Buổi sáng không khí trong lành, vài con chim hót ríu rít bên cửa sổ. Một vài tia nắng tràn vào phòng khẽ đánh thức thiên thần đang say ngủ trên giường.
Tiêu Ngọc Anh khẽ nhíu mày rời mở mắt ra, đã một tuần kể từ khi cô xuyên đến nơi này. Một tuần này quả thực là thiên đường đối với cô. Mỗi ngày có anh hai vào chăm sóc kể cho cô nghe một vài chuyện thú vị trong ngày của anh, rồi cùng anh ăn cơm, nói vài chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, hơi ấm gia đình như vậy cũng là lần đầu tiên cô được hưởng thụ. Nhưng mà dù gì đi chăng nữa, phải nằm trên giường cả tuần cô cảm thấy bản thân mình cũng sắp mốc meo hết rồi. Anh hai quả thực là đm cô xem như đồ dễ vỡ nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, không cho cô xuống giường đi lại, cô thực sự sắp chán chết rồi a.
Cô rời giường rồi đi vào phòng tắm nhìn mình trong gương cô không khỏi YY một chút, thân thể này thực sự là rất đẹp nha, đôi mắt đen không một tia tạp chất, làn da trắng sứ, khuôn mặt còn vương nét ngây thơ của cô gái tuổi kết hợp với thân hình ma quỷ quả thực là vưu vật trời sinh.
Đang suy nghĩ cô nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là anh hai đến rồi. Cô vội vàng làm xong rồi đi ra ngoài.nhưng ngoài dự đoán của cô, trong phòng ngoài anh hai cô ra còn có một người đàn ông khác. Trong đầu cô bỗng bật ra một cái tên Sở Thiên Minh, một thiên tài y học, tuy còn trẻ nhưng anh đã có rất nhiều thành tựu đáng nể trong ngành y đồng thời cũng là viện trưởng của một chuỗi bệnh viện lớn trong nước. Nhận xét của cô đối với anh ta là rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh mang nét thư sinh, mắt xanh xinh đẹp lạnh lùng nhìn không ra một tia cảm xúc, da trắng, môi mỏng, mũi cao, thân hình cao m làm người ta có cảm giác áp bức.
Nhưng đẹp thì đẹp, cô cũng không dám có chủ ý gì với anh ta đâu, vì sao à? Đương nhiên là vì anh ta là nam chủ chứ sao, trong truyện miêu tả anh ta rất kĩ nha, hơn nữa anh ta chính là người đã góp phần không nhỏ chô cái chết của nguyên chủ nên cô đương nhiên phải tránh anh ta càng xa càng tốt rồi.
Sở Thiên Minh nhìn cô gái trước mặt không khỏi nổi lên một tia thú vị, trong đôi mắt đen kia, lúc đầu nhìn thấy anh nổi lên một tia kinh diễm sau đó là tán thưởng rồi cuối cùng lại là lạnh như băng. Đây là lần đầu tiên có một người con gái không nhìn anh với ánh mắt mê luyến kia. Anh phải công nhận, cô thực sự rất đẹp, đôi mắt đen không nhiễm một tia tạp chất, mũi cao, môi đỏ, làn da trắng sứ, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt còn vuong chút nét ngây thơ. Anh đã từng gặp không ít người đẹp nhưng phải công nhận, cô là người đẹp nhất mà anh từng gặp.
Tiêu Hiên dường như không thấy hai người đang dùng mắt đánh giá lẫn nhau, anh lên tiếng phá tan không khí im lặng trong phòng “ Ngọc Nhi, em đã khỏe hơn chưa”.
Tiêu Ngọc Anh nhìn ánh mắt lo lắng của anh mà có xúc động muốn ôm trán thở dài, lại nữa rồi anh cũng đùng quên em gái anh đường đương là phó chỉ huy của một tổ chức đẳng cấp thế giới chứ, mấy ngày hôm nay câu đầu tiên anh hỏi lúc hai anh em gặp nhau luôn là câu này. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất ấm áp, đây là anh đang quan tâm cô đó.
“ anh hai, anh yên tâm đi emm đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ có cho em chạy vài vòng quanh cái bệnh viện này cũng được nữa đó”
Tiêu hiên thấy em gái vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vui lây, tuy trước đây tình cảm hai anh em cũng rất tốt, nhưng cũng chưa từng giống như bây giờ. Em gái anh bây giờ thỉnh thoảng còn có thể nói đùa, làm nũng với anh, tốt hơn rất nhiều, lúc trước cô lúc nào cũng kiên cường, kiên cường đến mức làm người khác đau lòng. Sau tai nạn lần này hình như cô cũng đã truoangr thành hơn trước rất nhiều, đây gọi là trong họa có phúc sao.
