Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

chương 49: 49: bắt cóc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mục Thành suy nghĩ một lúc, hồi tưởng nói, "Là lúc chúng ta ở vùng ngoại ô nghĩ ngơi, nó không biết là từ đâu chạy ra, chạy đến múa trước mặt chúng ta, giống như là đang khoe mẽ, chúng ta cảm thấy nó rất thú vị, vì thế muốn đi bắt nó."

"Kết quả thì sao?"

Nói đến kết quả, mặt của Mục Thành bỗng ửng đỏ, có thể thấy rõ, bọn họ không những không bắt được linh dược có trí tuệ, ngược lại còn giống như đám ngốc bị nó xoay mòng mòng.

"Chúng ta bị dụ đến khu rừng toàn là đá, ta nhớ ra rồi, lúc bước vào không biết vì sao lại có sương mù dày nổi lên, chúng ta năm người đi mãi một chỗ trong năm ngày năm đêm."

Đông Phương Minh Huệ thấy bộ dạng từng người bọn họ ủ rũ cúi đầu bất bình, cảm thấy có chút buồn cười, "Các ngươi nó là một loại hạt? Vậy nó trông như thế nào các ngươi còn nhớ không?"

"Để ta nghĩ xem."

"Cây linh tháo này có chút kỳ lạ, hai cái lá cực kỳ lớn, giống như là tai bắt gió, a, còn có còn có, chính là phần đuôi hơi uốn lại, giống như đuôi lợn, nó nếu như nhảy lên, cái đuôi sẽ rung lên, trông rất buồn cười."

Đông Phương Minh Huệ gật nhẹ đầu, ý thức lại ở trong không gian nói chuyện cùng Tình Hoa, "Ngươi đã từng nhìn thấy loại linh tháo này chưa?"

"Chưa."

Lý Dự Nam dời tầm mắt nhìn về phía cô, "Tiểu sư muội có biết loại linh tháo này không? Theo sơ bộ ta đoán, loại linh tháo này là một vật tồn tại vô cùng nguy hiểm."

"Tồn tại nguy hiểm? Lý sư huynh ngươi thấy bản thân đến một nhánh linh tháo cũng không thể đánh bại được chứ?" Đông Phương Minh Huệ bất cẩn cười hắn.

Lý Dự Nam cũng không tức giận, cười nói, "Tiểu sư muội ngươi có điều không hiểu, lúc ta nhận được tin của lão sư, đã bám theo tung tích của năm người bọn họ, kết quả ta phát hiện các sư đệ ở trong rừng đá có chút cổ quái."

"Vốn là một vùng đất hoang lương, dựa theo lý mà nói sẽ không có trận pháp, trách là trách ở chỗ chúng ta ở giữa trung tâm trận phát hiện tung tích của linh tháo.

Mặc dù đến cuối cùng không thể bắt được nó, nhưng mà ta có thể khẳng định nó là loại linh tháo hiểu pháp trận."

Hắn đã nói thẳng ra như thế, Đông Phương Minh Huệ không biết nên trả lời như thế nào.

Cô đỡ trán nói chuyện cùng Tình Hoa, "Vì sao linh tháo lại nghịch thiên như thế, còn biết cả trận pháp, chẳng lẽ nào là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tìm đại mấy người làm thí nghiệm?"

"Cũng có khả năng."

"Nhưng mà nó đã thu hút sự chú ý của Học viện Hoàng gia, ta đoán sẽ bị người khác tấn công."

"Cho nó chịu khổ một chút, để biết con người có bao nhiêu xảo quyệt."

Này này, cô không phải là con người sao?

Đông Phương Minh Huệ chột dạ xoa chóp mũi, cô thấy con người cũng đơn thuần a, ví dụ như cô.

Lão sư phụ trách cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, nên cũng không trách móc đội năm người nữa, nghĩ kĩ lại, thấy không hỏi được gì nữa, mới đuổi bọn họ đi, chỉ giữ lại mình Lý Dự Nam, chuẩn bị nói gì đó, thấy Đông Phương Minh Huệ kiên nhẫn ngồi ở đó, vẫn chưa rời đi.

"Lão sư, chuyện ta trước đây đề nghị với ngươi ngươi thấy thế nào?"

Đông Phương Minh Huệ có một khuyết điểm, chính là cố chấp, nghĩ đến chuyện gì thì nhất định phải đi làm.

Cô không muốn để Bạch Lộ tiếp tục dự thi, thì chính là không muốn, bất cứ ai cũng đừng hòng chuyển đề tài của cô.

Lão sư phụ trách chưa từng nhìn thấy tân sinh làm khó như thế này, nhưng thấy cô là người phụ trách của viện dược tề, cũng kiên nhẫn nói, "Lão sư khác cũng không nói gì, ngươi nếu như có đối sách gì, thì dựa theo cách của ngươi, nhưng nếu như Bạch Lộ không dự thi, đội các ngươi thiếu mất một tuyển thủ, như thế không hợp với quy tắc."

"Chuyện sau đó không cần lão sư phải khổ tâm." Đông Phương Minh Huệ cũng đã nghĩ ra nhiều cách, nếu như không được thì tuyển một dược tề dự bị đến, tử mã đương hoạt mã y, nhưng mà cô đoán cách này cũng không được.

Tử mã đương hoạt mã y: ý bảo trong hoàn cảnh gian nan khó khăn thế nào, vẫn có cơ hội, hy vọng cứu chữa.

Lý Dự Nam thấy cô muốn đi, lập tức nói với lão sư, "Lão sư, ta còn có chuyện quan trọng cần nói với tiểu sư muội, nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép cáo từ."

Lão sư phụ trách ngơ ngác, hai người này vì sao chưa gì đã biến mất rồi?

Không thể né được chuyện phiền phức này, Đông Phương Minh Huệ bóp đầu, thấy đầu hơi nhức.

