Lúc ăn cơm trưa.
Mấy người ngồi cùng nhau.
Lão gia tử thái độ vẫn luôn nhàn nhạt.
Toàn bộ quá trình vẫn luôn bỏ qua Yến Thanh Mộng, còn Hoắc Thu Đèn, ông cũng không muốn cho một ánh mắt.
Một bữa cơm trưa này.
Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng rất gian nan ăn xong.
Mà Hoắc Kình và Trà Trà ngồi đối diện bọn họ, tâm tình rất tốt.
Đặc biệt là Trà Trà, tiểu cô nương mềm mại rất thích đồ ăn ở chủ trạch, đôi mắt đen lúng liếng sáng lấp lánh.
Hai chữ vui vẻ, trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài.
Lão gia tử đối với cô càng thêm thích.
Vừa ngoan vừa mềm.
Hoắc Thu Đèn đại khái là mắt bị mù mới có thể đi nɠɵạı ŧìиɦ.
Ngược lại coi trọng Yến Thanh Mộng vừa dối trá lại vừa làm ra vẻ......
Ông khẽ lắc đầu thở dài.
Sau khi ăn xong.
Tiểu cô nương ngồi ở trên sô pha cùng Hoắc Kình nói chuyện.
Nói nói, tiểu cô nương hai mắt sáng lấp lánh trong nháy mắt ảm đạm không ánh sáng.
Hoắc Kình, "Em cần phải trở lại trường đi học."
Trà Trà bĩu môi, héo héo nói, "...... Em không muốn trở về."
Ta từ chối đi học.
Ta từ chối học tập.
Ta chỉ nghĩ làm học tra, ta không muốn trở lại trường học.
Lúc này, cô thật sự rất muốn đem hệ thống lôi ra tới đánh một trận, "Lần sau có thể an bài một cái thân phận hay không? Ta không muốn làm học sinh! Không muốn đi học!"
Tiểu cô nương vẻ mặt ủy khuất.
Cô đều đã làm học sinh lần thứ ba.
Dựa vào cái gì lại muốn lặp lại kiếp sống học sinh a!
Thất Thất, 【............】
Hoắc Kình rất kiên nhẫn dỗ dành tiểu cô nương, "Em nếu thật sự không muốn đi học, vậy nỗ lực một chút, đem tất cả chương trình học đều học xong, sau đó liền không cần đi học nữa."
Đương nhiên, dựa theo tình hình hiện tại của tiểu cô nương, muốn đem tất cả chương trình học học xong phỏng chừng còn cần thật lâu thật lâu thật lâu......
Vẫn như cũ không trốn được vận mệnh làm học sinh.
Trà Trà ngước mắt nhìn Hoắc Kình, đôi mắt đen láy chớp chớp, sau đó hai tay bắt lấy bả vai của hắn bắt đầu lắc a lắc.
"Anh có tiền như vậy, anh đi quyên cho trường học xây thêm một khu dậy học, để cho bọn họ mở một con mắt nhắm một con mắt không được sao?"
Tiểu cô nương giọng nói mềm mại, tựa như đang làm nũng.
Hoắc Kình mày nhíu lại, duỗi tay đem hai tay tiểu cô nương kéo ra, "Hảo hào nói chuyện, không được làm nũng bán manh!"
Quả thực muốn mệnh!
Trà Trà ngốc trong chốc lát, đầu nhỏ nhanh chóng vận chuyển.
"???Anh nói bừa, em mới không có làm nũng! Em rõ ràng là đang la lối khóc lóc!"
Hoắc Kình hừ một tiếng, mặt vô biểu tình nhìn về nơi khác.
Chẳng qua lần này, mặt mày ý cười, quá mức rõ ràng, căn bản vô pháp che giấu.
Tiểu cô nương đang nghiêm túc quan sát, thấy vành tai hắn nhiễm đỏ, sửng sốt vài giây, ngay lập tức tiếp tục động tác vừa rồi.
"Được không a! Hoắc Kình? Hoắc ca ca?"
Giọng nói Vừa mềm vừa ngọt, hung hăng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hoắc Kình.
Hắn một tay đem tiểu cô nương không thành thật ôm vào trong lòng ngực, giọng nói trầm thấp, "Không được hồ nháo!"
Lời nói vừa dứt.
Hắn đứng dậy, đem người bế lên lầu.
Trong phòng khách, lưu lại một đống người hai mắt nhìn nhau.
Đáng sợ.
Tiểu cô nương cư nhiên cùng nhị thiếu làm nũng?
Làm nũng còn chưa tính, nhị thiếu cư nhiên còn bại trận???
Đây là tiểu cô nương thần tiên từ nơi nào tới a?
Quá lợi hại!
Yến Thanh Mộng và Hoắc Thu Đèn chứng kiến toàn bộ quá trình, hai người thần sắc quỷ dị, ngẩn ra một hồi lâu, Hoắc Thu Đèn mang theo cô ta yên lặng rời khỏi chủ trạch.
Lại cứ như vậy ngốc đi xuống, hai người sợ là sẽ bị tức chết......
Còn làm nũng......Nga không, tiểu cô nương la lối khóc lóc, cùng Hoắc Kình ở trong phòng, lại làm ầm ĩ trong chốc lát.
Hoắc Kình thật ra đã đồng ý quyên tiền xây khu dạy học, giúp tiểu cô nương mở cửa sau.
Nhưng là......
Không đi học? Đó là không có khả năng!
Trà Trà, "............" Ngươi thay đổi! Ngươi không phải là tiểu ca ca của ta nữa rồi!