Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay & Wordpress - One Day )
Sáng sớm ngày hôm sau, Mia mang theo hộp thức ăn ánh mắt trông mong chờ đứng trước cửa, thấy Tần Trà mở cửa đi ra, cô ta liều mạng quơ quơ đồ trong tay, hưng phấn vỗ cánh.
Tần trà đi tới, Mia hạ giọng thân thiết hỏi: "Trường Hi đã tỉnh chưa chị?"
Tần Trà có chút không được tự nhiên phản ứng lại, "Hắn vẫn chưa tỉnh", cô dừng một chút, nhìn mặt Mia có chút uể oải, cô nói thêm, "Ngày hôm qua Trường Hi làm sao bị thương, ngươi nói rõ ràng tỉ mỉ một chút."
Nét mặt thoáng cái khẩn trương.
"Trường Hi có chuyện gì khác thường sao?"
Tần Trà nghĩ đến cảnh tượng lúc nửa đêm, nét mặt bình tĩnh trong nháy mắt vỡ tan. Sau một lát cô mới trấn tĩnh bảo: "Không có gì, hôm qua nhiều chuyện quá mà ta chưa kịp hỏi rõ, nên có chút tương đối lo lắng."
"Vậy là tốt rồi", Mia thở nhẹ một hơi, sau đó nhớ lại quá trình Trường Hi bị thương, "Vốn có bầy rắn gần như chết hết, ta liền buông lỏng cảnh giác, thu cung, ai mà biết còn có một con Minh Xà ẩn trên cây, nó công kích quá nhanh, đội trưởng chỉ tới kịp đẩy ta ra, Trường Hi đứng sau lưng ta."
"Xác định là Minh Xà sao?"
"Đúng vậy", Mia gật đầu khẳng định, "Nó chết rồi, bị ta bắn cho nát nhừ!"
"Chị ơi."
Giọng nói kia trầm thấp mà hựu lạnh lẽo, thanh tuyến lịch sự tao nhã, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, Tần Trà quay đầu lại, thấy Trường Hi vô cùng tùy ý mặc áo khoác màu trắng xám, mái tóc màu đen tản qua vai, ánh mắt có chút lười biếng, cả người không hiểu sao có chút tà khí, vừa ngỗ ngược lại tao nhã chết người.
Tần Trà có thể nghe thấy âm thanh hít khí lạnh của Mia ở sau lưng.
... Tên này không biết từ lúc nào biến thành dáng vẻ quỷ quái này, tựa hồ càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng thần bí khó lường, và ngày càng giống với Trường Hi trước đây cô biết.
Mia quay sang phía cô nói lắp bắp, "Trường, Trường Hi... đúng không, xin lỗi.... ta mang thức ăn cho ngươi, là ta, là ta tự làm!"
Trường Hi bước vào bước tới trước mặt Tần Trà, hắn đã cao hơn Tần Trà một cái đầu, tuy không giống như Ngân Du có thân hình cao to vạm vỡ đến mức quần áo tựa hồ có thể nứt ra, nhưng thân thể thiếu niên này lại rắn rỏi cùng mạnh mẽ, lồng ngực lộ ra ngoài đã được bao trùm bằng một tầng cơ bắp đẹp mắt, tràn ngập sức mạnh.
Hắn khom lưng một cái, liền đưa đầu đặt lên vai Tần Trà, hướng đến cổ của cô, lười biếng cọ cọ, tóc đen của hắn đã qua vai cùng với mái tóc trắng dài của Tần Trà quấn vào nhau, dáng dấp đặc biệt quyến luyến không muốn rời xa.
Tần Trà: "... Đứng lên."
Trường Hi chẳng những không lấy đầu ra, thậm chí còn như trước tay nắm tay, nắm cả hông của cô, giống như một món trang sức cực lớn.
"Đứng ngay ngắn lên", Tần Trà nỗ lực nghiên mặt quát lớn, "Xiêu xiêu vẹo vẹo, ngươi đã bao lớn rồi."
Trường Hi không nói nhiều, hắn nhẹ nhàng hướng cổ của cô thở ra một hơi, chậm rãi đáp lại, "Vâng."