Nhất là Lý Dự Nam được thiết kế nhân vật là người cực kỳ kiên nhẫn, hắn một mực đi theo cô, cho dù không nói là đi nơi nào, cũng không nói là đã phát hiện ra chuyện gì.

Nhưng thái độ không ấm không giận, khiến cho người không biết đâu mà lần.

Đông Phương Minh Huệ phiền nhất là cũng những người này tiếp xúc, cô thẳng thắn nói rõ ràng với hắn.

Hai người ngượng nghịu đi một đoạn, cho đến khi sân thi đấu công khai của bốn đại học viện, miệng lưỡi phức tạp, Đông Phương Minh Huệ lập tức dừng chân, trong lòng phiền não.

"Lý sư huynh, chuyện thúc phụ của ngươi ta rất xin lỗi, nhưng ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta không có thời gian rảnh để giúp."

Lý Dự Nam ôn nhu nhìn Đông Phương Minh Huệ, "Tiểu sư muội nghĩ nhiều rồi, hôm nay ta đến không phải vì chuyện của thúc phụ, thực ra ta có một chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Gần một tháng nay, ta duy trì dùng tẩy tuỷ đan của ngươi, vết thương trên người lành cũng được tám chín phần rồi.

Ta từng nhiều lần đến viện dược tề tìm ngươi, nhưng bọn họ đều nói ngươi không ở đây, là, nghe nói ngươi tham gia cuộc thi ta mới đặc biệt đi hộ tống Mục Thành mất tích đến đây."

Đông Phương Minh Huệ đơ mặt lại, thầm nghĩ cô cố ý bảo Ung Tinh chặn Lý Dự Nam, nếu không nữ chủ đại nhân nhìn thấy thì xong rồi.

Cô không muốn bị hiểu lầm.

Nhưng mà, lời này của đối phương càng nói càng không đúng đắn

"Tiểu sư muội, thực ra, thực ra ta muốn nói với ngươi —" Lý Dự Nam còn chưa nói xong, mặt ngược lại đã ửng đỏ.

"Cửu muội."

Trận đấu của Đông Phương Uyển Ngọc kết thúc, vốn còn có rất nhiều chuyện cần nói, nhưng nghe thấy Mộc Sinh bọn họ nói nhìn thấy Cửu muội và Lý Dự Nam, lập tức chạy đến, đúng lúc cắt lời đối phương.

"Thất tỷ, ta vừa muốn đi xem trận đấu của ngươi, lẽ nào đã kết thúc rồi sao?"

Đông Phương Minh Huệ mặc kệ mọi thứ, lập tức chân chó đến giải thích.

Đông Phương Uyển Ngọc thấy ánh mắt hoà hoãn của đối phương, vì thế không nỡ, "Đúng, trận đấu hôm nay kết thúc rồi, phải đợi ba ngày sau mới tiếp tục cuộc thi."

"Lý sư huynh, vì sao lại ở đây?"

Lý Dự Nam đột nhiên đến ghé thăm, Đông Phương Uyển Ngọc vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì đây là cuộc thi tuyển chọn của tân sinh, Học viện Hoàng gia vì lần này đào tạo ra năng lực dẫn đội của các tân sinh, từ cả học viện chọn ra mấy chục tân sinh phụ trách.

Các đội lão sinh tất nhiên sẽ đi rèn luyện, chẳng hạn như Lý Dự Nam, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ không ở đây, nhất là trước mặt Cửu muội.

Lý Dự Nam thấy các nàng tỷ muội tình thâm cũng không làm phiền, Thiên Uyển Ngọc đột nhiên hỏi, hắn mới chính thức chào hỏi nàng, "Đúng lúc Thiên sư muội cũng ở đây, hôm nay ta muốn nói rõ một chuyện, hy vọng ngươi sẽ làm chứng cho ta."

Đông Phương Minh Huệ gãi tay, cảm thấy Lý Dự Nam này có chút không bình thường.

"Ngươi nói đi."

"Ta lần này đến Vân đô thành là vì Thiên Minh Huệ sư muội, ta hy vọng có thể trở thành người bảo hộ của Minh Huệ sư muội, cho dù sau này nàng ấy có bao nhiêu người bảo hộ, ta cũng sẽ không từ bỏ."

Nà ní?

Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác nhìn nữ chủ đại nhân, phản ứng lại lời nói của đối phương xong, cô kinh hoàng đến trốn sau lưng nữ chủ đại nhân.

"Thất tỷ, chuyện này, không liên quan đến ta."

Cô tuyệt đối không nghĩ đến Lý Dự Nam sẽ nói ra lời dọa người thế này, nếu như sớm biết, cô nhất định sẽ bỏ hắn vào danh sách đen.

Sắc mặt của Đông Phương Uyển Ngọc trầm xuống, lạnh lùng hỏi, "Lý sư huynh đừng vội thề hẹn bừa bãi, nếu không phải bởi vì Cửu muội từng cho ngươi một bình thuốc, lòng cảm ân của ngươi mới —"

Lời của nàng nghĩa là, đừng lẫn lộn cảm ân và cảm tình vào với nhau.

Lý Dự Nam lại cười lắc đầu, quạt phong lưu càng làm nổi bật vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn, "Thiên sư muội hiểu nhầm rồi, thực ra lúc ở Lâm Nam tiểu trấn, lúc mới nhìn thấy Minh Huệ sư muội, ta đã nhất kiến khuynh tâm rồi."

Đông Phương Minh Huệ trốn ở sau lưng nữ chủ đại nhân, chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là sắp chết đến nơi rồi, lần này thật sự toi rồi.

Đều không có bằng chứng gì, đã bị nữ chủ đại nhân bắt gian.

Cũng không có chuyện gì đau khổ hơn thế này rồi.

Lần đầu tiên gặp mặt, Đông Phương Minh Huệ đã gây ấn tượng rất sâu với hắn, đối phương thông minh linh động đập ngân tử lên trên bàn, bộ dạng đó khắc sâu vào trong đầu hắn.

