- Điềm Điềm đừng hồ nháo, lợn rừng cái con thú súc sinh này, nó sẽ cắn người đó, con đừng mạo hiểm. Chú có thể cho con mãn công điểm, cũng có thể cho con cái danh hiệu anh hùng trừ hại, lại còn có cái tráng men, khối xà phòng gì đó nhưng mà cũng không đáng mạo hiểm như vậy đâu.
Tôn đại đội trưởng tận tình khuyên bảo, sợ cô bé này lại vì vậy mà liều mạng.
Trong lòng Đông Xu đang phân tích việc này có lợi, hại cùng được, mất như thế nào. Một chút đồ như vậy thật đúng là không có gì dùng.
Xà phòng thơm gì đó, ở tại Đại Tây Bắc trừ giống như nguyên chủ xinh đẹp như vậy.
Bằng không dùng nhiều xà phòng cũng cứu không nổi gương mặt hoặc là đen hoặc vàng kia đâu.
Gió cát quá lớn cho nên nghĩ muốn bảo dưỡng cũng không có khả năng.
Cho nên mấy món đồ này, tác dụng thực tế không cao.
Đông Xu trầm mặc không nói gì, Tôn đội trưởng còn nghĩ mình đã khuyên được cô.
Kết quả, giây tiếp theo lại nghe cô nặng nề nói:
- Chú, nếu con thực sự bắt được một con lợn rừng, ngài có thể cho con công, lại cho anh con đi sang mục trường phía bắc làm việc được không?
Mục trường phía bắc làm việc tuy rằng vất vả, nhưng chỉ cần không lười biếng thì hầu hết mỗi ngày đều mãn công điểm.
Nhà cô nghèo, chính sách hiện giờ lại không cho phép Đông Xu chơi quá lớn, hơn nữa Đông Xu cũng không nghĩ mấy người đàn ông trong nhà tương lai đều sống dựa vào mình nuôi.
Cho nên, vẫn làm bọn họ tự mình đứng lên vậy.
Nếu trong nhà nghèo, vậy bản thân càng phải nỗ lực.
Lúc giữa trưa ăn cơm, Đông Xu đã hỏi qua ý kiến của hai anh trai.
Hai chàng trai thành thật tỏ vẻ bản thân họ nguyện ý chịu khổ, dù là đi mục trường phía bắc làm việc, bọn họ cũng bằng lòng.
Nhưng công việc bên kia không phải muốn là có thể được nhận vào làm.
Nhà Khương gia điều kiện nghèo nàn, cả nhà đều khô gầy, tuy rằng hai anh chàng có sức lực, nhưng sẽ không qua nổi vòng sơ tuyển.
Quá gầy, khiến người khác cảm thấy không có sức lực làm việc.
Mục trường lại vất vả, đại đội trưởng tự nhiên sẽ không làm người như vậy đi qua.
Hiện giờ Tôn đại đội trưởng vừa nghe Đông Xu nói như vậy, không khỏi đau đầu.
Đông Xu tự nhiên biết hắn khó xử cái gì, chính anh trai nhà mình quá gầy vẫn cần phải tẩm bổ thêm.
- Chú, con cũng không phải nói anh ấy hiện giờ liền qua làm, qua mùa xuân gieo trồng, tẩm bổ lại thân thể, làm hắn có thêm chút thịt lại đi qua đó, ngài cũng biết nhà con điều kiện không được tốt, lại không kiếm nhiều công điểm một chút, hai anh trai chỉ sợ muốn độc thân tới già.
Đông Xu nói đặc biệt khẩn thiết, Tôn đại đội trưởng thấy vậy cũng gật đầu đồng ý rồi.
Nhưng tưởng tượng đến con bé này vì hai anh trai mà mạo hiểm vào núi thì Tôn đại đội trưởng vội lắc đầu.
- Chú, ngài hãy tin con.
Đông Xu gật đầu nhìn Tôn đại đội trưởng, sau đó xoay người bỏ đi.
- Haizzz, Điềm Điềm a.
Tôn đại đội trưởng vừa thấy cô bé này nghiêm túc như vậy trong lòng tức khắc sợ.
Vươn tay nghĩ kéo cô lại, kết quả Đông Xu quá nhanh hắn căn bản góc áo cũng chưa bắt được.
Hiện tại nữ chiến thần thực muốn nổi giận gầm lên một tiếng: Tiểu Điềm Điềm cái gì a, lão tử là đại ma vương, nơi nào ngọt ngào như vậy?
Đông Xu vào núi, Vương Nguyệt Hoa lúc chạng vạng mới biết được tin.
Cả người sợ tới mức thất thần, phản ứng lại liền lôi chồng cùng con trai khóc la.
Vương Nguyệt Hoa cho rằng, Đông Xu buổi chiều xin nghỉ là do buổi sáng quá mệt mỏi.
Bà cũng không phải không thương con gái mình, chỉ là do mấy năm nay bị nhà mẹ tẩy não cho nên cảm thấy có con gái rất vô dụng.
Nhưng mà hai ngày này bị Đông Xu làm cho sợ, nên bà cũng thành thật.
Hiện giờ nghe nói con gái có thể bị lợn rừng ăn thịt, liền sợ hãi không thôi.
Tôn đại đội trưởng có chút áy náy.
Hắn không nên gật đầu a!
- Trời ơi! Tiểu Điềm Điềm thật sự bắt được lợn rừng mang về rồi!
