Editor: Hoàng Dung
"Đúng, không sai, năm đó lúc con bị ôm tới, ta và Tĩnh Huệ đã biết con không phải đứa nhỏ bình thường. Lúc đó một nữ bộc cho chúng ta năm trăm lượng hoàng kim, bảo chúng ta chiếu cố thật tốt, nói mấy tháng sau liền tới đón con!"
Càng nghe sư thái nói như vậy, Lệ Ảnh Yên càng trôi dạt toàn bộ suy nghĩ của mình về tới mười bảy năm trước.
"Năm đó, thời điểm con được ôm tới vẫn còn ở trong tã lót, nữ bộc này cũng nói, con chính là mệnh đại phú đại quý, nhờ ta chiếu cố nhiều. Nhưng nhiều năm đã trôi qua, bên kia cũng không có người đến tìm con về, nghĩ là chắc do bọn họ bận rộn thôi! Bởi vậy, thân thế của con cũng vì vậy mà bị lãng quên!"
Nghe Tĩnh Từ nhẹ nhàng nói hết tất cả, quả nhiên thật đúng như là lời của Liêu Chiêm Hạo, bản thân là bị lén ôm ra khỏi cung.
"Sư thái, vậy... vậy năm đó nữ bộc ôm con tới ở đâu? Bà ấy ở nơi nào?"
Lệ Ảnh Yên chợt phát giác, đây mới là vấn đề trọng điểm, nữ bộc kia giống như điểm thay đổi toàn bộ sự việc.
"Nữ bộc kia, sau đó ta và Tĩnh Huệ chưa từng nhìn thấy qua! Nghe nói bà ấy - - đã chết!"
Sau khi nghe được Tĩnh Từ nói nữ bộc này đã chết, tâm Lệ Ảnh Yên lại lần nữa co rúm đau một chút.
Không lẽ bây giờ đến điểm hi vọng mơ hồ này của nàng cũng bể nát sao?
"Đã chết? Sao lại chết?"
Bất kể như thế nào, Lệ Ảnh Yên vẫn không đồng ý tin tưởng sự thật đáng buồn này!
Nàng mang theo hi vọng đến đây, vì sao nhất định phải để nàng mang theo thất vọng trở về chứ?
"Bần ni không biết, chỉ là nghe nói bà ấy chết trong chiến loạn!"
Lòng phòng bị của Lệ Ảnh Yên hoàn toàn sụp xuống, nghĩ đến thân thế của mình thật sự vẫn là một điều bí ẩn.
Tâm lạnh, chết lặng, lạnh như băng, muốn chết, hiện tại Lệ Ảnh Yên đã khó có thể hình dung cảm thụ trong lòng mình nữa rồi!
"Yên Nhi?"
Thấy cảm xúc của Lệ Ảnh Yên lại lần nữa không khống chế được khóc lên, trong lòng Tĩnh Từ cũng cực kỳ khó chịu, bà biết cô gái nhỏ này có thể trờ về nơi này tìm ra bí mật thân thế của mình, đã nói lên nàng nhất định là gặp vấn đề khó giải quyết gì đó.
"Sư thái, ta... Hu..."
"Oa!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên gục ở trong lòng Tĩnh Từ, làm càn khóc lớn lên, giờ khắc này nàng nhu nhược, tiếng lòng hoàn toàn sụp đổ.
Thấy Lệ Ảnh Yên như là một đứa nhỏ không nhà để về, Tĩnh Từ cũng để tùy nàng ôm đầu khóc rống lên.
- - phân cách tuyến - -
Sắc trời dần tàn, Tĩnh Từ vốn định giữ Lệ Ảnh Yên ở lại đây, ngày mai lại đi, nhưng Lệ Ảnh Yên này cố tình bướng bỉnh, muốn hôm nay rời đi, Tĩnh Từ cũng không nói gì nữa!
Xe ngựa dọc theo đường núi xóc nảy, tiếp tục hành tẩu.
