Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Chung Ly Ngạo
Ngôn Âm cùng mọi người quyết định tối phải đi chơi Thiếu Dương Đăng, liền quay về khách điếm giải quyết cơm tối, sau đó mọi người quay về phòng mình tắm rửa thay đồ, dù sao cũng là đi tham gia ngày lễ, cũng không thể sơ sài mà đi ra được.
Ngôn Âm mặc bộ đồ vàng nhạt mua trước đó, Y Mặc vẫn thay một bộ bạch y khác, dường như nàng rất yêu thích màu trắng, Tiểu Lục vẫn như tên nàng thay cả người đều là màu xanh, khiến người kinh ngạc chính là Trương Trí Hằng, bình thường chỉ mặc võ bào màu vàng ấm áp, nhìn như người giang hồ xuất chúng, lần này hắn lại đổi thành cẩm bào màu xanh đen hoa văn, tóc búi lên cao dây cột cũng đổi thành xanh đen, tay cầm quạt, hơn nữa tướng mạo hắn vốn anh tuấn, nháy mắt khiến người ta cảm giác từ một người giang hồ biến thân thành quý công tử thân thế ưu việt.
"Trương Trí Hằng, ngươi mặc đồ này không tệ a!" Ngôn Âm thấy Trương Trí Hằng ăn mặc mắt liền sáng lên, không ngờ Trương Trí Chướng chưng diện lại rất tuấn a.
"Nào có, tiểu Ngôn tử các ngươi ăn mặc phong cách cũng không tệ a." Trương Trí Hằng được Ngôn Âm khen, ngại ngùng gãi đầu.
"Được rồi, trời tối rồi, đường cũng náo nhiệt hơn, chúng ta đi thôi." Y Mặc thúc giục.
Mọi người cùng đi trên đường cùng cười nói, Thiếu Dương Đăng tiết không hổ là ngày lễ bốn năm một lần của Thiếu Dương thành, buổi tối so với ban ngày còn thượng hạng hơn nhiều, đủ loại gian hàng quà vặt, trang sức còn có một số gian hàng hỗn tạp cũng đã bày xong, vô cùng náo nhiệt!
"Hiện tại còn nhiều thời gian, chúng ta đi dạo một chút, đợi một chút rồi mua hoa đăng được không?" mắt Ngôn Âm sáng lên nhìn hết những thứ này, đây là ngày lễ đầu tiên sau khi nàng trọng sinh đến thế giới này, cũng là lần đầu nhìn thấy ọi người náo nhiệt như vậy, nàng khá hưng phấn.
Mọi người tất nhiên không có ý kiến, thả hoa đăng thì phải chờ đến tận hứng thì mới đi thả.
Ngôn Âm cùng mọi người đi tới dừng một chút, nhìn tỉ mỉ các loại đồ ăn vặt trên các gian hàng một lần, đúng là khiến người thỏa mãn.
"Ngôn cô nương, thời gian không còn sớm, chúng ta cùng đi mua hoa đăng đi." Y Mặc kéo Ngôn Âm, chỉ đến một gian hàng bán hoa đăng nói.
"Được, Trương Trí Hằng, Tiểu Lục chúng ta... oái, người đâu?" Ngôn Âm gật đầu xoay người tính kêu Trương Trí Hằng cùng Tiểu Lục, nhưng phát hiện hai người kia đã không thấy.
"Hai người chắc đi chỗ khác rồi, Ngôn cô nương không cần lo lắng."
Ta cũng không có lo, hai người đó lớn vậy rồi, không lẽ còn sợ lạc sao.
"Không lẽ hai người lén chúng ta đi hẹn hò?" Ngôn Âm nghĩ sao nói vậy.
"Có lẽ vậy." Y Mặc cười một tiếng, Tiểu Lục nàng không biết, bất quá nàng cũng không nhân lúc này Trương Trí Hằng tự đi một mình mà nói gì, hôm nay Trương Trí Hằng cố ý mặc một người tỉ mỉ, là người thông minh thì cũng nhận ra được hắn muốn nhân dịp Thiếu Dương Đăng này làm cái gì, cũng chỉ có Ngôn Âm này bất ngờ có chút ngốc nên không phát hiện ra thôi, đúng là một đứa ngốc mà.
