Ám Phong- đường chủ chịu trách nhiệm tình báo Lăng Thiên cung vốn định kể lại đầu đuôi sự tình cho Lạc Thanh Linh nghe thì lập tức có người mang tin tức đến rằng tam vị hoàng tử 'thân quen' đến cầu kiến.
Nhìn núi vàng núi bạc, châu báu ngọc ngà, từng xe từng xe hướng đến Túy Hương lâu.
Một đống khế đất cửa hàng, từng thùng từng thùng nâng đến trước mặt Lạc Thanh Linh.
Cung điện ba người Nhị hoàng tử,Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử, trừ bỏ cái giường để ngủ, tất cả đồ vật còn lại đều đã đưa tới.
Thi Sách đứng một bên nhìn không khỏi cả nghĩ từ xưa đến nay, chưa ai từng thấy qua Hoàng tử lại nghèo đến như vậy.
Cái này, có lẽ mấy phi tử hoàng tử bị biếm vào lãnh cung so với bọn hắn còn có tiền hơn.
Náo động lớn như vậy Hoàng đế Ngạo Thiên Quốc Mộ Dung Thái Tông làm sao không biết chẳng quaba khổ chủ còn không dám phản đối, hắn lấy tư cách gì lên tiếng.
Chỉ gọi ba người tới định hung hăng giáo huấn một trận, mặt mũi hoàng gia thực mất hết, thua bởi người ngoài chính hắn cũng không biết giấu mặt đi đâu, chỉ là nhìn thấy mấy nhi tử mắc quái bệnh liền biết rõ tại sao chúng lại cấp bách chạy tiền trả nợ cho người ta.
Tính cách của Trúc Cơ công tử ai mà không biết, muốn chẩn trị phải đưa tiền ra, một phân cũng không thiếu, quản ngươi là ai? Ngay cả hắn, Mộ Dung Thái Tông tên Cơ Anh kia cũng chẳng kiên nể gì.
Chuyện đánh bạc của ba ngày trước vốn dĩ yên hơi một lần nữa bị mọi người lôi ra đàm luận sôi nổi.
Mà nhân vật chính của câu chuyện này đang thảnh thơi nằm ở trên xích đu gắp một viên mứt táo bỏ vô miệng ngậm, tinh tế nhấm nháp , mà bên cạnh xích đu là hai hắc y nam tử an tĩnh đang đứng, một tên trong số đó bưng một cái khay nhỏ, trong khay là tam viên thuốc màu nâu đậm.
Xảo Nhi từ nhà bếp đi ra, cười vui vẻ: "Tiểu thư, ngài dùng hồng trà mà Tiểu Liên cô nương sai người đến tặng ngày hôm qua nhé!"
Lạc Thanh Linh tiếp lấy ly trà mà nàng đưa, cúi đầu nhìn nước trà hồng nhiễm sương còn nóng bốc hơi lên đưa tới.
"Nghe nói Tuyết Phong quốc ngoài loại trà Tuyết Phong tốt nhất, đứng thứ ba là hồng nhiễm sương, mạn la thanh và nghiêu tuyết, Tiểu Liên quả là tri kỷ biết ta thích uống hồng trà a!."
Lạc Thanh Linh khẽ cười, nâng chung trà lên miệng nhỏ uống một hớp.
Lá trà hồng nhiễm sương màu hồng, gần đầu lá hơi hơi trở nên trắng, giống như là nhiễm sương trắng giống nhau.
" Vốn dĩ ta còn muốn lấy thêm tiền nhưng tâm tình tốt coi như miễn phí cho bọn họ vậy." Lạc Thanh Linh mở miệng khẽ gọi, ngón trỏ lười biếng hướng tên bưng khay ngoắc ngoắc ra hiệu cho hắn giao cho Thi Sách.
Tiếp nhận giải dược, Thi Sách kinh bỉ nhìn Lạc Thanh Linh: Chứ không phải vơ vét hết nhà người ta, biết không đào ra được thêm xu nào nên mới nói như vậy.
" Ta cũng nên trở về, nếu Nhan Nhan mà xông vào Bích Trì viện mà không thấy ta dù có Phiến Đình ở đó cũng không lừa được bao lâu!" Lạc thanh Linh ngồi dậy, chỉnh chu quần áo liền mang Xảo Nhi rơi đi.
Trên bầu trời, mặt trời tròn trịa. Ánh nắng chiếu xuống đem cả đất trời nhuộm thành một mảnh vàng rực, tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Trong một nhã gian ở lầu hai, Mộ Dung Tuyên ngồi ở gần cửa sổ, Ngân Lang cùng Thanh Báo cung kính đứng ở hai bên.
Sau khi Mộ Dung Tuyên nghe ba người kia trả sạch món nợ, tâm tình hắn tuyệt không tốt, nghĩ đến Mộ Khuynh Tuyết bị hắn hưu lại dám phá hỏng kế hoạch của bản thân. Đột nhiêncó chút hối hận, hối hận vì đã qua loa đại khái mà để nàng tự do dễ dàng như thế…
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra được ba vị hoàng tử kia mắc bệnh lạ là do nàng ta giở trò, người của hắn cũng không trị được cho nên đám người kia phải chạy khắp nơi mượn tiền cho đủ số mà đến Túy Hương Lâu tìm Thi Sách cầu Cơ Anh cứu.
Nâng chén khẽ nhấp một ngụm nước trà xong, Mộ Dung Tuyên ngưng mắt nhìn về phía đường lớn lạnh lùng nói: "Cơ Anh tốt nhất ngươi nên giữ đúng lời hứa, nếu không..."
Rắc! Chén sứ bạch ngọc trong tay Mộ Dung Tuyên hóa thành bụi theo gió bay ra ngoài.
Canh bạc này ngươi thắng!