Hắn đứng ngay ngắn, Mia lấy hết dũng khí đưa hộp thức ăn cho hắn, "Trường Hi, còn chưa ăn sáng phải không?"
Tần Trà tò mò không biết Trường Hi có nhớ chuyện xảy ra lúc nữa đêm hôm qua không, cô cũng không muốn chọc phá chuyện này nên nói với Mia, "Vẫn chưa ăn, Trường Hi, mau cảm ơn Mia."
Mia xấu hổ lại sốt ruột, đỏ mặt run rẩy vành tai, ánh mắt sáng ngời mong chờ nhìn hắn.
Trường Hi lại không để ý, hắn vươn tay, đầu ngón tay thon dài tái nhợt đè lên khóe miệng Tần Trà, hắn sáp lại gần, đôi mắt xinh đẹp hí lại, tự tiếu phi tiếu nói, "Có chút sưng."
tự tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Sau đó lại dựa vào lòng Tần Trà, giọng khàn khàn ở bên tai cô hỏi, "Chị, có đau hay không hửm?"
Tần Trà lập tức cứng cả người, cô làm thế nào cũng không có cách nào khống chế cũng không có cách nào ngăn được vành tai mình đang ngày càng đỏ lên, cô từ trong răng nặn ra từng chữ: "Ngươi còn muốn hồ đồ sao? Ta rất tức giận."
Trường Hi trông thấy liền thu lại, nghiêng đầu hôn lên mặt Tần Trà một cái, tách ra, sau đó cười sáng lạn: "Ta ngoan nhất."
Tần Trà:... Ha ha.
Mia hoàn toàn bị Trường Hi lơ đẹp có chút ủy khuất, Trường Hi rất dính chị Trà Tử, chỉ cần chị Trà Tử ở đây, Trường Hi sẽ không để ý tới bất luận kẻ nào khác.
Không, phải nói là, chỉ cần chị Trà Tử không ở đây, Trường Hi liền lãnh đạm muốn chết, ở trước mặt chị Trà Tử cùng ở trước mặt bọn họ tựa như hai người khác nhau.
Tộc Tinh Linh từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, quên họ như vậy cũng đủ cho bọn họ tức giận rời đi, nhưng so với lòng kiêu ngạo, Tộc Tinh Linh càng thích những thứ xinh đẹp.
edit: tộc tinh linh bị nhan khống chắc luôn.
Trường Hi lớn lên thực sự quá đẹp, mỗi lần Mia nhìn thấy hắn trái tim cũng không nhịn được đập "thình thịch thình thịch", hắn rất đáng ghét nhưng lại càng thích hắn, rất muốn tới gần hắn, cho nên Mia phá lệ cố chấp.
Phát hiện Mia lúng túng đứng một bên, Tần Trà rất thân thiện mà nói sang chuyện khác: "Mia cũng chưa ăn phải không, ăn cùng nhau đi."
Một bữa cơm, Tần Trà ăn chẳng biết vị.
Đêm hôm qua ôm hôn kịch liệt như vậy, cũng không biết là mình đa tâm hay là Trường Hi thật sự là do Trường Hi càng phát ra càng không kiêng nể gì cả, cô vừa mới gắp món ăn lên đến miệng, Trường Hi liền nhanh chóng đem toàn bộ dĩa thức ăn ăn hết.
Khoảng cách gần đến mức hắn chỉ cần nghiêng đầu một tí sẽ cùng môi với răng cô dán sát nhau.
Tần Trà lại càng hoảng sợ, giơ mắt lên lẫm liệt nhìn Trường Hi, thấy đối phương cười híp mắt, "Chị sẽ không đến nỗi một dĩa đồ ăn cũng không cho Trường Hi đi?"
sau đó hắn gắp thịt, trưng ra vẻ mặt "Không sao, đừng nóng giận, ta đút ngươi", đưa tới bên mép Tần Trà.
Mia ở một bên sợ ngây người ___ cho dù là chị em, đây cũng quá thân mật rồi.
Dính phát hờn.