"Quản bọn họ làm gì, đi, chúng ta đi mua hoa đăng." Ngôn Âm cũng không muốn vì Trương Trí Chướng mà làm mất hứng thú.
Hai người đi đến trước một gian hàng bán hoa đăng, chủ sạp thấy hai người thân thiện cười một tiếng, không nói nhiều để cho hai người tự mình chọn.
"Ngôn cô nương, người xem cái này thế nào?" Y Mặc cầm một cái đèn hoa sen hình dáng tinh xảo đưa đến trước mặt Ngôn Âm.
"Rất tốt a, vậy lấy cái này đi, lão bản đèn hoa sen này bao nhiêu tiền?" Ngôn Âm hỏi.
" văn tiền." lão bản cười nói.
"Lão bản, hoa đăng của hai vị cô nương này để ta trả." lúc này, có một thiếu niên mặc bạch bào nhẹ nhàng đi đến, lấy một khối bạc vụn trong ngực đưa cho lão bản.
Ngôn Âm thấy thiếu niên này hơi sững sốt một chút, sau đó quỷ dị đỏ mặt, là cái ta thích đãi a!
Thiếu niên này mặc bạch bào xuất trần, mặt mũi tuấn tú nho nhã, vóc người cao ráo, con ngươi màu nâu, thanh nhã sáng rực, chợt nhìn thì giống một thư sinh nho nhã, nhưng mà khí chất của hắn lại lộ ra một cổ ác liệt thanh viễn, cái này có chút không giống một thư sinh.
Y Mặc thấy người, mâu quang chợt lóe, vốn luôn ôn nhu cười khóe miệng cũng không nhếch nổi, tay phải không kiềm được run rẩy.
"Được, khách quan." lão bản thấy vị thiếu niên này coi trọng hai vị cô nương này liền lấy lòng mua hai cái hoa đăng, không khách khí nhận bạc vụn.
"Tại hạ, Chung Ly Ngạo, không biết có thể cùng hai vị cô nương thưởng quang đồng du?" thiếu niên lễ phép hỏi.
Chung Ly Ngạo?!
Ngôn Âm cả kinh, Chung Ly Ngạo không phải nam chính sao? sao lại xuất hiện ở đây?! không lẽ vì vai chính ở đây, cho nên nam chính liền xuất hiện? nhưng mà trong nguyên tác thì nam chính cùng nữ chính lần đầu gặp nhau là ở lần thứ hai Thiên môn phái thu nhận đệ tử sao?
"Nếu Chung Ly công tử giúp chúng ta mua hoa đăng, coi như đáp lễ tất nhiên cùng công tử đồng du rồi." trong lúc Ngôn Âm ngẩn ra, Y Mặc liền yêu kiều cười một tiếng đáp ứng Chung Ly Ngạo.
"Có thể cùng hai vị cô nương đồng du là vinh hạnh của tại hạ, không biết hai vị cô nương xưng hô thế nào?" Chung Ly Ngạo cười ôn hòa.
"Gọi ta Y Mặc là được, vị bên cạnh này là bằng hữu của ta Ngôn Âm." Y Mặc cười một tiếng.
Ngôn Âm một bên nhìn xem toàn bộ quá trình nam chính dùng thủ đoạn bịp bợm cấu kết với nữ chính bày tỏ: không hổ là nam nữ chính, tiến đến với nhau cũng tự nhiên có kỹ năng 'ân ái', hai người đều mặc bạch y, đúng là con mẹ nó xứng đôi!
Ngôn Âm cũng không biết trong lòng mình có gì không thoải mái, dù sao đây là nhìn cặp nam nữ chính vậy rồi, nàng liền cay mắt, trong lòng cũng khó chịu.
Nhất định là độc thân quá lâu, đột nhiên bị bất ngờ không kịp đề phòng liền phóng lương cẩu đây mà!
Y Mặc liếc mắt liền thấy Ngôn Âm ôm hoa đăng, im lặng đứng một bên, trên mặt không có ý gì, nhưng môi mím lại bán đứng tâm tình của nàng, hiển nhiên Ngôn Âm dường như không tốt lắm.