Lần gặp mặt ngoài ý muốn lần thứ hai, đối phương mặc một bộ dược đồng, trông rất giống cổ tinh linh quái, lại duy nhất sợ hãi trốn tránh hắn.

Hắn lúc đó đúng là muốn trêu ghẹo cô, hơn nữa còn có mấy phần không can tâm.

Nhưng sau lần này, đối phương dùng thân phận dược tề sư lật độ hình tượng của cô trong lòng hắn, Lý Dự Nam chắc chắn khẳng định nói, "Minh Huệ sư muội, xin hãy cho ta một cơ hội, để ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi."

"Không, không muốn."

Đông Phương Minh Huệ ra sức lắc đầu, ghét bỏ, trừ khi cô chê mạng mình cứng, nếu không sẽ đi làm chuyện ngu xuẩn này.

"Không sao, ta vẫn sẽ đợi, cho đến khi ngươi đồng ý mới thôi."

Đông Phương Minh Huệ: "..."

Thế là cô bị trói buộc rồi?

Chuyện này náo đến có chút lớn, Lý Dự Nam nằm trong Phong Vân bảng của Học viện Hoàng gia, là công tử sáng dạ trong học viện, số cô nương thích hắn còn xếp thành hàng dài, hắn công khai bày tỏ ưa thích với một cô nương của viện dược tề, nguyện làm người bảo hộ cho cô, chuyện này đồng nghĩa với tỏ tình, còn có chuyện gì gây chấn động hơn?

Ngay sau đó, cái tên Thiên Minh Huệ đã nổi danh ở trong đám tân sinh.

"Chẳng qua chỉ là dược tề sư sơ cấp của viện dược tề, đừng cho rằng cuộc thi lần này nàng ta dẫn đội, là có thể ở cạnh Lý sư huynh, ta không cho phép."

"Đúng, nói đến Thiên Minh Huệ, ta cũng từng nghe qua một vài chuyện vặt của nàng ta.

Lúc đó còn có mấy phần đồng tình, đến nay lại dám cùng ta cướp Lý sư huynh, xem ta làm sao dạy dỗ nàng ta."

"Thiên Minh Huệ và Thiên Uyển Ngọc, lẽ nào các ngươi không thấy hai cái tên này quen thuộc sao?" Còn có người lấy tên nổi tiếng gần đây với Thiên Uyển Ngọc nổi danh từ một trận chiến ra so sánh.

"Ngươi không phải bị ngốc chứ? Các nàng vốn là tỷ muội, chỉ nghe riêng tên đã biết.

Trước đây ở bắc viện còn có người bán thuốc, chính là bọn họ."

"....."

Đông Phương Uyển Ngọc lau roi thủy lôi của mình, sắc mặt có chút trầm.

Cho dù bên ngoài có náo nhiệt như thế nào, chuyện này từ đầu đến cuối nàng là người rõ nhất, Cửu muội mặc dù đã từ chối, cũng không thể thay đổi đối phương thèm thuồng trái tim của Cửu muội.

Nàng, nhất định sẽ khiêu chiến với Lý Dự Nam, hơn nữa còn đánh bại hắn.

Đông Phương Minh Huệ một mực nhìn lén thần sắc của nữ chủ đại nhân, dù gì đã làm chuyện trái với lương tâm, oẹ, không đúng, là kịch bản không cố gắng.

Rõ ràng là Lý Dự Nam và nữ chủ đại nhân gặp hoạn nạn, sau đó chớm nở tình yêu, vì sao đến lượt cô, kịch bản trở nên sai rồi?

"Vẫn còn nghĩ hắn?"

Đối phương đang quan sát nàng, nàng đương nhiên biết, Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô đỡ trán khổ sở, đột nhiên muốn cười.

Chuyện này nếu như đổi là ai khác, e là sẽ hưng phấn đến không thể ngủ, còn cảm thấy tự hào.

Dược tề sư ở Thất Sắc đại lục thuộc dạng yếu ớt, bên cạnh nhất định phải có một người bảo hộ toàn tâm toàn ý, thấy ai cũng đều đáp ứng, như thế này mới tăng thêm một bùa hộ mệnh.

Nhưng mà Cửu muội của nàng, nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối.

Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy bản thân thích đúng người, đúng gu của mình.

"Thất tỷ, ta không có nghĩ về hắn, ta chỉ là không hiểu mà thôi." Đông Phương Minh Huệ thở dài, cô chẳng có gì nổi bật, Lý Dự Nam chẳng lẽ là bị mù? Nữ chủ đại nhân lấp lánh ánh sáng nhân vật chính ở bên cạnh hắn cũng không nhìn thấy?

"Ngươi nói xem Lý Dự Nam lần này, hắn có phải có mục đích khác không?"

Đông Phương Minh Huệ đã nghĩ ra rất nhiều âm mưu, còn thiếu việc chưa bổ đôi tim của Lý Dự Nam ra xem có đen không.

Dựa vào hiểu biết của cô về Lý Dự Nam lúc ở trong học viện, đối phương có lẽ sẽ không lợi dụng tình cảm bản thân mình.

Nói cách khác, đối phương là thật lòng.

"Cửu muội, ngươi thấy Lý Dự Nam ưu tú đến thế, tiếp nhận hắn không phải cũng có điểm tốt sao?"

Đông Phương Uyển Ngọc thử dò hỏi, trong mắt hiện lên một tia căng thẳng chưa từng có.

Điểm tốt?

Nghe nữ chủ đại nhân nói như thế, lông tơ của cô dựng khắp người, cô thẳng lưng lên, cứng cổ cứng miệng nói, "Hắn có ưu tú hơn nữa, ta cũng không thích."

Đông Phương Uyển Ngọc nghe thấy tiếng nhịp tim ổn định của mình, sau đó nàng lại truy vấn, "Cửu muội, ngươi thích kiểu người như thế nào?"

