Chú nhỏ?
Trà Trà nhanh chóng lượt một chút quan hệ.
Vừa mới bắt đầu nhìn thấy Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng, cô còn có chút ngốc.
Đương nhiên, lúc ấy chủ yếu là đang xem diễn tinh đối diễn.
Hiện tại, đem cái quan hệ suy nghĩ một chút.
Trà Trà lập tức lâm vào vui sướng.
Hoắc Kình là chú nhỏ của Hoắc Thu Đèn!
Ô, cô như thế nào không sớm một chút nghĩ đến chứ?
Trước đó ở trên xe lúc Hoắc Kình nhắc tới Hoắc Thu Đèn, cô còn nghi hoặc, Hoắc Kình vì cái gì lại biết Hoắc Thu Đèn.
A, hai người đều là họ Hoắc, sao có thể trùng hợp như vậy a!
Cô cười nói, "Tôi cùng Hoắc Kình nhận thức, cùng anh có quan hệ gì sao?"
Hoắc Thu Đèn lạnh lùng nói, "Đương nhiên là có quan hệ! Chú ấy là chú nhỏ của tôi, người Hoắc gia của tôi, tôi đương nhiên muốn hỏi một câu cô đang có ý định gì!"
Trà Trà có chút vô ngữ hừ lạnh một tiếng.
"Ta là có ý định gì, điểm này là vấn đề mà Hoắc Kình suy, không cần anh phải quản, hơn nữa, anh cũng không cần thiết dán vàng lên mặt, tôi mới không đối với anh lì lợm la liếm, tôi lại không có mù......"
Hoắc Thu Đèn từ trong mắt cô nhìn thấy được sự ghét bỏ nồng đậm, hắn ta thần sắc biến đổi, "......Cô lặp lại lần nữa!"
Trà Trà, "......Anh nghe không hiểu tiếng người sao?"
Thực phiền nga.
Hắn ta từ nơi nào nhìn ra tới, cô sẽ đối với hắn ta nhớ mãi không quên? Lì lợm la liếm?
Hắn ta so với túi đóng gói đồ ăn vặt đóng còn kém hơn!
Yến Thanh Mộng giờ phút này cũng không sai biệt lắm chải vuốt rõ ràng.
Yến Trà không biết từ chỗ nào thông đồng với chú nhỏ của Hoắc Thu Đèn, hơn nữa còn bị mang đến Hoắc gia.
Cô ta hơi nhẹ nhàng thở ra.
Chú nhỏ của Hoắc Thu Đèn, đại khái là một nam nhân tuổi tác khá lớn đi, cùng với vị trí thiên chi kiêu tử của Hoắc Thu Đèn so sánh, tựa hồ cũng không phải quan trọng.
Cô khóe môi hơi câu, cười cười khuyên nhủ Hoắc Thu Đèn.
"Thu Đèn, cho chú nhỏ của anh một chút mặt mũi, đừng ở chỗ này ồn ào, có cái gì, có thể ngầm nói......"
Hoắc Thu Đèn miễn cưỡng cũng coi như là khôi phục lại vài phần lý trí.
"Ừm." Hắn ta gật đầu, xem như đồng ý.
Sau đó, Trà Trà không vui.
Cô thực không cao hứng nhìn chằm chằm Yến Thanh Mộng, "Có cái gì không thể nói ở chỗ này a? Nói ra cho tôi nghe một chút."
Yến Thanh Mộng có chút xấu hổ, trên mặt lại làm ra một bộ dáng thập phần khí thế, "Trà Trà, đừng ở chỗ này hồ nháo, đây là Hoắc gia, chúng ta là khách nhân."
Trà Trà, "......Ai cùng cô là chúng ta a? Có thể hay không không cần nhận loạn quan hệ?"
Tiểu cô nương rất tức giận đặc biệt tức giận.
Cô là thật sự không nghĩ tới, tới Hoắc gia, lại còn gặp được hai người cực phẩm này.
Hơn nữa, nghĩ đến Hoắc Kình ở trước mặt cô nhắc tới Hoắc Thu Đèn, cũng biết quan hệ của cô với Hoắc Thu Đèn, lại không nói cho cô biết, hắn là chú nhỏ của Hoắc Thu Đèn......
Cô lại càng tức giận.
Tiểu cô nương hừ hai tiếng, lập tức tạc mao.
Ánh mắt hung ba ba trừng Yến Thanh Mộng.
Trừng xong Yến Thanh Mộng, lại đi trừng Hoắc Thu Đèn.
Hoắc Thu Đèn ánh mắt hơi lóe, "......" Tiểu cô nương tựa hồ trở nên sống động hơn không ít.
Không giống trước kia, ngốc ngốc, nói cái gì cũng cũng không phản ứng.
Cùng con rối gỗ giống nhau.
Yến Thanh Mộng suy nghĩ hỗn loạn, thực mau liền khôi phục thanh tỉnh.
Cô ta cúi đầu, một bộ dáng cực kỳ ủy khuất.
Vừa lúc này.
Hoắc Kình từ trên lầu đi xuống, lúc ánh mắt chạm đến Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng, sắc mặt hắn lạnh lùng, bước chân nhanh hơn vài phần, hướng về phía Trà Trà đi tới.
Tiểu cô nương nhìn thấy hắn đi tới, nhìn nhìn Yến Thanh Mộng lại đã bắt đầu trang ủy khuất, "......"
Ba giây đồng hồ sau.
Tiểu cô nương đứng dậy, nhanh chóng hướng về phía Hoắc Kình chạy tới, nhào vào trong lòng ngực hắn.
Lực đạo hơi lớn đem Hoắc Kình không có gì chuẩn bị lui về phía sau một bước, mới đứng vững thân mình.
Sau đó.
Tiểu cô nương ngao ô một tiếng, "Hoắc Kình, bọn họ khi dễ em!"