"Anh Phong, đỡ hộ em bó củi ~” Cố Giai Giai không biết từ đâu lọt lên, đem bó củi đặt vào trong lòng của Lý Cẩn Phong
“Ừm!” Lý Cẩn Phong mải đỡ bó củi, quên luôn câu hỏi của Thiên Tình
“Chó vàng! Làm công việc của mình đi!” Thiên Tình lườm nguýt Hạ Dực, có chút không vui nói với anh
Hạ Dực: “…” Rốt cuộc đến đây leo núi hay làm cu li?
….
Lại một đêm dài tiếp tục qua đi
Thiên Tình thở dài nhìn về phía xa xăm, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn. Vui vì cô được sống cùng với người thân, bạn bè của cô. Nhưng vẫn còn nhiều nỗi buồn khi chưa giãi bày tình cảm của Dương Thiên Tình cho Lý Cẩn Phong, càng chưa được giải quyết được uẩn khúc bao lâu nay. Nếu cô mãi mãi không giải được ân oán này, sợ là đến lúc chết đột ngột, không còn mặt mũi nào nhìn Dương Thiên Tình quá cố
Sáng hôm sau
Trước cổng cảu Dương gia, một cô gái vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt lo lắng nhìn về đám người Thiên Tình đang chuẩn bị đi về phía cô
“Thiên Tình! Con bé này, bỏ cái chân đây xem nào!” Nhìn thấy Thiên Tình lại gần, cô gái ấy ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bỗng chốc hóa thành bà la sát trong truyền thuyết. Cô bực tức, dùng tay nhấn mạnh vào vết thương ở chân Thiên Tình
“A! Đau! Bà cô này, thấy bị thương không đau lòng thì thôi, còn nhấn mạnh vào vết thương nữa. Cái chân của em sắp đi vì chị rồi!” Thiên Tình đau đến chảy nước mắt, ai oán nhìn Liên Mỹ
Liên Mỹ nghe Thiên Tình nói vậy, lập tức bỏ tay ra, vẻ mặt hoảng hốt, tay chân luống cuống toan chạy vào nhà lấy bông băng ra
“Biết đau sao? Hôm qua sinh nhật em mà còn không có ở nhà. Đến cả hôm qua ba giới thiệu chị với mọi người, em cũng không có ở đó. Hại mọi người tưởng chị là em lên mua vui! Cũng may mọi người cuối cùng cũng biết” Liên Mỹ gay gắt mắng Thiên Tình
Cả hai người mải nói chuyện đến nỗi quên đi ba người còn lại đang ngơ ngác đứng đó
Hạ Dực trợn tròn mắt, miệng há hốc không tin vào chính mắt mình: “ Đây… đây.. là phân thân chi thuật? Đệch, Dương Thiên Tình, đừng có nói mấy hôm nay bà ở ẩn để luyện bộ võ công này nhá. Sao dấu tôi?”