Vốn là màn đêm buông xuống, Diên nhi không hiểu vì sao Uyển Dư công chúa lại sốt ruột rời đi!
Thấy trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, Diên nhi mang theo nghi hoặc hỏi ra miệng.
"Công chúa, vì sao ngài vội vàng rời đi như vậy?"
Nghe được Diên nhi chất vấn, Lệ Ảnh Yên vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên mở hai mắt.
Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên vẫn nói sự tình với Diên nhi cùng hoạn nạn với mình.
"Diên nhi, ngươi không biết, trước khi ta rời hoàng cung đã hạ quyết tâm, nếu ta tra ra ta và Tiêu Dung Diệp không phải là quan hệ huynh muội ruột, ta sẽ trở về. Nếu giữa chúng ta là huynh muội ruột hoặc là không rõ quan hệ, ta đây liền rời đi, vĩnh viễn không trở lại An Nam quốc!"
"Vậy ý của người là..."
"Không sai, ta không thể lần nữa lưu lại bất kỳ nhớ nhung gì cho hắn, trước khi đi ta để lại cho hắn một phong thơ, ta nói ta tìm được chứng cớ thì sẽ trở về, tìm không thấy liền không quay về. Sau khi hắn nhìn thấy bức thư, nhất định sẽ đến miếu Hoàng Thành tìm ta, ta sợ đêm dài lắm mộng, cho nên ta phải suốt đêm rời khỏi nơi này!"
Nghe được Lệ Ảnh Yên nhẹ nhàng nói hết tất cả, Diên nhi cảm thấy nàng nói hoàn toàn có lý, liền cũng nghe theo lời của nàng, chỉ là - -
"Nhưng công chúa, giờ là buổi tối khuya, chúng ta đi đâu?"
"Ta cũng không biết, đi một bước tính một bước đi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền nói với sư phó đánh xe bên ngoài - -
"Sư phụ, người xem nơi nào có người ở, liền quẹo vào tá túc đi!"
"Được!"
Nghe được sư phó đánh xe đáp lại một tiếng, Lệ Ảnh Yên liền trở về trong xe.
Theo đường núi uốn lượn xóc nảy thật lâu, lúc Lệ Ảnh Yên sắp ngủ, sư phụ đánh xe bên ngoài lớn tiếng thét to - -
"Này cô nương, phía trước có ngôi nhà, chúng ta đi qua không?"
Lệ Ảnh Yên mơ màng tỉnh lại từ trong giấc mộng, sau khi xoa xoa mắt nhập nhèm, liền mở miệng nói - -
"Được, sư phụ, liền đi vào trong đó tá túc đi!"
Rất nhanh, xe liền chạy tới ngôi nhà ở chân núi.
Trong phòng loang lổ, mơ hồ có ánh nến đang cháy, mấy người tiến lên gõ cửa.
"Xin chào, xin hỏi có người không? Chúng tôi tới tá túc, phiền toái mở cửa, quấy rầy một chút rồi!"
Dứt lời, thật lâu sau cũng không có người đáp lời. Bất đắc dĩ, sư phụ đánh xe vội vàng mở cửa phòng đi vào.
Mới vào cửa phòng, liền thấy trong phòng tối đen này có ngọn đèn dầu đang cháy.
"Cô nương, nơi này không có người!"
Không có người sao? Nghe được sư phụ đánh xe nói như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫy vẫy tay.
"Không có người thì chúng ta liền tạm thời ở đây đi, đợi có người trở lại, chúng ta lại nói với chủ nhân căn phòng!"
Sau khi Lệ Ảnh Yên nói xong, mấy người vội vàng gật đầu đáp ứng.
Chạy xe cả ngày, bọn họ đều rất mệt, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Đang lúc mấy người ngủ mơ mơ màng màng, "két - -" một tiếng, cửa phòng bị đẩy mở!
Chốc lát, liền thấy một lão nhân gầy gò, thong thả tiến vào.