Tần Trà lấy tay đẩy ra, hạ mắt, giọng nói lãnh đạm: "Ta tự mình ăn."
Trường Hi cũng không tức giận, chỉ là hay thường bên mép Tần Trà cướp chút đồ ăn, Mia quả thực thấy lòng buồn bực lại không thể mở miệng nói gì, mãi đến khi Ngân Du cùng Huy cách đến nhìn thấy bọn họ ngồi một chỗ ăn sáng rất kinh ngạc
"Ohhh, hiếm thấy nha", Huy Cách trêu chọc, "Khó có khi nhìn thấy Trường Hi ăn cơm mà hoạt bát như vậy nha.'
Trường Hi buông dĩa thức ăn trong tay ra, thong thả ung dung liếm sạch khóe miệng, ngồi bên Tần Trà an tĩnh không nói.
Đội trưởng Ngân Du lưng đeo theo một trọng kiếm màu bạc, võ trang đầy đủ, hắn ta từ trước đến nay không nói nhảm liền tiến thẳng vào chủ đề nói, "Công hội lính đánh thuê có ra một nhiệm vụ lớn, ma vật ở rừng Mordo bạo động, các đội lính đánh thuê ghi lại trong danh sách đều phải đi, buổi chiều xuất phát."
Mia khó có khi từ trong buồn bực mà hoàn hồn.
"Buổi chiều? Vội như vậy? Đây là cấp bách mời toàn bộ đội viên ư", tinh linh vỗ vỗ cánh của mình, cực kỳ mê mang, "Ma vật rừng Mordo sao lại bạo động, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ta cũng không rõ lắm", Huy Cách nhún vai, "Nhiệm vụ cưỡng chế phải đi, chỉ là chúng ta là một hội nhỏ, nhiệm vụ cũng sẽ không đặc biệt nặng, nhiều lắm cũng chỉ ở phía ngoài rừng Mordo tra xét một vòng."
Ngân Du gật đầu, "chúng ta sẽ đi cùng 'Hội lính đánh thuê Hoa Tường Vi', 'Hội lính đánh thuê Thần Uy', Trường Hi, thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?"
Nghe thấy hội lính đánh thuê Hoa Tường Vi, toàn bộ gương mặt Mia trùng xuống, vô cùng mất hứng
Hoa Tường Vi đều là con gái, cho nên sẽ cùng cô ta cướp Trường Hi.
Trường Hi gật đầu, ý bảo chính mình không sao.
Ngân Du lại rất lo lắng nhìn Tần Trà, "Tần Trà thì sao? Cơ thể cô chịu nổi chứ?"
Xem ra trong mắt bọn Ngân Du, so với sắc mặt bình thường của Tần Trà lại càng tái nhợt một chút, nhìn sơ qua chính là trạng thái lập chứ treo.
Tần Trà rụt cái chân nhỏ do tối hôm qua bị mất một nửa, sáng sớm cô đã dùng tử khí bổ sung lại những vẫn còn đau.
Nhưng rừng Mordo lại có bạo động, lấy kinh nghiệm nhiệm vụ lúc trước nhìn lại, nhất định sẽ có chuyện lớn phát sinh, diễn viên chính gặp nạn tỷ số hầu như trăm phần trăm phải có con pháo thí hỗ trợ ngăn lại.
Con pháo thí này chắc chắn chính là cô.
Chỉ cần cô treo là có thể kết thúc loại nghỉ dưỡng hố cha này, hoàn mỹ.
Vì vậy Tần Trà nghiêm túc gật đầu, "Không thành vấn đề."
Tất cả đội ngũ tập hợp bắt đầu thời gian tiêu diệt, quả nhiên xảy ra mâu thuẫn, nhưng loại mâu thuẫn này bùng nổ do có một chút bất ngờ.
Khi bọn họ giết chết Ma Thử, loại này lực sát thương không cao nhưng số lượng lại cực lớn, rừng Mordo lần đầu bạo động, mấy thứ này giống như bị điên từ bên trong huyệt động chạy ra, xa xa nhìn lại giống như một cơn sóng biển màu đen trào ra hướng tới trấn nhỏ Nils, bọn họ kéo phòng tuyến sắp xếp trận pháp, nhất thời ngăn được Ma Thử tiến công, nhưng cắn giết cũng thật sự tốn rất nhiều công sức.
