Trong lúc Tiểu cô nương tiêu diệt hết bao đồ ăn vặt thứ tư.
Hoắc Kình không chịu khống chế mà đen mặt.
Hắn không vui, "Đem đồ ăn vặt để xuống."
Tiểu cô nương liếc hắn một cái.
Đặt đồ ăn vặt xuống.
Sau đó chậm rì rì từ trong túi móc ra bản hợp đồng, ở trước mặt hắn quơ quơ.
"Anh không thể ngăn cản tôi ăn đồ ăn vặt."
Quơ quơ hợp đồng xong, đầu ngón tay trắng nõn mượt mà, lại cẩn thận đem hợp đồng thu lại nhét vào trong túi.
Hoắc Kình sắc mặt càng trầm, "............"
Cái gì lung tung rối loạn?
Hắn đen mặt đứng lên, không nói một lời đi lên lầu.
Người hầu xung quanh đứng một bên run bần bật.
Tiểu cô nương ôm đồ ăn vặt, nghiêng đầu nhìn một cái không thể hiểu Hoắc Kình bị gì, thầm nghĩ: Còn may ta có hợp đồng.
Thất Thất, 【 Đúng vậy đúng vậy, Trà Trà siêu lợi hại! 】
Nhìn thấy Hoắc Kình không vui, nó thật sự rất vui sướng!
Một lát sau, trợ lý đi tới, nhạy bén nhận thấy được bầu không khí chung quanh có chút không đúng, hắn ta nhìn người hầu đang nơm nớp lo sợ, đi qua đi hỏi vài câu.
Hai phút sau.
Trợ lý cả người run lên một cái.
Tổng cảm giác, chính mình giống như tìm được nguyên nhân làm Hoắc tổng không vui.
Ngày hôm qua lúc hắn ta nhìn thấy tư liệu, cũng sửng sốt một lúc, không nghĩ tới tiểu cô nương có quan hệ với Hoắc tiểu thiếu gia.
Aizzzz, việc này......Thật đúng là đủ loạn.
Hắn ta lắc đầu, tổng cảm giác đợi chút nữa phải có một hồi tinh phong huyết vũ.
Trà Trà ôm đồ ăn vặt ăn thật lâu.
Cũng không thấy Hoắc Kình đi xuống.
Cô có chút nghi hoặc nhìn về phía trợ lý.
"Hoắc Kình vì cái gì không xuống a!" Cô hỏi.
Hoắc Kình không xuống, liền không thể ăn cơm, rõ ràng biệt thự người hầu đều là nhìn sắc mặt của Hoắc Kình.
Hắn không ăn cơm sáng, vậy cô chẳng phải là cô cũng cùng hắn nhịn đói?
Trợ lý đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, hắn ta cười nói, "Nếu là ngài đi lên lầu kêu Hoắc tổng, chắc chắn Hoắc tổng nhất định sẽ xuống đây bồi ngài ăn cơm."
Trà Trà đánh giá trợ lý một chút, thấy bộ dáng của hắn ta không giống nói giỡn, cô liền gật gật đầu.
"Vậy tôi hiện tại đi lên kêu anh ấy."
Tiểu cô nương trong lòng tràn đầy vui vẻ chạy lên lầu, gõ cửa phòng của Hoắc Kình.
Lúc Hoắc Kình nhìn thấy cô.
Ánh mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh bị hắn áp xuống.
Hắn mặt vô biểu tình nói, "Em vào đây làm gì"
Trà Trà cân nhắc một chút, vì cơm sáng của mình, cô có thể chịu đựng hắn mặt lạnh ba phút!
Chờ cô đem cơm sáng ăn xong, cô lại đem người đạp đi!
Đúng, cứ làm như vậy.
Tiểu cô nương trên mặt mang ý cười đi qua, "Tôi vào kêu anh ăn cơm."
Hoắc Kình vẫn như cũ sắc mặt hờ hững, "Nga."
Trà Trà lại đi phía trước một bước, vì cơm sáng, cô có thể lại nói thêm mấy câu dễ nghe!
"Không ăn cơm sáng, đối với thân thể không tốt, cho dù có chuyện gì không vui, cũng không thể không quan tâm tới sức khỏe của mình!"
Tiểu cô nương giọng nói thực mềm, nơi chốn lộ ra sự quan tâm.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hoắc Kình, nháy mắt như sói đuôi to được vuốt lông.
Hắn sắc mặt nhu hòa vài phần, "Cho nên, em là đang quan tâm tới tôi sao?"
Trà Trà đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, gật đầu, "Đúng vậy, tôi là đang quan tâm anh a!"
Cô ghé lại gần, duỗi tay đi nắm lấy vạt áo của hắn.
Muốn đem người kéo xuống lầu.
Trong chớp mắt.
Tâm trạng không vui của Hoắc Kình, tiêu tán hơn phân nửa.
Tuy rằng suy nghĩ một chút vẫn là cảm thấy tức giận, nhưng là, hiện tại không phải lúc để so đo.
Tiểu cô nương mềm mại như vậy, miễn cưỡng cùng cô cùng nhau ăn một bữa cơm trước.
Đợi chút trở về chủ trạch, lại chậm rãi tính sổ sau.
Trà Trà mang theo Hoắc Kình đi xuống lầu.
Trợ lý nhanh chóng nhìn thoáng qua, âm thầm cảm thán sự xuất hiện của tiểu cô nương, thật sự làm thay đổi rất nhiều việc.
Trước kia thời điểm tổng tài tức giận, ai cũng không dám tới gần.
Đâu giống như bây giờ, mới chỉ có vài phút, đã bị tiểu cô nương hống xong......