Hiếm khi nhìn thấy nữ chủ đại nhân nhiệt tình hỏi han, hơn nữa còn là vấn đề cô sợ nhất.

Đông Phương Minh Huệ cẩn trọng nhìn nàng, giả ngốc nói, "Thất tỷ, ta chưa từng thích qua ai, cũng không biết là sẽ thích kiểu người nào, còn ngươi, có phải là có người thích rồi không?"

Đông Phương Uyển Ngọc thản nhiên gật đầu, ánh mắt nhu hoà nhìn cô, "Đúng, Thất tỷ đã có người thích rồi."

"Là người như thế nào? Ta có quen không?"

Đông Phương Minh Huệ một mực lo lắng về chuyện tình cảm của nữ chủ đại nhân, nghe thấy nàng thừa nhận đã có người thích, lập tức nổi tính hóng hớt, truy hỏi không ngừng, ngay cả sợ hãi cũng ném sang một bên.

Là kiểu người thế nào?

Khoé môi Đông Phương Uyển Ngọc hơi cong lên, thành một nụ cười ngốc si, "Người ta thích a, nàng thường ngày đều mơ mơ màng màng, nhưng gặp chuyện quan trọng thì đều nghiêm túc đối phó, thậm chí còn có thói khôn lỏi."

Trong tiếng trung, đại từ nhân xưng chỉ nam nữ như nàng/hắn đều phát âm là "tā."

Đông Phương Minh Huệ chau mày, vắt não suy nghĩ, đem toàn bộ nam nhân trong hậu cung nữ chủ đại nhân ra nghĩ, đều thấy không phù hợp.

Sau đó cô đứng bật dậy, kinh ngạc nói, "Thất tỷ, ngươi không phải là thích Mộc Sinh chứ?"

Trong nhiều người như thế, chỉ có Mộc Sinh là phù hợp với lời của nữ chủ đại nhân, bộ dạng mơ màng thường ngày đến bị bắt cóc cũng không biết, lúc nghiêm túc trông còn rất dễ thu hút người, hơn nữa là năng lực tỉnh ngộ của Mộc Sinh mạnh, giống lần trước bọn họ trong khảo hạch nội viện, có một đội chẳng phải bị Mộc Sinh lừa hay sao?

Đông Phương Minh Huệ không kìm được nhíu mày, cô cũng rất thích Mộc Sinh, nhưng Mộc Sinh chỉ là người đồng hành, vì sao từ tiểu hoả bàn đã nhảy vọt lên thành thành viên trong hậu cung.

Không biết liệu hậu cung tăng thêm một người, kịch bản có thay đổi hay không...

Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô chau mày, không kìm được mà vươn tay ra vuốt nhẹ, còn an ủi nói, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, nhưng chuyện này ngươi làm rất đúng, nếu như không thích, thì từ chối."

Nói đi nói lại, đề tài lại chuyển về Lý Dự Nam.

Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Thất tỷ, ta có một suy nghĩ muốn thương lượng với ngươi."

Lý Dự Nam và nữ chủ đại nhân cùng trải qua hoạn nạn, cô vẫn còn chưa nghĩ ra nên sắp xếp thế nào cho hai người không vừa mắt nhau ở cạnh nhau, tuyến này không thể đánh mất được.

Suy nghĩ của Đông Phương Minh Huệ là, kịch bản bị lệch đi cũng được, nhưng chủ tuyến thì không được phép dịch dời, nếu như nữ chủ đại nhân mất đi vầng sáng nhân vật chính, thì còn có nhân vật chính sao?

Cả thế giới này sụp đổ, thì cái mạng nhỏ của cô cũng toi rồi.

Vì để bảo vệ cái mạng này, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy tế bào não của mình chết đi hơn trăm triệu lần.

"Ngươi nói đi, ta nghe."

"Thực ra ta muốn đi cùng Lý Dự Nam đến xem thúc phụ của hắn." Đông Phương Minh Huệ thấp thỏm nói ra lời này, cô sợ nữ chủ đại nhân hiểu lầm dụng tâm của cô, cô thấy thần sắc của đối phương không đổi, mới dám nói tiếp, "Nếu như có thể thành toàn chấp niệm của hắn, ta nghĩ cũng thấy tốt.

Ta ở học viện nghe nói thế lực Lý gia ở Tử Ngọc Đế Quốc không thể coi nhẹ, vì thế ta nghĩ ——"

"Cửu muội, được rồi." Đông Phương Uyển Ngọc vuốt nhẹ đầu cô, trong không gian của nàng còn có một miếng ngọc bội của Tinh linh tộc, lời sau đó nàng không cần nghe cũng biết đối phương đang suy nghĩ cho nàng, "Đừng miễn cưỡng bản thân."

Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, cái gì mà miễn cưỡng bản thân? Cô không có a, vì để bảo vệ mạng nhỏ, cô sẽ không tiếc sức lực mà đi tranh giành.

Hai người ngủ yên giấc, bên ngoài kia lại hỗn loạn đến trời đổ đất lật.

Hôm sau, Thiên Uyển Ngọc ở trong phòng tu luyện, nàng thấy màn chắn có mấy phần nổi loạn, chuyện đột phá chính là chuyện xảy ra gần đây, nàng áp chế một phen, đợi cuộc thi kết thúc lại tìm một nơi nào đó để đột phá.

Còn về Đông Phương Minh Huệ, cô có cuộc thi riêng của mình, cô vừa mới xuất hiện, đã thu hút mọi sự chú ý, rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, nhỏ giọng thầm thì.

"Có chuyện gì thế?" Đông Phương Minh Huệ vẫn không biết chuyện hôm qua của Lý Dự Nam đã dẫn đến sự quan tâm của tân sinh tham gia cuộc thi tuyển chọn lần này, hơn nữa còn có đủ các lời đồn sôi sùng sục truyền nhau.

Tình cờ là, Lý Dự Nam ở trong Tử Ngọc Đế Quốc cũng nổi danh, lần này có rất nhiều cô nương đến từ Học viện Tử Lang có địch ý với cô.