“ Ngọc Nhi, anh giới thiệu với em, đây là bạn anh Sở Thiên Minh, là một bác sĩ giỏi, anh đã đặc biệt nhờ cậu ấy đến đây để kiểm tra cho em đó. Minh đây là em gái mình Tiêu Ngọc Anh”
“ chào anh bác sĩ Sở, làm phiền anh rồi” Tiêu Ngọc Anh cũng nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại, tuy cô đã xác định sẽ tránh anh ta thật xa nhưng mà bây giờ anh ta chưa làm gì cô lại còn là bạn của anh hai, cô không thể làm như không thấy người ta được.
“ chào em, vậy ra em chính là em gái bảo bối trong miệng Hiên sao, em thực sự rất xinh đẹp” Sở Thiên Minh cũng nở nụ cười đáp lại, ấn tượng của an đối với cô bé này rất tốt. Cô không dùng ánh mắt tham lam hay mê luyến nhìn anh, trong mắt cô anh nhìn thấy được sự trong suốt, sạch sẽ trong đó, đương nhiên anh đã tự đông xem nhẹ sự khác thường trong lồng ngực mình. Đây cũng là điều làm anh hối hận không thôi, nếu anh chịu cảm nhận một chút rồi nhanh chóng bắt lấy cô đem cô dấu đi thì cô cũng sẽ không lọt vào tầm ngắm của mấy con sói kia, nhưng đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
“ em ngồi lên giường đi anh sẽ kiểm tra cho em, sẽ nhanh thôi”
Tiêu Ngọc Anh rất nghe lời mà trèo lên giường, ngoan ngoãn nằm im cho anh kiểm tra. Cô nhìn gương mặt anh tuấn ở trước mặt không khỏi nhớ đến trong nguyên tác, Sở Minh Hiên chính là người đã ép nguyên chủ đi vào con đường nghiện ngập, trở thành kẻ dơ bẩn, đáng khinh trong mắt mọi người. Nhưng mà vào khoảng thời gian này anh ta vẫn chưa gặp nữ chủ đi, cứ nhìn tái độ của anh ta với cô là biết, anh ta không hề chán ghét cô. Tuy nhiên, nam chủ là để dành cho nữ chủ cô cũng không phải chán sống mà tự đi tìm phiền toái cho mình.
Kiểm tra được một lúc, Sở Thiên Minh đứng lên nói với cô “ không có vấn đề gì lớn đâu, chỉ là do va chạm mạnh dẫn đến việc bị chấn động một số bộ phận, chỉ cần nằm viện theo dõi thêm vài ngày nữa là ổn rồi”.
“ cảm ơn cậu, cậu vừa mới về nước mà đã làm phiền cậu đến đây xem em gái mình, tối nay có rảnh chúng ta đi uống một ly, cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp” Tiêu Hiên là người mở miệng đầu tiên.
“ Không có gì, mình cũng tiện thể quen được một cô bé xinh đẹp như vậy tính ra cũng không lỗ vốn” Sở Thiên Minh mở miệng trêu chọc bạn thân, ai mà không biết bệnh cuồng em gái của Tiêu đại thiếu chứ.
Quả nhiên Tiêu Hiên lập tức xù lông lên “ tên họ Sở kia mình cấm cậu có suy nghĩ gì với em gái mình nếu không mình nhất định sẽ không tha cho cậu”
Tiêu Ngọc Anh cười cười nhìn hai người trêu chọc nhau, không khí giữa hai người rất hài hòa có thể thấy tình cảm giữa hai người không tệ một chút nào “ được rồi anh hai, bác sĩ Sở chỉ nói đùa thôi mà. “ nói xong cô quay sang Sở Thiên Minh “ cảm ơn anh bác sĩ Sở, làm phiền anh rồi”
Sở Thiên Minh cũng cười “không sao, lâu lâu mới thấy câu ta nổi khùng như vậy, cảm giác rất mới lạ. Mà tên kia cậu không sợ mình sẽ dọa em rể tương lai chạy mất sao, nếu vậy em cậu sẽ phải cô đơn suốt đòi đó”
“ chạy mất thì chạy mất, bảo mình gả em gái ra ngoài mình chính là thấy tiếc đó, không qua được cửa của mình mà muốn bắt cóc em gái mình đi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Em gái mình không ai lấy cũng chả sao cùng lắm là mình nuôi nó suốt đời thôi, Tiêu Hiên mình không đến nỗi ngay cả em gái cũng nuôi không được” hừ hừ, muốn bắt cóc em gái anh trước mặt anh sao không có cửa đâu, cửa sổ cũng đóng .
Tiêu Ngọc Anh cùng Sở Thiên Minh nhìn mỗ anh trai nào đó đang bật chế độ gà mẹ mà không hẹn cùng cười lớn. Cả buổi sáng trong phòng bệnh rộn ràng tiếng cười nói, trêu đùa, một không khí thật ấm áp.