Tần Trà đứng ở phía sau cùng đội ngũ, cô khống chế được tử khí của mình, tận lực dùng một số pháp thuật bình thường, cô chủ yếu hỗ trợ phòng thủ, thấy ai không có người săn sóc kế bên liền giúp một tay đánh giết.
Cô cũng không tận lực phân chia quanh mình là người của hôi lính đánh thuê nào, cô thấy được thì liền xử lý, ngoài Trường Hi ra, những người khác cô đều đối xử bình đẳng.
Kết quả lúc giết cơn sóng Ma Thử đầu tiên, đội trưởng Hội Thần Uy - An Cách Liêt, thợ săn tộc Thú Nhân hướng tới chỗ Tần Trà biểu thị cảm tạ.
Bản thể của An Cách Liệt là sư tử, lúc hóa thành người phá lệ cường tráng, hormon bùng nổ quanh người, nhưng hành vi cùng cử chỉ của hắn cũng không thô lỗ, ngược lại lại là người đàn ông cực kỳ dứt khoát.
"Vị pháp sư xinh đẹp này, cám ơn cô", An Cách Liệt hướng Tần Trà vươn tay, khôm người, muốn hôn lên bàn tay Tần Trà, "Có thể nói cho ta biết tên của cô là gì không?"
Phản ứng đầu tiên của Tần Trà là nhìn Trường Hi, Trường Hi là quân tiên phong, cách cô có chút xam hắn đang tiện tay chém rớt mấy con Ma Thử đang chạy thục mạng, nhanh chóng kéo kiếm kỵ sĩ đi tới.
An Cách Liệt hỏi cô: "Pháp sư xinh đẹp, cô không đồng ý cho ta biết tên sao?"
"Cô ấy không muốn."
Trường Hi vươn một tay nắm lấy tay Tần Trà, sau đó tay kia nắm lấy hông của cô, rồi lại lôi kéo cô, tinh tế ôm cô vào trong lòng mình.
Thiếu niên mặc trang phục kỵ sĩ màu xanh thẫm, cằm đặt lên đầu Tần Trà, khuôn mặt anh tuấn của hắn lại mang mấy phần nét đẹp không lẫn vào đâu được, gương mặt sắc bén lạnh thấu xương, cánh tay vòng qua hông của pháp sư, sợi tóc màu bạc nhu thuận quấn quanh cô, trong tay vẫn còn nắm kiếm, trông thật đẹp trai.
An Cách Liệt vô cùng bất mãn, thiên tính cướp đoạt của hùng sư khiến hắn ta nhịn không được châm chọc khiêu khích Trường Hi: "Phải không? Ta lại nghĩ vị pháp sư xinh đẹp này sẽ đồng ý."
Pháp sư xinh đẹp Tần Trà:...
Cô đã cảm thấy họ sẽ đánh nhau.
Cô liền lên tiếng cản Trường Hi, Tần Trà nhanh chóng vươn tay cầm tay đối phương một chút, sau đó lập tức buông ra, cô thấp giọng, "Không cần cảm tạ."
Trường Hi nghiêng đầu cọ cọ bên tai Tần Trà, nhỏ giọng oán giận, "Ta không thích hắn ta."
"A", An Cách Liệt đã sớm coi trọng pháp sư tóc bạc này, lần này thật vất vả mới có cơ hội đến gần lại bị Trường Hi quậy đến loạn thất bát tao, hắn ta lạnh lùng nói, "Sau khi ta sẽ trở thành anh rể của ngươi, ngươi sẽ thích ta thôi."
Mắt Trường Hi đột nhiên trầm xuống, đôi mắt màu đen lãnh khốc ẩn chứa tàn bạo, một phần nhỏ Ma Thử còn sống kia đột nhiên như bị cái gì đó làm cho kinh sợ, trong nháy mắt liền hoảng loạn cuốn cuồng trở về huyệt động gần đó.