Lưu Kỳ thấy cô mơ màng, kéo cô sang một bên nói, "Trận đấu này ngươi cẩn thận một chút, ta nghe nói có rất nhiều cô nương nói xấu đằng sau lưng ngươi, mắng ngươi là ——"

Lời khó nghe như thế, Lưu Kỳ không muốn nói.

"Mắng ta cái gì?"

Thân là người bị hại, sẽ luôn biết thế giới bên ngoài nói cô như thế nào đi? Đông Phương Minh Huệ truy hỏi.

"Tâm cơ biểu."

Dịch thô ra là đĩ mưu mô.

"Phì."

Đông Phương Minh Huệ mặt than, sau đó càng nghĩ càng thấy buồn cười, không nhịn được mà vô tâm vô phế cười lên.

Đám tiểu cô nương này miệng cũng thật độc, dám chửi cô là tâm cơ biểu.

Đông Phương Minh Huệ cắn môi, xoa xoa tay, trong đầu không phải nghĩ chiến thắng cuộc thi, mà làm thế nào lấy thể diện cho bản thân.

"Đáng tiếc." Cô không nhịn được cảm khái, trận đấu ngày hôm qua với Học viện Tử Lang đã kết thúc, Học viện Tử Lang thuộc Tử Ngọc Đế Quốc, bên trong có rất nhiều cô nương có cảm giác ngưỡng mộ ghen tị với cô.

Vì thế, quá đáng tiếc rồi.

Lưu Kỳ không nhìn ra đối phương đang nghĩ gì, có ai bị chửi mắng thế này còn cười như này không.

Cô kéo tay áo của đối phương, "Thật không cho Bạch Lộ tham dự sao, thực ra hôm qua không phải cô ấy cố ý, tối hôm qua cô ấy còn đến chỗ chúng ta nhận sai.

Hay là chúng ta cho cô ấy thêm một cơ hội?"

Vừa nhắc đến Bạch Lộ, nụ cười của Đông Phương Minh Huệ lập tức biến mất, "Lưu Kỳ ngươi vẫn còn muốn cho cô ta một cơ hội, lần này chúng ta cùng Học viện Phương Châu thi đấu, cho dù là thắng hay hoà, chúng ta đều thua chắc.

Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải thắng, nếu không chỉ có gói ghém đồ đạc cút về thôi."

Cơ hội tốt như thế hôm qua lại bị Bạch Lộ phá hỏng, nghĩ đến đây, Đông Phương Minh Huệ mất hẳn niềm tin vào cô.

Còn cho cơ hội, cho dù Thiên Hoàng lão tử đến đây, cô cũng sẽ không nể mặt.

Lưu Kỳ thấy cô thẳng thắn từ chối, hơn nữa còn phản cảm như thế, chỉ có thể bất lực đồng ý, lại hỏi, "Chúng ta hai người làm sao đối phó lại với ba người?"

Vấn đề này Đông Phương Minh Huệ đã suy nghĩ hơn ngàn lần, cô thậm chí còn nảy ra ý tưởng điên cuồng, ví dụ như đến dược tề công hội tìm một dược tề sư đến giúp, nhưng ý tưởng này mới nảy mầm đã bị cô dẫm chết rồi.

"Vòng đầu tiên và vòng thứ ba để cho ta, vòng thứ hai ngươi ra trận là được rồi, chúng ta sẽ thắng." Cô tự tin trả lời Lưu Kỳ, bởi vì trong không gian của cô còn có Tình Hoa thành tinh.

Tình Hoa nói với cô, nó ở trong Tử Vong Cốc đã trải qua trăm năm dịch chuyển, gặp được rất nhiều Tử Vong Linh Sư bị điên, trong đó có một người điên cuồng nhất, hắn dùng linh lực của mình khống chế cương thi, còn hoang tưởng làm người chết sống lại.

Ở trong nơi tăm tối thế này, Tình Hoa đã nhìn qua vô số thủ đoạn tàn nhẫn cùng cách luyện chế đan dược.

Tình Hoa so với cô càng hiểu biết về dược tề sư hơn chút, ít nhất là tầm mắt mở mang hơn cô, trận lần trước các cô cùng với Học viện Tử Lang, cũng đều dựa vào gợi ý của Tình Hoa.

"Một ngày hai trận, ngươi nuốt nổi không?"

Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Không vấn đề."

Tình Hoa nhắc nhở, "Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ta giúp ngươi trở nên nổi bật trong trận đấu này, ngươi nhất định ——"

"Được, ta biết rồi."

Vì để ông béo nở mày nở mặt, cô phải cố hết sức, cư nhiên đáp ứng yêu cầu vô lý của Tình Hoa.

Đông Phương Minh Huệ nghĩ mình điên rồi.

Trận đấu lần này, đối thủ là Học viện Phương Châu, có Tình Hoa công cụ gian lận thần kỳ này, Đông Phương Minh Huệ nhẹ nhàng thông quan, dễ dàng đè đối phương xuống.

Nhưng chuyện kết thúc xong, cô có mấy phần nức nở, thi qua hai vòng, các cô cũng coi như đột phá.

Đến nay chỉ còn lại một trận đấu, chính là phải đối đầu với Học viện Thánh Linh của Nguyệt Bạch Đế Quốc, nghe nói dược tề sư của Học viện Thánh Linh vô cùng lợi hại, bọn họ vừa mới nhẹ nhàng thắng qua Học viện Tử Lang, thành công lên cấp.

Nguyệt Bạch Đế Quốc vì để chuẩn bị cho trận đấu của viện tổng hợp, nên đã để cho các cô nghỉ ngơi ba ngày, đến ngày thứ tư mới bắt đầu.

Nhưng mà trong đó, Học viện Phương Châu và Học viện Tử Lang còn có một trận bỉ thí, từ đó chọn ra vị trí đứng thứ ba.

