Sau khi tiểu cô nương bị đưa đến trường học.
Hoắc Kình vẫn luôn nhìn cô đi vào trường, thẳng đến thân ảnh kia dần dần đi càng ngày càng xa, biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Hắn mới thu hồi tầm mắt.
"Kém tuổi rất nghiêm trọng sao?"
Tài xế sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại nhị thiếu là đang hỏi mình.
Hắn ta lập tức lắc đầu, " tuổi không có vấn đề gì, hiện tại vợ chồng kém nhau năm sáu tuổi, là chuyện rất bình thường."
Kém mười tuổi đều có, huống chi là năm sáu tuổi?
Hơn nữa, nam nhân như nhị thiếu ưu tú như vậy.
Một đống tiểu cô nương ước ao đấy!
Hoắc Kình không hé răng.
Ba tuổi là một thế hệ, tuổi.....Còn không phải là hai thế hệ!
Hắn rũ mắt, yên lặng móc điện thoại ra tìm tòi: Cùng cô vợ nhỏ kem nha hai thế hệ, thì phải làm sao bây giờ?
Trà Trà dựa theo ký ức đi vào phòng học.
Không nghĩ tới, mới vừa đi vào, liền gặp được Hoắc Thu Đèn.
"???"
Hắn ta như thế nào nhảy ra tới?
Hoắc Thu Đèn và cô không phải cùng một khoa, như thế nào lại chạy tới nơi này?
Bất quá, chuyện này không có liên quan đến cô.
Cô xoay người tìm một góc không người, an tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Nguyên chủ ở trường học, bản thân liền không có cảm giác tồn tại.
Hiện tại, lại cùng Hoắc Thu Đèn chia tay, bạn gái của Hoắc Thu Đèn cũng không phải nàng, tự nhiên, cảm giác tồn tại càng thấp.
Nào nghĩ đến.
Cô mới vừa ngồi xuống không đến vài phút.
Liền nghe được mấy người phía trước sôi nổi nghị luận, còn thường thường quay đầu lại nhìn cô.
"Này, có nghe nói gì không? Chính là cô ta, đem chị của mình bức tới tự sát, suýt chút mất mạng!"
"Thoạt nhìn ngốc ngốc, không nghĩ tới lại tàn nhẫn như vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, cậu nói xem, cô ta như thế nào còn có mặt mũi tới trong học?"
"......"
Trà Trà đôi mắt ướŧ áŧ, dần dần trở nên âm lãnh.
Thất Thất hoảng một đám, vội vàng an ủi ký chủ nhà mình, 【 ô, ôm Trà Trà một cái, Trà Trà nhà tôi là tốt nhất, những người đó cái gì cũng không biết, không cần phản ứng bọn họ! 】
Trà Trà, "Cho nên, ta thật sự rất chán ghét đi vào trường học."
Cô biết cô tới chỗ này sẽ đối mặt với cái gì, cũng biết sẽ phát sinh cái gì.
Cô không sợ những việc này, cũng không có cái gì đáng sợ.
Nhưng......Từ trong lòng cô phiền chán những chuyện đó.
Thất Thất có chút hoảng, vừa hoảng vừa ngốc, hoàn toàn không biết nên mở miệng hống ký chủ nhà nó như thế nào.
Nhìn bộ dáng tức giận của ký chủ, nó hiện tại vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Nó chỉ có thể hy vọng đừng có ai không mắt mù nào thò tới trêu chọc ký chủ nhà nó.
Nhưng mà.
Luôn có một ít người không có mắt.
Một hai phải thò tới tìm việc.
Có một nam sinh đối với Yến Thanh Mộng ấn tượng thực không tồi, vẫn luôn đối với chuyện Yến Thanh Mộng tự sát, căm giận bất bình.
Nhưng mấy ngày này, Trà Trà vẫn luôn không có tới học, hắn một bụng hỏa khí không chỗ phát tiết.
Giờ phút này, sau khi nghe được những người đó nghị luận.
Thừa dịp lão sư còn không có xuất hiện.
Hắn đứng lên đi đến trước mặt Trà Trà, hung thần ác sát duỗi tay chỉ vào cô, "Cô! Cút đi!"
Trà Trà cắn kẹo ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp kia, tràn đầy lạnh lẽo.
"Cậu đến làm mẫu trước đi."
Dứt lời, không ai nhìn thấy tiểu cô nương ra tay như thế nào.
Nam sinh kia liền phanh một tiếng ngã trên mặt đất.
Trong ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
"Cô......"
Trà Trà, "Cậu không phải đến muốn làm mẫu sao? Đừng bò dậy, trực tiếp lăn một vòng đi."
Giọng nói mềm mại, cùng thân thủ sắc bén kia của cô hoàn toàn tương phản.
Hai người nháo ra động tĩnh, trực tiếp hấp dẫn tất cả tầm mắt của mọi người trong phòng học.
Không biết là ai ở trong đám người hô một tiếng, "Chính cô đã làm sai, còn dám đánh người? Còn muốn mặt mũi hay không?"
Đã làm sai?
Trà Trà ngước mắt, ánh mắt chuẩn xát rơi xuống trên người nữ sinh vừa mới nói chuyện.
Cô khóe môi hơi câu, ý cười tràn đầy châm chọc.
"Vậy cậu nói một chút, tôi làm sai cái gì?"