Tần Trà nhíu mày, "Xin lỗi", cô vẫn ở trong lòng Trường Hi, trấn an vỗ vỗ tay Trường Hi, giọng nói trước sau như một nhẹ nhàng lãnh tĩnh, "Ta sẽ không lập gia đình."
An Cách Liệt trợn to hai mắt, nét mặt hắn ta xuất hiện một biểu cảm "Tìm bạn đời thất bại" đâm bị thương, Trường Hi đã ôm Tần Trà mang đi.
Vòng người hai bên có chút không hiểu được ___
Phần lớn các hội lính đánh thuê đều nhiệt tình, tiết mục hai nam nhân cùng cướp một nữ nhân từ trước đến nay đều bình thường, phần lớn mọi người đều lớn lên trong hoàn cảnh chém ồn ào, hai người đàn ông đánh nhau để bên nhà gái tuyển chọn, thuận lợi, hai người quyết định ở chung với nhau ngau lập tức có thể vui mừng mà lăn lên giường khai thông tình cảm.
Thế nhưng ... Trường Hi là em trai!!! Sao lại ồn ào như vậy?!!!
Nếu như vậy xong rồi thì không nói, nhưng người kia căn bản lại không muốn dứt!
An Cách Liệt dường như chỉ nhìn trúng pháp sư tóc trắng, mấy ngày liên tục theo đuổi, thật là ân cần, mà Trường Hi thì như hình với bóng, còn kém cái quang minh chính đại ôm Tần Trà đi ngủ.
Quần chúng vây xem quả thực muốn mù.
Tần Trà có chút khổ không thể tả, cô cũng không thích An Cách Liệt, cô cũng đã nói chuyện vài lần nhưng không hữu dụng, vì vậy chấp nhận để Trường Hi dính cô không rời.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Tần Trà vừa tỉnh lại liền phát hiện Trường Hi vẫn luôn bảo hộ bên nguời rất tốt giờ đây lại không bên cô, mắt thấy An Cách Liệt lại muốn tìm tới rồi, Tần Trà vội vàng đứng dậy hỏi Ngân Du: "Đội trưởng, Trường Hi đâu?"
Ngân Du vừa nhìn thấy An Cách Liệt lại chuẩn bị đến trước mặt Tần Trà, liền hiểu, "Ta thấy hắn lúc còn rất sớm hình như đi đến dòng suối phía trước, chính mình phải cẩn thận một chút."
Huy Cách gật gù thở dài, "Kỳ thật An Cách Liệt cũng không tệ lắm, hàng to xài tốt nha~"
Tần Trà:...
So với Trường Hi quả thực là thanh lưu thế gian.
Nhưng khi Tần Trà tìm được Trường Hi, "thanh lưu thế gian" đang dựa lưng vào cây khô, tay nắm nơi đũng quần, đè nén mà phát ra tiếng thở dốc đặc biệt khiêu gợi.
Hắn cúi đầu, ánh nắng sáng sớm có chút mông lung, phác họa lên sườn mặt tuấn tú đẹp trai chết người của hắn, hắn mím chặt môi, cách bảy tám bước chân, Tần Trà có thể thấy mồ hôi từ trán hắn chảy xuống cái cằm tinh xảo, tiếng "tí tách" rơi trên gân lá.
Ánh mắt Tần Trà có chút không khống chế mà nhìn từng giọt mồ hôi đi chuyển.
Mâu quang Trường Hi đều có chút mê ly, môi mỏng có chút phím hồng, hoa lệ đến cực điểm.
Tần Trà yên lặng thu hồi ánh mắt xoay người đi, bị vả mặt nặng nề đến thế, Tần Trà quyết định chôn sâu việc này mà rời đi.
Cô vừa mới bước một bước, chợt nghe tiếng thở dốc dồn dập của Trường Hi càng lớn, trong tiếng thở dốc dường như có kêu lên một cái tên: Giáo mẫu.
Giọng khàn đến cực điểm, gợi cảm đến cực điểm, Tần Trà cảm giác chân mình mềm nhũn trong nháy mắt, sau đó cô suy nghĩ một chút, "Giáo mẫu" mà Trường