơm choá x
" Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu rõ câu ' nằm yên cũng trúng đạn'." Sau đó, cậu ta nhìn Đông Qua mập mạp, lộ vẻ thông cảm, "Ồ, tôi quên mất, cậu dường như là một đứa trẻ và không biết nó như thế nào."
Đông Qua: "..."
Đông Qua: "Cùng là chó độc thân mà mỗi lần gặp nhau cứ phải đâm chọc nhau mới chịu?"
Đường An: ... Có lý.
Mãi sau bảy giờ, đoàn người mới đến khu F.
Trên đường đi, Dương Trần nhanh chóng bình phục, vẫn luôn cách xa Tần Trà ba bước, sau lưng Trường Hi hỏi hắn ta: "Anh có nghi ngờ gì về bố mẹ của Tần Trà à, tại sao?"
Trường Hi ngồi trên xe lăn, Tần Trà đắp chăn cẩn thận, khi có bậc thang, cô trực tiếp mang theo người và xe lăn kéo lên
"Không nghi ngờ gì," Hắn nhướng mi, "Tôi không nghi ngờ gì cả."
"Không thể nào," Dương Trần phản đối, "Anh hẳn là đoán được cái gì."
Trường Hi không trả lời anh ta, và Dương Trần cũng không hỏi lại, cho đến khi họ đến nhà của Tiết An Kỳ và Đường An gõ cửa.
"Các người là......?"
Người phụ nữ mở cửa trông chừng ba mươi tư lăm tuổi, ăn mặc rất chỉnh tề sạch sẽ, có lẽ không ngờ lại có người tới cửa sớm như vậy, nhìn Đường An với vẻ đề phòng và nghi ngờ. .
Dương Trần đưa ra thông tin của mình và giải thích ngắn gọn ý định của mình, "Chúng tôi đến lấy một số thông tin về con gái của...."
"Rầm" ——
Cánh cửa bị đóng lại một cách hung hắng
Dương Trần kinh ngạc, "Lần trước chúng ta tới thu thập chứng cứ, bà ta cũng không đáng ghét như vậy."
"Mấy ngày nay bà ấy không thể ngủ ngon vì chuyện này," nụ cười của Trường Hi có chút lạnh lùng, "Đương nhiên là bà ấy cũng khó chịu."
Dương Trần kiên trì gõ cửa bên ngoài, miệng gọi lớn, "Chúng tôi cũng muốn giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, bà không phải muốn tìm kẻ sát nhân sao?"
Cánh cửa khóa chặt khiến Dương Trần gần như bỏ cuộc.
"Anh muốn hỏi cái gì?" Dương Trần nhìn Trường Hi, "Tôi đến văn phòng chỉnh lý hồ sơ cho anh, tôi đều hỏi những câu thông thường."
Lúc này, Tần Trà vẫn đang cười hì hì mà nghịch ngón tay của Trường Hi.
"Bây giờ là bảy giờ mười hai," anh ta nói, "Tôi gõ cửa lần cuối cùng."
Chó săn Đường An ngầm hiểu gõ chậm vào cửa ba lần.
Trong ánh mắt khó hiểu của Dương Trần, cánh cửa được mở ra với một tiếng "cạch".
Người phụ nữ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên xe lăn, trên mặt rơi lệ, khóc đến rã rời: "Tôi thật sự không biết gì cả!"
Trường Hi "Ồ" một tiếng, nói với vẻ mặt vô hồn với sự tương phản mạnh mẽ, "Vậy nên tôi chỉ gõ cửa một lần nữa thôi."
Hắn nhìn người phụ nữ điên cuồng đầy chế nhạo, "Cô không đủ để làm cho tôi lãng phí thêm thời gian."