Sau khi dọn nhà xong, chân tay Du Lin Lin đã mỏi chết rồi, cô vùi mình vào giấc ngủ, tự chúc mình ngủ ngon.
Những ngày không có cha...
Cô sẽ sống sao đây?
Thật là một cơn ác mộng mà...
----------------------------------------------------------------
"Mày là đồ quái vật! "Một người phụ nữ giương cao chú chim bằng sứ lên, đập nó vỡ tan tành.
Và không ai khác, là bà của cô, mẹ của cha, và chính là Tham Kỷ Hiến.
"Bà..."Cô bé bật khóc, nó đã phải mất rất nhiều công sức để làm điều đó, để làm quà sinh nhật cho bà ấy.
"Mẹ, mẹ đừng nổi nóng, không phải nó đã rất cố gắng đó sao? "Du Trạch vội trấn an bà Hiến, bà ta liếc mắt nhìn Du Lin Lin một cách ghét bỏ.
Cô bé ngẩn ra.
Lẽ nào chỉ bởi vì đôi mắt này?
Vì đôi mắt này của nó khác người, cho nên mọi người đầu xem noa là quái vật sao?
Đúng, đôi mắt này rất kì lạ...
Ngay cả cha cũng ghét bỏ nó.
Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa.
Mày nói mày tầm thường, bởi vì mày muốn như vậy.
Chứ thực chất, mày lại là một con người rất đặc biệt.
Từ khi sinh ra một bên con mắt có thể giết người, bên còn lại là mắt mèo, có thiên phú bẩm sinh, lại là con của người đó.
Mày bảo mày tầm thường sao? Mày tầm thường ở chỗ nào vậy, Lin Lin!
Cho dù thế nào, bên ngoài là vâyh, nhưng bên trong thì khác, nhỉ...
----------------------------------------------------------------
Du Lin Lin tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, mồ hồi ứa ra, ánh mắt điên cuồng.
Mày tầm thường.
Mày tầm thường.
Mày tầm thường.
Mày tầm thường.
Mày tầm thường.
...
Du Lin Lin lẩm bẩm rất lâu mới bình tĩnh lại.
Một cơn ác mộng, cô không muốn mơ thêm một cơn ác mộng nào nữa.
Nó gợi lại...
Những kí ức chẳng hay chút gì.
Cốc cốc.
Tiếng cửa vang lên.
Kì quái, có ai lại vào đây?
Du Lin Lin ra ngoài ngoa thử, đó là một người thanh niên máu me khắp nơi, quần Áo và mái tóc bị nhuộm đỏ. Du Lin Lin nhím mày, một lúc sau mới đưa hắn vào trong.
Cô chữa trị các vết thương, lau máu, cầm máu, băng bó, lấy đồ của cha đưa cho hắn thay, nấu cháo, đun nước, mua thuốc. v.v
Nói chung là làm những việc y như hầu gái.
Du Lin Lin:"..." Mệt quá!
Làm nhiều như vậy, cũng buồn ngủ rồi...
Không...
Nước vừa nãy...
Không ổn...
Du Lin ngất đi, nằm trên ngực hắn.
Hắn mở mắt.
"Cô cũng có năng lực đặc biệt nhỉ? "Hăn nhìn cô, ánh mắt đặc biệt thâm trầm.
----------------------------------------------------------------
"Ơ... "Du Lin Lin mở mắt
Cô đây là...
Đang nằm trên giường của mình.
"Tỉnh rồi? "Hắn hỏi, ánh mắt dịu dàng đập vào cô.
"Anh là... "Du Lin Lin cất tiếng, chưa nói hết câu mà đã bị ngắt quãng.
"Chào, tôi là Đông Phi Trạch, cô có thể gọi tôi là "kẻ điên" cũng được, làm sao mà tôi vào được đây? Tôi là người mà cô cứu về, phát hiện cô có siêu năng lực giống mình nên tôi quyết định ở lại bầu bạn, hihi, tôi rất an toàn, phần trăm là con người, còn nữa, tôi thích cô, được không? "Đông Phi Trạch nói tràn lan đại hải, cuối cùng mới thốt ra một câu ba chữ mà trong ngôn tình thường gặp.
Sắc mặt Du Lin Lin quái gở, nhìn hắn.
"Anh nói lại lần nữa xem"Du Lin Lin véo má mình, đây không phải là mơ chứ?
"Tôi thích cô"Đông Phi Trạch mỉm cười, cầm tay cô.
"Lại"
"Tôi thích cô"
"Lại"
"Tôi-thích-cô"Lần này, hắn gằn từng chữ
"Tại sao? "Lần này Du Lin Lin mới thay từ "lại" bằng từ "tại sao".
"Bởi vì... Thời gian của các siêu năng lực gia rất ít, tôi cũng muốn có, một tình yêu, được chứ? "Đông Phi Trạch nhìn thật kì lạ, ánh mắt hắn toát lên sự cô đơn nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười.
"Tôi có thể tin Anh không? "Du Lin Lin nghi hoặc.
"Có thể. "Hắn đáp
Không hiểu tại sao nhưng...
Cô tin hắn.
"Được. "Du Lin Lin mỉm cười.
Bọn họ nắm tay nhau, nắm tay, trong căn nhà ấy, nắm... Tay.