Hoắc Kình mang theo tiểu cô nương xuống xe, trực tiếp đi vào biệt thự.
Trợ lý và tài xế, dựa theo lời nói của Hoắc tổng lái xe ra ngoài.
Tiểu cô nương đứng trong phòng khách, mềm mại nhìn hắn.
Biệt thự rất lớn, nhưng cũng thực quạnh quẽ.
Người hầu đều an tĩnh thức thời đứng ở một bên, giống như người gỗ.
Vừa vặn lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hoắc Kình nhìn tiểu cô nương, "Em về sau liền ở nơi này, người hầu đã chuẩn bị đồ ăn, có muốn đặc biệt ăn cái gì, có thể đi phòng bếp nói với bọn họ."
Dứt lời, hắn xoay người đi ra bên ngoài tiếp điện thoại.
Trà Trà nghe được hai chữ đồ ăn, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
Lập tức cọ cọ chạy tới phòng bếp.
Cùng lúc đó, Hoắc Kình ấn xuống nghe, đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Ta không phải cho con đi bệnh viện đem cái thằng cháu mắt mù kia bắt về sao? Con như thế nào tới cửa bệnh viện rồi còn quay đầu trở về?"
Hoắc lão gia tử tức giận đến không được.
Cháu trai nhà mình, vì cái cô gái kia, mà ở trong nhà nháo một trận, cái gì mà đời này không phải cô ta thì không cưới.
Lại cứ, những việc cô gái kia làm, vừa nghe liền biết không phải đèn cạn dầu.
Ông tức giận đến mức đem người nhốt vào trong phòng, nào nghĩ đến, mới quay đầu, người lại chạy mất.
Không có biện pháp, đành phải để cho con trai đem thằng cháu trai mắt mù kia bắt trở về.
Kết quả, ông ở nhà đợi nửa ngày, kết quả chờ được một câu, con trai không có đi bắt người???
Hoắc Kình trầm mặc một chút, hiếm khi giải thích một câu, "Cho hắn nếm chút khổ sở, cũng là chuyện tốt."
Hoắc lão gia tử, "............Đó là cháu trai của con, ba hắn mất sớm, con liền nhẫn tâm nhìn hắn chịu khổ sao? Vạn nhất té ngã một cái, về sau liền bò dậy không được thì phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Kình trầm giọng nói, "Nếu là bởi vì một cô gái, mà cả đời này không bò dậy được, vậy hắn không xứng mang họ Hoắc."
Ném xuống những lời này, hắn liền cắt đứt điện thoại.
Vừa lúc tiểu cô nương chạy tới, gục xuống đầu, héo héo tiến đến trước mặt hắn.
"Tôi có thể hay không ở chỗ này tắm rửa a?"
Ô.
Khóc chít chít.
Cô vừa mới chú ý tới, trên mặt này mặt dơ hề hề, quần áo cũng nhăn dúm khó coi.
Vừa rồi cô còn ở trên xe nói với hắn mình đẹp.
Đều sắp thành tiểu hoa miêu, đẹp ở đâu chứ?
Hoắc Kình vẻ mặt nhiều vài phần ý cười, giơ tay xoa nhẹ cái đầu xù xù của tiểu cô nương.
"Đương nhiên có thể, đợi chút sẽ có người đem quần áo đưa lại đây, hiện tại để người hầu mang em đi được không?"
Trà Trà gật gật đầu, bụm mặt, héo héo đi theo người hầu lên lầu.
Ngay khi cô bước vào phòng, có chút ngốc lăng.
Nghiêng đầu đánh giá trong chốc lát.
Gian phòng này trang hoàng cùng với toàn bộ biệt thự đều không giống nhau.
Hồng phấn, vừa thấy chính là dành cho con gái, Trà Trà có chút nghi hoặc đi vào phòng tắm.
"Thất Thất, hắn nơi này như thế nào sẽ chuẩn bị một gian phòng như vậy a?"
Thất Thất, 【......Vấn đề này siêu khó, tôi không biết. 】
Trà Trà, "......" Ta sai rồi, ta không nên hỏi ngươi, ngươi tiếp tục tự bế đi.
Bất quá đối với cô tới nói, này đó đều có thể bỏ qua một bên, tắm rửa trước, sau đó lại đi ăn cơm, hoàn mỹ.
Hai mươi phút sau.
Cô đi xuống lầu.
Trên người mặc cái áo màu đỏ, rất thực thích hợp cô, làm tôn lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn ngoan ngoãn của cô, đầu tóc ướt rũ ở hai sườn, thoạt nhìn phá lệ an tĩnh.
Hoắc Kình nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn thoáng qua.
Nhưng một cái liếc mắt này, liền không có biện pháp dời đi.
Người hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh hắn.
Hắn hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Cách một khoảng thật xa, tiểu cô nương lập tức cọ cọ chạy tới phía hắn.
Ngay khi sắp chạy đế trước mặt, có lẽ là không khống chế lực đạo tốt, không thể dừng lại, bùm một tiếng lại nhào vào trong lòng ngực Hoắc Kình.