Trận đấu này có quan trọng hay không, đối với Đông Phương Minh Huệ mà nói, đó là chuyện của bọn họ rồi.

"Lưu Kỳ, ta không đi, ngươi giúp ta thuyết phục cô ấy một chút, nói ta sẽ không tái phạm nữa, trận đấu cuối sắp xếp cho ta tham dự, có được không?"

Bạch Lộ không chịu rời đi, trong lòng cô chỉ nghĩ đến ở lại cuộc thi, cô nếu như lúc này trở về, nhất định sẽ bị đám dược tề sư trong viện dược tề coi thường, đến lúc đó cô làm sao ngẩng được đầu.

Cô vẫn muốn ở lại viện dược tề một thời gian dài, cô còn có tương lai rộng mở, không thể vì một chút chuyện mà huỷ hoại toàn bộ.

Lưu Kỳ cũng đau đầu không kém, thực ra trên đường đến nay, Thiên Minh Huệ ưu ái chiếu cố các cô, thường ngày ở viện dược tề lại không nói chuyện với nhau, chỉ nghe qua người khác nói, cảm thấy đối phương rất dễ sống, nhưng chỉ có vấn đề của Bạch Lộ là cô nhất quyết không nhượng bộ.

Cô cũng chẳng có cách khác.

"Bạch Lộ, ngươi cầu xin ta cũng chẳng có ích gì, ta đã giúp ngươi nói với cô ấy rồi."

Nhưng vẫn không được?

Bộ dạng đáng thương của Bạch Lộ lập tức thay đổi, hung dữ nói, "Cô ta muốn ta chết phải không? Các ngươi đều muốn ta chết, có phải không?"

Lưu Kỳ và Bạch Lộ cũng coi như là một lứa tân sinh cùng một đợt, nói về giao tình, tình cảm của hai người sẽ sâu đậm hơn so với Thiên Minh Huệ.

"Bạch Lộ ngươi đừng như thế, ngươi nếu như muốn ở lại, ta thấy không bằng đi gặp Minh Huệ nói rõ, cô ấy không phải người vô tình." Lưu Kỳ khuyên nhủ.

Bạch Lộ hất tay cô vươn ra, mặt lộ ra vẻ hung ác, "Cô ta sẽ không, cô ta nhất định sẽ không."

Nói xong lời này, Bạch Lộ giống như bị điên mà chạy ra ngoài.

"Bạch Lộ, Bạch Lộ."

Đông Phương Minh Huệ từ khi bị nữ chủ đại nhân xách về phòng, từ đó rất ít khi gặp Bạch Lộ, cô cho rằng bản thân đã phụ trách đội tận tình hết mức rồi, người ta không có nhẫn không gian, không chỉ cô, ngay cả nữ chủ đại nhân cũng đã ra sức giúp đỡ.

Nhưng đối phương đã làm gì nào?

Hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn chịu đựng của cô, cô cũng không phải là quả cà chua mềm, chuyện ngân xà ở trên giường lần trước còn doạ cô đến run cầm cập.

Nhớ đến ngày hôm đó, Đông Phương Minh Huệ lấy bổ nguyên đan của Lục Tinh ra, nghiên cứu tỉ mỉ.

Cô cắt viên đan ra một ít, đặt lên bàn cùng với hỗn thiên đan mà nữ chủ đại nhân bảo cô thẩm định thành phần.

Nam Nam lúc đến tìm cô thì thấy đối phương đang chống đầu suy nghĩ gì đó.

"Minh Huệ."

Đông Phương Minh Huệ bị người ở đằng sau đột nhiên vỗ lưng, giật nảy mình, hai thứ cũng bị cô run rẩy mà làm rơi xuống đất.

"Nam Nam, lần sau ngươi đừng ở đằng sau gọi ta, người doạ người sẽ gây chết người đấy." Đông Phương Minh Huệ phiền não, cô phát hiện hai viên đan cô cắt ra đều lẫn lại với nhau, hơn nữa màu sắc còn khá giống nhau, lần này nhìn không rõ là cái nào với cái nào nữa.

Nam Nam nghiêm túc gật đầu, lại gần nói, "Trong phòng vì sao chỉ có một mình ngươi? Uyển Ngọc đâu? Ngươi đang làm gì thế?"

Đông Phương Minh Huệ chỉ vào hai thứ nhỏ kia, khổ tâm nói, "Ta không phân biệt được rồi, Nam Nam, ngươi không phải là luyện đan sư sao? Ngươi có thể phân biệt được thành phần của hai loại đan dược này không?"

Nam Nam lập tức khoa trương nói lớn, "Minh Huệ ngươi thật sự coi trọng ta rồi, ta mới là một luyện đan sư sơ cấp nhỏ bé, chuyện thẩm định này phải để thẩm định sư cao cấp làm."

Nàng thấy bộ dạng khổ sở của đối phương lại nói thêm, "Nhưng ta có thể nhận biết ra chúng."

Đông Phương Minh Huệ xua tay, đan dược chỉ là một viên nhỏ bé thế này, đã bị cô cắt đi một ít, thì là ít đi một chút.

Cô không thể bản thân chưa kịp thẩm định ra, đã dùng hết viên đan của nữ chủ đại nhân.

"Một hạt là bổ nguyên đan của Lục Tinh tặng ta, còn là một viên —— khụ khụ, là ta nhặt được, ta cũng không biết tác dụng của đan dược là gì, Nam Nam ngươi giúp ta thẩm định bổ nguyên đan là được."

Nam Nam ngồi ở chỗ vừa nãy của Đông Phương Minh Huệ, cúi đầu nghiên cứu vẻ ngoài của hai viên đan, "Ngươi cho ta một ít thời gian."

Đông Phương Minh Huệ tò mò, "Đúng rồi Nam Nam, ngươi đến đây là có chuyện gì?"