"A Âm, chúng ta đi thôi, đến Thanh Dương Hà thả hoa đăng." cong môi cười nhẹ, Y Mặc chủ động đi lên kéo tay Ngôn Âm, thân mật kéo Ngôn Âm đến Thanh Dương Hà.
Ngôn Âm theo bản năng rụt tay lại, thì bị Y Mặc nắm chặt, nàng có chút kinh ngạc nhìn Y Mặc cười thân mật, nữ nhân này muốn gì đây? đột nhiên nhiệt tình với ta như vậy, có phải thay đổi rồi không.
"A Âm muốn đến chỗ nhiều người hoa đăng hay đến chỗ ít người đây?" Y Mặc nhìn Ngôn Âm có chút ngốc, giọng êm ái hỏi.
"Người, ít người đi." Ngôn Âm ngốc ngốc đáp.
Y Mặc cười một tiếng kéo Ngôn Âm tiếp tục đi về phía trước, còn không quên quay đầu nhìn Chung Ly Ngạo một cái: "Chung Ly công tử cùng đi không?"
"Tất nhiên." Chung Ly Ngạo gật đầu đi theo sau.
Ba người đến Thanh Dương Hà tìm một chỗ ít người quyết định thả hoa đăng, Ngôn Âm lúc bắt đầu cũng không có hiểu thái độ của Y Mặc, nhưng Y Mặc cũng không có gì lạ, ngược lại bộ dạng rất cao hứng.
"A Âm, nhanh thắp đèn đi." Y Mặc kéo tay áo Ngôn Âm.
"Oh oh!" Ngôn Âm tỉnh hồn, vội lấy diêm ra quẹt một cái thắp hoa đăng lên.
"Chúng ta cùng nhau đem nó thả đi." Y Mặc đến gần Ngôn Âm, đưa tay cùng Ngôn Âm bưng đèn hoa sen, cùng ngồi xuống nhẹ nhàng thả đèn hoa vào trong nước, nhìn nó dần đi xa, hòa nhập cùng những chiếc đèn khác, chậm rãi theo dòng sông trôi ra xa.
Lúc này trên Thanh Dương Hà nổi rất nhiều đèn hoa khác nhau, ánh nến bên trong đèn chập chờn, chiếu sáng cả Thanh Dương Hà, mọi người đứng cạnh sông Thanh Dương nhìn hoa đèn trôi vừa cười nói.
"Y cô nương có nhiều nguyện vọng không?" Chung Ly Ngạo hỏi.
"Nguyện vọng của ta rất bình thường, không đáng nhắc đến." chỉ cần báo đại thù, thì cái gì cũng tốt!
Y Mặc hồi mắt nhìn thấy Ngôn Âm bình tĩnh nhìn hoa đăng trên sông Thanh Dương, ánh nến vàng chiếu lên mặt nàng đầy ấm áp, đôi mắt màu mực được rọi sáng, khóe miệng hơi nâng lên.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, Y Mặc trong lòng kinh sợ, không kiềm được hỏi:" A Âmm ước nguyện điều gì?"
"Ta?" Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn Y Mặc, ánh mắt cong cong, cười nhẹ nhàng khoan khoái chân thành, "Ta chỉ cần đời này sống yên ổn thoải mái, không chịu thiệt ai cũng không thua mình là được."
Nhất thời bị nụ cười của Ngôn Âm làm híp mắt, tim Y Mặc đập trật một nhịp, rồi lao đi nhanh hơn.
Y Mặc nhẹ nhàng rời tầm mắt không nhìn đến Ngôn Âm, đôi mắt xanh mực thoáng qua một tia khác thường, gần đây mình nhìn Ngôn Âm có chút phản ứng kỳ quái, cực kỳ quái dị, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến báo thù, nếu loại ưu tư này quá ảnh hưởng đến báo thù, vậy ta chỉ có thể đem tâm tình này diệt trừ, chấm dứt hậu hoạn!
Tác giả có lời muốn nói:
QAQ hôm nay đổi mới đủ sớm đi! Ta cảm thấy là quá sớm, người bạn nhỏ cửa mau tới mau tới (? ? ? ω? ? ? )