Hoắc Kình đem người mang về chủ trạch.
Còn chưa kịp nói lời nào.
Tiểu cô nương nhanh như chớp xuống xe, nhanh như chớp chạy vào trong.
Trên đường còn suýt chút nữa đụng vào quản gia.
Quản gia vẻ mặt mộng bức.
Nhìn thấy tiểu cô nương chạy trốn nhanh như chớp, lại nhìn nhìn nhị thiếu đi tới.
"......Nhị thiếu, cậu không phải khi dễ tiểu cô nương rồi đi?" Ông rất là hoài nghi.
Tiểu cô nương có phải hay không chịu ủy khuất, thoạt nhìn thực không bình thường.
Hoắc Kình liếc ông một cái, không đáp lời.
Nhanh chóng nâng bước chân đuổi theo.
Lúc hắn đuổi tới phòng của tiểu cô nương, Trà Trà đã bọc chăn kín mít, cuộn tròn thành một đoàn.
"......"
Hoắc Kình có chút hoảng.
Hắn cảm giác tiểu cô nương giống như đang hậm hực.
Không chỉ có hắn, ngay cả Thất Thất cũng cảm thấy ký chủ nhà mình rất không thích hợp.
Liền kẹo ngọt ngào cũng không thể áp chế cảm xúc của cô.
Hoắc Kình xoay người đem cửa phòng đóng lại thuận tay khóa trái, thấp thấp thở dài.
Hắn đi đến mép giường, giọng nói thực nhẹ thực ôn nhu.
"Bảo bối? Nhìn anh một cái được có không? Anh sai rồi, anh không nên đem em một mình đưa tới trường học, về sau anh đều bồi em."
Thật lâu sau.
Tiểu cô nương bọc chăn xoay người lại nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đen tối không rõ.
Không còn trong sáng trong veo như ngày thường.
Hoắc Kình cứng đờ, ngực giống như bị đao cắt.
Hắn đem người ôm đến trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, an ủi cô.
Trà Trà lắc đầu, hướng lên trên củng một chút, nhỏ giọng nói.
"Anh không cần an ủi em, em không có bị khi dễ, em còn đem người đó đánh một trận......"
Nghe vậy, Hoắc Kình cười nhẹ.
Tiểu cô nương nhà hắn cuối cùng cũng nguyện ý nói một câu.
"Trà Trà nhà ta thật là lợi hại a!"
Hắn nhớ rõ, cô rất thích hắn khích lệ, cô còn thích đồ ăn vặt, kẹo que......
"Anh vừa mới cho trợ lý chuẩn bị thêm rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, đều là thứ em thích......"
Trà Trà nằm ở trong lòng ngực hắn, kéo chăn ra một chút, trong mắt thiếu đi vài phần đen tối.
Sau đó hỏi ra một vấn đề mà cô đặc biệt nghi hoặc, "Hoắc Kình, em có phải hay rất đáng ghét không được người khác thích a?"
Hoắc Kình xoa nhẹ cái đầu xù xù của tiểu cô nương.
"Như thế nào lại có loại suy nghĩ này chú? Trà Trà của anh vừa ngoan vừa mềm lại vừa ngọt, ai thấy mà không thích?"
Giống như hắn, thích muốn chết.
Nếu không phải còn có một tia lý trí còn sót lại.
Hắn hận không thể đem người khóa ở bên người hắn, không cho người khác nhìn thấy.
Trà Trà lắc đầu, "Vậy vì cái gì nhiều người không thích em như vậy chứ? Giống như toàn thế giới, cũng chỉ có một mình anh thích em để ý em......" Những người khác đều không để ý ta.
Tựa như cô đến trường học, những người đó sẽ không hỏi cô chân tướng là như thế nào, cũng sẽ không hỏi cô, trong một tuần cô biến mất, cô có hay không xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đều chỉ trích cô.
Kỳ thật, cô cũng không để bụng những người này.
Chính là cảm thấy có chút mệt, còn có chút buồn bực.
Giống như......
Cô chỉ còn lại có một người là hắn, cũng chỉ có hắn.
Hoắc Kình rũ mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Hắn đem người gắt gao ôm vào trong ngực, "Trà Trà, bọn họ không thích em, vậy không cần phản ứng đến bọn họ, cũng không cần để ý bọn họ, chỉ để ý người mình thích là đủ rồi."
Sống trên đời đã thực gian nan.
Nơi nào có thể cố được nhiều như vậy?
Trà Trà gật gật đầu, "Em hiểu ý tứ của anh, em cũng không để ý bọn họ, chính là......Có chút nghĩ không ra."
Tựa hồ mỗi cái vị diện đều sẽ có rất nhiều người không thích cô.
Cho dù, cô thực ngoan thực mềm, cái gì cũng chưa làm.
Đương nhiên, những người đó cô cũng không để ý, thậm chí là không sao cả, cô chính là thuần túy không hiểu mà thôi.
Liền tính không thích, cũng không cần thiết gây thương tổn cho đối phương.
Không oán không thù, làm gì phải chạy tới thương tổn cô chứ?
Không nghĩ ra, hơn nữa sau khi tranh cãi cũng không có ích lợi gì.