Nam Nam cười nói, "Ta ở đây chẳng quen biết mấy ai, là, trận đấu của viện luyện đan ta kết thúc gần cùng lúc với các ngươi, ta nghĩ ngươi mấy ngày nay nhàn rỗi, tính gọi ngươi đi dạo phố, sau đó chọn một lễ vật mang về cho ca ca."

Đông Phương Minh Huệ bừng tỉnh, đúng a, cô còn có khoảng ba ngày, nhưng nữ chủ đại nhân chỉ còn có hai ngày.

"Thất tỷ nói muốn đi một nơi cực kỳ yên tĩnh để tu luyện, ta nghĩ trước trận đấu nàng sẽ xuất hiện."

"Được, Minh Huệ ngươi đừng làm phiền ta, ta thẩm định xong sẽ bảo với ngươi."

Có người giúp đỡ, Đông Phương Minh Huệ tự giác lùi sang một bên suy nghĩ sự tình, cả phòng yên ắng không một tiếng động.

Cho đến khi có người gõ cửa, Đông Phương Minh Huệ mới đứng dậy, cô cảm thấy bản thân bận nghĩ đến buồn ngủ rồi.

Nam Nam vẫn còn đang bận, hình như không nghe thấy gõ cửa.

"Minh Huệ."

Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy Lưu Kỳ, còn cho là chuyện quan trọng, vì thế đi ra ngoài, nhường phòng lại cho Nam Nam, "Lưu Kỳ, sao thế?"

Nam Nam nghe thấy hai tiếng Lưu Kỳ, lại tiếp tục chuyên tâm phân biệt, nàng vừa nãy còn muốn nói với Minh Huệ, nàng có một phát hiện, bề ngoài của hai linh dược này là có một loại linh dược giống nhau, nhưng mà nàng vẫn chưa chắc chắn.

Lưu Kỳ kéo cô sang một bên, thấp giọng nói, "Minh Huệ, ngươi xem chuyện của Bạch Lộ có thể giơ cao đánh khẽ được không, cô ấy nếu như phải trở về, viện dược tề nhất định sẽ nói lời cáo biệt với cô."

Lại là chuyện của Bạch Lộ, Đông Phương Minh Huệ thấy tính nhẫn nại của mình sắp bị bào mòn rồi, mí mắt bắt đầu giật giật, cô dụi mắt, "Lưu Kỳ, ta biết quan hệ giữa ngươi và Bạch Lộ không tệ, nhưng mà chuyện của Bạch Lộ, ta đã có quyết định, ngươi đừng phí tâm tư nữa, còn có hai ngày là đến cuộc thi của chúng ta, không bằng ngươi đi luyện chế dược tề còn có ích hơn."

Con ngươi của Lưu Kỳ hơi chuyển, không nói gì nữa.

Lúc Đông Phương Minh Huệ cảm thấy không đúng, gáy sau đột nhiên cảm thấy đau đớn, cô lập tức mất đi ý thức.

Lưu Kỳ nhìn thấy mắt của Bạch Lộ đỏ bừng, có mấy phần không tán thành, "Ngươi trước đây nói ngươi sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy, ta giúp ngươi hẹn cô ấy ra đây, ngươi bây giờ đang làm cái gì?"

"Ngươi nhìn thái độ của cô ta xem, cô ta sẽ nói chuyện nghiêm túc với ta? Ta đánh ngất cô ta, thì cô ta sẽ phải nghe lời của ta." Bạch Lộ hung hãn vứt cây gậy sang một bên, sau đó nói với Lưu Kỳ, "Nơi đây người nhiều phức tạp, ta lôi cô ta ra đây, ngươi không cần quản chuyện này."

Lưu Kỳ lúc này tay chân luống cuống, vẫn bắt lấy tay của Bạch Lộ, "Ngươi đã nói chỉ là giải quyết vấn đề của ngươi và cô ấy, chứ sẽ không tổn hại đến cô?"

Bạch Lộ mất kiên nhẫn hất tay cô ra, "Lưu Kỳ, chuyện của cô ta ngươi quan tâm làm gì? Cho dù học viện chúng ta thắng cuộc thi này, lúc trở về viện trưởng sẽ khen cô ta, không phải ngươi, ngươi tình nguyện làm quân cờ của cô ta, nhưng ta thì không."

"Này, Bạch Lộ, trước đây ngươi không có nói với ta như thế." Lưu Kỳ đuổi theo sau nói.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đã không nhìn thấy bóng hình của Bạch Lộ bọn họ đâu.

Lưu Kỳ đứng tại chỗ suy nghĩ, phát hiện ra mình bị người lợi dụng rồi, hơn nữa cô hình như vừa làm sai chuyện gì đó.

"Bạch Lộ cô ấy sẽ không làm chuyện bất lợi với Minh Huệ chứ?" Từ việc đối phương dám thả ngân xà lên giường, Lưu Kỳ nhất thời ảo não không thôi, cô làm sao chỉ nhìn bộ dạng hối hận của đối phương mà đã tin lời rồi.

Nam Nam lúc này vẫn còn đang thẩm định, cửa đột nhiên mở ra kêu sầm một tiếng.

"Lưu Kỳ, ngươi làm gì thế?"

Lưu Kỳ lo lắng chỉ ra bên ngoài, "Xảy ra chuyện lớn rồi, Minh Huệ bị Bạch Lộ bắt cóc rồi."

"Cái gì!"

Nam Nam lập tức bỏ công việc xuống, những thứ vừa nãy được thẩm định ra bị chuyển này làm cho hỗn loạn, lúc này lấy đâu ra tâm trạng suy nghĩ, nàng ở trong phòng đi đi lại lại, "Uyển Ngọc hiện tại không ở đây, chúng ta nên làm thế nào?"

Người có sức chiến đấu cũng chỉ còn một vài người, không đúng, lúc này không phải là nghĩ chuyện này.

"Lưu Kỳ, ngươi mau đi báo cho lão sư phụ trách biết, chuyện này khẩn cấp.

Ta trước đi tìm người."

