Vị quản lý nhìn Liên Mỹ với ánh mắt đầy thán phục, không nhịn được mà vỗ tay vài cái thật lớn: “Quý khách thật giỏi! Tên của bộ váy này đúng là Selene. Vậy nên bộ vá này sẽ được tặng cho cô”
“Vậy sao?” Liên Mỹ mừng rỡ nói. Đây đúng là chuyện vui nhất trong ngày hôm nay rồi
Trên đường ra khỏi cửa hàng, cầm bộ váy trên tay, Liên Mỹ vẫn không khỏi xúc động. Cô gái nào mà chẳng thích quần áo đẹp chứ? Đã thế đây là hàng hiếm nữa!
“Này! Cô vui thì cũng đừng nhún nhảy nhiều như vậy chứ?” Hạ Dực mệt mỏi nói. Khi cô nhún nhảy trên lưng anh, phần nào gia tăng áp lực lên lưng. Nhưng điều quan trọng là cô càng nhún nhảy thì anh với cô càng đụng chạm nhiều hơn.
Hơn nữa nếu Liên Mỹ chịu quan sát kĩ hơn một chút, cô sẽ dễ dàng thấy lỗ tai của Hạ Dực bắt đầu đỏ ửng. Chỉ là cô nàng này quá ngây thơ rồi, cô chỉ am hiểu chuyện kinh doanh mà thôi!
“Sao chứ? Tôi thấy thoải mái là được. Đừng quên tôi là người đang bị thương đấy?” Liên Mỹ có chút hờn giận nói nhỏ
“Tôi gọi cô là Liên Mỹ được không?” Hạ Dực lập tức chuyển chủ đề
Liên Mỹ có chút bối rối, nhất thời không nói gì
Hạ Dực: “Không có gì đâu, cô quên đi cũng được”
“Được” Liên Mỹ nhỏ nhẹ nói
Thanh âm này có vẻ trong trẻo hơn thường ngày. Bàn tay cô ôm vào cổ Hạ Dực dường như cũng chặt hơn
…
“Phù! Liên Mỹ, đến nơi rồi”
Chẳng mấy chốc mà Hạ Dực đã về đến biệt thự của Dương gia. Đây mới là sức mạnh của chân dài!
“Ừm” Liên Mỹ tay ôm chặt bộ đầm, tay kia đưa cho Hạ Dực một cái thẻ
Hạ Dực: “Liên Mỹ tiểu thư định bao nuôi tôi sao?”
“Đâu có! Chỉ là tôi không biết khi nào mới có thể thực hiện lời hứa với anh. Trong thẻ này có vạn, mật khẩu là ngày sinh của Thiên Tình. Đừng có nói với tôi là anh quên sinh nhật con nhóc đấy!”
Hạ Dực đột nhiên bật cười: “Cô nhìn xem tôi đâu phải kẻ thiếu tiền”
Liên Mỹ: “Nhờ có anh nên tôi mới có được Selene, số tiền này còn chưa bằng một phần giá trị thật của nó nữa. Nếu anh không có ý định mua đồ mới, có thể làm bất kỳ điều gì anh thích. Vậy thôi, tôi vào trong nghỉ ngơi chút!”
Liên Mỹ chạy vội vàng vào trong, cô sợ nếu cô nán lại một chút thì tên ngốc đó sẽ trả lại cho cô cái thẻ mất
“Con mới đi đâu về?” Món quà đầu tiên của Liên Mỹ khi bước chân vào trong chính là cơn thịnh nộ của Dương Nhất Minh
“Con mới đi thương lượng với giám đốc Lý, tiếp đến là đi mua chút đồ cho tiệc của Lý thị” Liên Mỹ thành khẩn “khai báo”
“Chân con làm sao vậy?” Dương Nhất Minh lo lắng hỏi
Liên Mỹ: “Không có gì đáng ngại. Điều con lo lắng chính là tổng giám Kim, bạn thân của ba”
“Tổng giám Kim làm sao? Con có gì muốn trao đổi?”
Liên Mỹ: “Trong thời gian con làm việc, có khá nhiều lỗ hổng trong việc kinh doanh bên phía tổng giám Kim. Chỉ sợ ông ta đã bỏ túi một con số không hề nhỏ. Hơn nữa, việc đầu tư vô ích của tổng giám Kim từ đợt trước cũng ảnh hưởng rất nhiều tới cổ phiếu của công ty. Nếu ba không thể quản lý của ông ấy, con sẽ đích thân…”
“Hỗn láo!” Dương Nhất Minh đanh giọng quát
“Tổng giám Kim là bạn của ba. Ba hiểu rõ tính cách ông ấy như thế nào! Việc này con không cần quan tâm, cứ làm tốt phần việc của mình là được” Dương Nhất Minh một mực bênh vực tổng giám Kim
“Nhưng…” Liên Mỹ uất ức muốn nói thêm
“Con mau đi nghỉ đi. Chuyện này không phải việc của con!” Dương Nhất Minh tỏ vẻ không muốn nhắc thêm bất kì việc gì liên quan đến trưởng phòng Kim nữa. Ông có nghe thông tin tổng giám Kim có lén bỏ túi một con số lớn nhưng vì cái gọi là tình nghĩa bạn bè bao lâu, ông luôn chọn cách tin tưởng vào thứ gọi là tình bạn bè một cách mù quáng
Biết mình không thể làm được gì, Liên Mỹ đành ngậm ngùi đi lên phòng. Cô cũng rất muốn xử lý tổng giám Kim nhưng ông ta đích thị là một con cáo già. Hơn nữa, ông làm việc trong công ty từ rất lâu rồi, tay trong cũng không hề ít. Nếu như ba cô cứ tiếp tục ngó lơ việc này, e là mai sau chiếc ghế giám đốc của ông sẽ bị lung lay. Cái gì mà tập đoàn top thế giới chứ, cái thời hoàng kim đó từ lâu đã là quá khứ rồi.