Nhị Dân hôm qua mệt mỏi nửa ngày, hôm nay thiếu chút dậy không nổi.
Hoàn thành xong công việc, hắn là người làm chậm nhất, nguyên nhân là như vậy cho nên khi thấy Đông Xu kéo một con lợn rừng trở về.
Không rảnh lo cái khác liền chạy đi vừa chạy vừa la lên.
Hàn Chiêu buổi sáng mệt vô cùng, cẳng chân đều run, buổi chiều đến trễ một chút, kỳ thật chân vẫn rất đau, chỉ nghĩ làm xong sớm rồi trở về nghỉ ngơi.
Kết quả nghe Nhị Dân la lên, theo bản năng quay đầu nhìn.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, tản ra một mảnh ráng màu, Đông Xu giống như một chiến thần đi đến, dáng người thẳng táp, gương mặt lạnh nhạt, phía sau còn khéo theo một con lợn rừng hơn cân (xấp xỉ trên kg), trên mặt lại không có chút mệt nhọc nào.
Thịch thịch thịch phanh!
Hàn Chiêu cảm thấy, quay đầu nhìn thoáng qua lúc đó đều khiến hắn tràn ngập kinh diễm.
Cô gái này, có chút mê người.
Phản ứng lại, Hàn Chiêu nghĩ như thế.
Nhưng thực mau, hắn liền bị bao phủ trong đám người.
- A a a, lớn rừng đó!
- Trời ạ, lợn rừng thật đó, con này còn hơn cân đi?
- Trời ơi, Điềm Điềm thật sự săn được lợn rừng!
Lúc ban đầu thôn dân còn không dám đến gần, sau đó phát hiện con lợn rừng này đã chết, còn bị Đông Xu trói chặt cho nên chạy lại xem náo nhiệt.
Vương Nguyệt Hoa nguyên bản đang gân cổ gào khóc, kết quả nghe nói con gái của bà về tới, cả người liền ngất đi.
Lữ Đào đứng trong đám người nhìn Đông Xu trở về như một vị anh hùng, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Nguyên bản cho rằng bản thân có cơ duyên, trọng sinh mà đến còn ngoài ý muốn có được một không gian kỳ quái.
Nhưng so sánh với bản thân hiện giờ nhỏ yếu như vậy thì Đông Xu mới chân chính là kẻ mạnh.
Không khỏi nhớ đến lời nói đêm qua cô ấy nói với mình.
"Nước mắt trước nay đều là thứ vô dụng".
Cho nên khóc có ích lợi gì.
Không thể thay đổi được cái gì cũng không thể khiến bản thân trở nên tốt hơn.
Nghĩ đến đêm qua, vợ của bác hai gây chuyện, nghĩ đến ba mình chỉ biết nhìn vợ con mình bị một nhà bác hai đánh mắng cũng chỉ đứng một bên thờ ơ không hé răng nói một tiếng.
Giờ khắc này, tín niệm trong lòng Lữ Đào đột nhiên kiên định.
Cô không nên đem nước mắt cùng thời gian lãng phí cho những người râu ria đó.
Lữ Đào biết, bản thân không thông minh bằng không đời trước cô cũng không phải bị người khác xem như kẻ ngốc mà lừa gạt.
Nhưng cô có thể từ từ học, không thông minh cũng không sao, nỗ lực học tập dù không thể ưu tú như người ta thì ít nhất cũng càng tốt hơn đời trước nhiều!
- Chú.
Nhìn đến Tôn đại đội trưởng ở gần đó, Đông Xu ngước nhìn hắn rồi mỉm cười.
Ánh nắng chiều cùng với nụ cười của cô thiếu nữ quá mức kinh diễm, cũng quá mức tự tin.
Đó là loại cười có khí tràng cường đại.
Khương Điềm Điềm vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, lúc này mỹ nhân cười như hoa tựa sương, làm người khác chỉ dám ở xa xa nhìn xem, không dám đến gần tiếp xúc.
- Con thật là, cái đứa nhỏ này.
Nhìn con lợn rừng phía sau, Tôn đại đội trưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn làm bộ tức giận trách cứ một câu.
Vẫn là quá nguy hiểm.
Tuy rằng biết, vào mùa thu nếu thôn dân được ăn chút thịt thì mọi người sẽ có động lực làm việc hơn.
Nhưng để một cô bé làm như vậy vẫn là quá nguy hiểm!
- Lần sau không được làm như vậy!
Tôn đại đội trưởng hùng hổ nói, làm vẻ cực hung dữ nói một câu.
- Được, con nhớ kỹ mà chú.
Đông Xu tự nhiên sẽ không thường xuyên đi bắt lợn rừng.
Một là không thể tạo cảm giác cho thôn dân rằng đi săn lợn rừng rất dễ dàng được, cái tư duy như vậy rất dễ dàng hình thành quán tính.
Lon gạo là ân, gánh gạo là thù.
Cô không thể bởi vì bản thân cường đại mà khiến thôn dân trở nên lười biếng được.
Lúc này săn lợn rừng, một là vì cho anh trai một cơ hội sang mục trường làm việc, một cái khác là bởi vì..
Bản thân cô yêu cầu thịt để cường hóa hơn.
Cho nên, đối với Tôn đại đội trưởng nói, Đông Xu đặc biệt thống khoái đồng ý.