Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

chương 455: tổng tài trong lòng có bạch nguyệt quang (35)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoắc Kình bồi Trà Trà ở trong phòng học cả buổi sáng.

Trong lúc nghiêm túc.

Thường thường, còn nhắc nhở khi Trà Trà hơi thất thần.

Trà Trà, "............"

Ta hiện tại cảm thấy ngươi một chút cũng không ngọt.

Ngươi là ma quỷ sao?

Các tiết học buổi sáng, thật vất vả mới kết thúc.

Học sinh ngồi phía trước giống như là chạy trốn nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng học.

Quả thực là định hù chết người!

Bọn họ học một tiết học dễ dàng lắm sao?

Bên ngoài hành lang có không ít lãnh đạo của nhà trường đứng ở đó, hơi lơ là, làm ra một động tác nhỏ, liền cô khả năng bị chú ý tới, thảm hề hề......

Ngồi phía sau còn có vị đại lão trong truyền thuyết.

Bọn họ một đống người rõ ràng rất tò mò, lại không ai dám quay đầu lại nhìn thêm lần thứ hai.

Aizzzz, tiết học này đúng là kinh hồn táng đảm.

Đồng thời.

Bên này nháo ra động tĩnh, cũng không sai biệt lắm truyền khắp trường học.

Ai cũng không dám nói thêm nữa một câu liên quan đến Yến Trà.

Những lời đồn khó nghe kia, liền như vậy bị bóp chết.

Hoắc Kình thấy mục đích của mình đã đạt được, đương nhiên thập phần vừa lòng, bàn tay vung lên, lại quyên cho trường học không ít tiền.

Hắn là cái loại một lời không hợp liền đập tiền, quả thực đem ' hôn quân ' hai chữ này, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Hoắc Kình liền mang Trà Trà ra bên ngoài ăn cơm, tâm trạng rất tốt.

Sau đó, hắn phát hiện.

Trà Trà nhà hắn tâm trạng tựa hồ không quá tốt.

"Trà Trà, có chuyện gì thì phải nói ra tới, không cần nghẹn ở trong lòng."

Trà Trà đôi mắt thủy nhuận lóe lóe.

"Buổi chiều em còn có một tiết."

Hoắc Kình gật đầu, "Anh biết, buổi chiều anh sẽ tiếp tục bồi em học."

Hắn đã đem chuyện ở công ty giải quyết đâu vào đấy hết rồi, còn lại mấy việc nhỏ, tự nhiên sẽ có người giải quyết.

Nếu thực sự có việc khó giải quyết, lại đến tìm hắn.

Bằng không, những người đó chẳng phải là rảnh rỗi ngẩng cao lãnh tiền lương?

Trà Trà nghe Hoắc Kình nói xong, suýt nữa tự bế, "......"

Hoắc Kình bồi cô học, liền đại biểu cô không thể thất thần, không thể ăn đồ ăn vặt, không thể trốn học, không thể ngủ......

Cô sao lại thảm như vậy a?

Đôi mắt thủy nhuận nhuộm đầy u oán.

Hoắc Kình cười cười trêu chọc cô, "Ngoan, về sau anh sẽ dành ra càng nhiều thời gian tới bồi em."

Trà Trà, "......" Không, ta không muốn!

Mới đầu.

Hoắc Kình bồi Trà Trà đi học, một đống người còn thực khiếp sợ và hoảng loạn.

Sau lại, bọn họ cũng tập thành thói quen.

Liên tiếp mấy ngày.

Bọn họ đều có thể nhìn thấy đại lão bồi tiểu cô nương đi học, còn thường xuyên rải cẩu lương......

Ngẫu nhiên lúc Hoắc Kình không có mặt, trợ lý cũng sẽ đến bồi Trà Trà đi học.

Mỗi khi trợ lý bồi đi học, Trà Trà đều thập phần vui vẻ.

Tiểu cô nương ánh mắt tràn đầy ánh sáng.

Trợ lý nhìn thiếu phu nhân tương lai học năm phút, đã không biết tiêu diệt hết bao nhiêu túi đồ ăn vặt.

Hắn ta lâm vào trầm tư.

Điện thoại trong tay màn hình vẫn còn sáng lên, trên đó còn có một cái tin nhắn mà Hoắc Kình vừa gửi tới.

Hoắc Kình: Báo một chút tình huống ở trong lớp của em ấy.

Trợ lý, "............" Tôi cảm thấy, tôi quá khó khăn rồi.

Hắn ta thở dài, tính toán nhỏ giọng nhắc nhở.

Nào biết, hắn ta còn chưa có mở miệng.

Trà Trà đã ngước đầu lên, đưa cho hắn ta một túi đồ ăn vặt.

Cô nhẹ nhàng nói, "Tin nhắn của anh ấy, về sau tôi tới trả lời, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Hoắc Kình đều sẽ không mắng anh!"

Trợ lý, "............" Nghe qua, giống như rất có đạo lý?

Vì thế.

Trà Trà lấy qua di động, trả lời Hoắc Kình trả lời: Cô ấy đang rất nghiêm túc nghe giảng ~

Bên kia.

Hoắc Kình đang mở họp nhìn thấy tin nhắn, bất đắc dĩ cười cười.

Ngữ khí này......Vừa nhìn đã biết tiểu cô nương nhà hắn.

Hắn không vạch trần, chỉ khen một câu: Thực ngoan.

Trà Trà: Cô ấy nói muốn thưởng.

Hoắc Kình: Được.

Đôi thoại đơn giản kết thúc, lúc Trà Trà đem điện thoại đưa lại cho trợ lý, trợ lý không cẩn thận thấy nội dung tin nhắn.

"......" Thầm nghĩ: Tổng tài thật là càng ngày càng biết chơi đùa, cư nhiên lại phối hợp không có vạch trần.

Truyện Chữ Hay