Nam Nam nghĩ đến người đầu tiên là Lý Dự Nam, hắn không phải tân sinh, thêm nữa hắn vừa mới bày tỏ tâm tình với Minh Huệ, nếu như đối phương thật muốn làm người bảo hộ của Minh Huệ, nhất định sẽ không do dự đi cứu người.

Lưu Kỳ cũng biết bản thân làm sai, cũng không dám hàm hồ, lập tức chạy đi tìm lão sư phụ trách.

Nam Nam bên này, đi hỏi những người khác mới biết phòng của Lý Dự Nam, nàng xông cửa vào trong, nhìn thấy đối phương đang tu luyện.

"Minh Huệ bị bắt cóc rồi."

Sắc mặt của Lý Dự Nam hơi biến, nhanh chân đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa hỏi, "Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ai dám to gan như thế, dám ở Vân đô thành bắt cóc tân sinh của viện dược tề, hơn nữa là lúc cuộc thi mới được một nửa, chuyện này coi như đáng ghê tởm xấu xa.

Cho dù các nàng lo lắng thế nào, một người bị bắt cóc, bọn họ cũng không thể ngay lập tức tìm được.

Lão sư phụ trách cũng bị Lưu Kỳ doạ cho giật nảy mình, nghe lời cô nói phiền muội không thôi, "Ngươi ngươi ngươi, Lưu Kỳ ngươi nói xem ta làm gì mới tốt đây? Nếu như Minh Huệ xảy ra chuyện gì, ngươi thấy ta lão sư này nên làm thế nào đây? Còn có, cô ấy trên đường đối xử với ngươi rất tốt, ngươi cứ thế giao cô ấy cho Bạch Lộ?"

Ban đầu, viện trưởng của viện dược tề còn cố ý dặn dò hắn.

Lưu Kỳ bị doạ đến nước mắt rơm rớm, cô cũng không muốn giữa hai người xảy ra chuyện gì quá lớn, dù gì sau này mọi người đều ở trong viện dược tề gặp lại.

Ai ngờ Bạch Lộ cũng dám lừa cô.

"Xin lỗi, lão sư, chúng ta vẫn là nên nghĩ cách tìm Minh Huệ đi, đến lúc đó phạt ta thế nào cũng được."

Lý Dự Nam lạnh lùng liếc hắn, "Một dược tề sư bé nhỏ, nàng ta làm sao có thể để mấy người bắt cóc tiểu sư muội, các ngươi không thấy lạ sao?"

Trên đường này, Bạch Lộ như thế nào mọi người đều đã biết rõ.

"Đúng, ta biết Bạch Lộ thực ra là một cô nhi, hơn nữa nhẫn không gian của cô vừa bị cướp, bên trong có tất cả thứ kế thừa của cô ấy, cô ấy không thể trong thời gian ngắn thuê nhiều người như thế, nhưng những người xông vào đây đều nhằm vào Minh Huệ, nhanh nhẹn bắt người đi mất."

Lưu Kỳ lúc này nghĩ mới thấy hốt hoảng, mấy người đó rõ ràng là nhằm đến Minh Huệ, cô bị người ta lợi dụng rồi.

"Lúc này chúng ta nên làm thế nào?"

Lúc Đông Phương Minh Huệ có chút ý thức, nghe thấy tiếng nói đanh đá của Bạch Lộ.

"Trước đây không phải đã nói rồi sao? Ta giúp các ngươi đem người tới đây, các ngươi đưa một khoản tiền đủ để đời sau không phải lo lắng."

"Hừ, Bạch cô nương, phiền ngươi nhìn cho rõ, tiểu thư nhà chúng ta cần người này, ngươi —— không được."

"A, ngươi dám lật lọng thất hứa, ta ——"

Cô nghe được một chút, còn không kịp chửi bới, đã ngây ngốc mà ngất đi.

Trước khi ngất cô còn nghĩ, cô từ lúc nào đã đắc tội nhiều người thế này, ngoại trừ Bạch Lộ, còn có ai nữa?

Lúc Đông Phương Minh Huệ lần nữa mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trên xe ngựa, chẳng trách vì sao cô cảm thấy khó chịu, thì ra là do xóc nảy.

Cô thấy mặt của Bạch Lộ sưng như đầu heo, làm cô suýt nữa không nhận ra, nhưng hai tay hai chân của đối phương bị trói lại, cô không biết là nên khóc hay là nên cười.

Người đứng đằng sau quả là thủ đoạn cao tay, đúng là bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ đứng đằng sau, trước làm các cô cấu xé, sau đó tung lưới bắt một mẻ.

"Tình Hoa, ta bây giờ đang ở đâu?" Đông Phương Minh Huệ không nhìn thấy bên ngoài, cả người cô bị trói chặt, không thể cử động, vất vả mãi mới có thể ngồi dậy.

"Vẫn còn ở Vân đô thành."

Đông Phương Minh Huệ thầm thở phào, vẫn còn trong Vân đô thành thì còn tốt, ít nhất không nhìn thấy cô, người khác cũng sẽ đến cứu cô đi?

Lần này, cô không quá xác định, Thất tỷ, Lục Tinh bọn họ sẽ không tiếc gì mà đến cứu cô chứ?

Sự tồn tại của cô, rốt cuộc ở trong lòng bọn họ được coi là cái gì?

"Bọn họ tiêm một loại linh dược vào người ngươi, khiến ngươi hôn mê một lúc, ngươi bây giờ tỉnh lại là nhờ công lao của ta, ngươi nếu như không muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, thì vẫn nên giả vờ ngất." Tình Hoa chậm rãi nói.

Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải rung lắc dây leo của mình, nếu như không phải nó cùng Tình Hoa câu thông, ai dô, ngốc Minh Huệ của nó e là toi rồi.

Vì sao mỗi lần nó bế quan tu luyện, đối phương luôn gặp mấy chuyện khiến người phiền lòng như thế.

Có thể cho nó tu luyện tử tế được không..

Truyện Chữ Hay