Lâm Vô Du mời Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh ở lại nha môn, làm người ta cảm giác dường như hắn rất nhàn rỗi.
Nửa tháng trước, Hoàng Thượng ở kinh thành vừa mới chỉ định tứ vương trấn thủ ở biên cương bốn phía. Phong tước cho Nhị vương gia Hoa Khâm Lâm làm Tình Đông vương, Tam vương gia Hoa Mãn Địch làm Tình Nam vương, Ngũ vương gia Hoa Phiêu Hằng làm Tình Tây vương, Lục vương gia Hoa Băng Lăng làm Tình Bắc vương.
Hoa Phiêu Linh bởi vì không quan tâm đến quan trường cộng thêm thân thể có bệnh kỳ lạ, cho nên được giữ lại, hơn nữa còn có Thất vương gia và Bát vương gia cũng ở lại kinh thành. Trong mắt mọi người, Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh này không có nhiều công trạng lớn.
Hoàng Thượng vì muốn tăng cường, củng cố địa vị thống trị của mình mà chọn nội các đại học sĩ Quân Nghị Nguyên phong làm Hoa Phiên Phong. Tuy rằng Tứ Đại vương gia không muốn rời xa kinh thành, nhưng thánh chỉ sắc phong đã được mang đến từng nhà, đây chính là nổi thương tâm của những người sinh ra trong hoàng thất.
Căn bệnh kỳ lạ của Hoa Phiêu Linh là chứng sợ lạnh, khi trời về khuya, thì toàn thân hắn sẽ rét run, dù trời rất nóng cũng phải đắp mấy lớp chăn. Thái y trong cung không có cách trị, thần y Cổ Bằng cũng không có biện pháp, chỉ nói là chứng bệnh sợ lạnh, lại không có phương pháp trị liệu, bổ máu bổ khí liên tục, nhưng vẫn không chữa được. Bệnh cũng theo đến lúc trưởng thành, buổi tối trước khi đi ngủ phải chuẩn bị rất nhiều chăn nệm, như vậy mới đỡ lo ngại.
Xảo Nhi trực tiếp ôm Lãnh Sương Hàn trở về phòng mình, cho nên lúc Lâm Vô Du xuất hiện ở phòng Xảo Nhi, chỉ đứng ở một bên nhìn nàng, môi mỏng mím chặt.
Cổ Thần Nhi đã giúp Lãnh Sương Hàn rửa sạch miệng vết thương, băng bó xong xuôi.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, Lâm đại nhân, để hắn nghỉ ngơi mấy ngày sẽ đỡ thôi.” Cổ Thần Nhi lau mồ hôi trên trán, đứng lên.
“Cám ơn Cổ công tử, Lưu Toàn, mau dẫn Cổ công tử đi nghỉ ngơi đi.” Lâm Vô Du phân phó nói.
“Không cần, ta đi xem vương gia thế nào.” Cổ Thần Nhi đi ra, hắn rất lo lắng về vụ án của cha mình, nên muốn biết rõ Vương gia và Lâm đại nhân đã nói chuyện gì.
“Xảo Nhi, hắn là người lạ, nàng để hắn ở phòng mình sợ không thích hợp.” Lâm Vô Du trong lòng ê ẩm.
“Có cái gì không thích hợp, hắn bị kẻ khác truy sát mới tới tìm ta, nhất định là hi vọng ta có thể cứu hắn, đoán chừng việc này có chút phiền phức!” Xảo Nhi nhíu mày, nàng hiểu rõ ý nghĩa trong cái liếc mắt của Lãnh Sương Hàn nhìn nàng lúc hắn ngã xuống, hắn đã dùng hết tất cả khí lực mới cầu cứu nàng, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Đây là ân oán giang hồ, có liên lụy đến nha môn của chúng ta không?” Thật ra Lâm Vô Du không muốn quản chuyện trong chốn giang hồ. Hoàng Thượng cũng nói qua người giang hồ có luật của người giang hồ, võ lâm tự có minh chủ võ lâm quản lý, mọi người luôn luôn chung sống hòa bình, chỉ cần không liên lụy đến lão bách tính, triều đình sẽ không quan tâm.
“Sẽ không liên lụy đến nha môn, nhưng có can hệ đến ta, ta đã giết hai người, nhất định sẽ có người đến báo thù, hơn nữa hình như đối thủ muốn dồn hắn vào chỗ chết, ta muốn bỏ mặc cũng không thể.” Mắt phượng của Xảo Nhi nhìn hắn một chút.
“Ai, sao lại xảy ra nhiều việc như vậy chứ?” Lâm Vô Du đau hết cả đầu.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy đến ngươi.” Xảo Nhi lạnh giọng nói.
“Xảo Nhi, nàng nói gì vậy, việc của nàng cũng là việc của ta, ý của đại nhân không phải như vậy, là ta thấy lo lắng cho nàng thôi.” Lâm Vô Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra vẻ lo lắng.
Xảo Nhi quay đầu không nhìn hắn nữa mà lạnh giọng nói: “Việc của ta không liên quan đến ngươi! Ta sẽ không có việc gì!”
“Xảo Nhi…” Tuấn mi của Lâm Vô Du nhăn lại, tâm can đau đớn, vì sao nàng lại lạnh lùng như vậy.
“Có bệnh nên nghỉ ngơi đi, nơi này có ta rồi.” Xảo Nhi đi đến bên giường Lãnh Sương Hàn đang nằm, ngồi xuống, cố ý không nhìn Lâm Vô Du nữa, thân thể tản ra khí tức lạnh lẽo khiến Lâm Vô Du đau lòng, xoay người yên lặng rời đi.
Cửa phòng được đóng lại, Xảo Nhi quay người, nhìn cánh cửa đã khép lại, đáy mắt càng lộ ra tia lạnh lẽo.
Nửa canh giờ sau, Quân Vô Nhai tới, Lâm Vô Du lại hèn mọn nghênh đón. Ở trong phòng Vương gia, Quân Vô Nhai khí thế cường ngạnh nói: “Lâm đại nhân, cậu của ta khẳng định không phạm pháp, nữ tử kia nhất định đã nhìn nhầm người, cho nên hi vọng ngươi nhanh chóng kết thúc vụ án, không nên vì nhỏ mất lớn!” Quân Vô Nhai rõ ràng có ý uy hiếp.
“Quân công tử, Xảo Nhi nói sẽ bắt được kẻ đã trộm vật chứng. Nếu như có chứng cứ chứng minh thần y có tội, Quân công tử sẽ xử lý thế nào?” Lâm Vô Du không nhanh không chậm, chậm rãi nói.
“Hừ! Không có khả năng! Lâm đại nhân, ngươi không nên vì một việc nhỏ mà đánh mất chức quan!” Đôi mắt hoa đào của Quân Vô Nhai hiện ra sát ý.
“Bốp!” Đầu Quân Vô Nhai bị một bàn tay đánh bốp, quay đầu lại nhìn, là vẻ mặt lạnh như băng của Xảo Nhi.
“Nữ nhân, ngươi là ai mà dám đánh ta?” Quân Vô Nhai lập tức tức giận nhìn chằm chằm nàng.
“Nơi này là nha môn của Hồng huyện, dựa vào vai vế của ngươi, đừng ở trước mặt đại nhân mà không biết lớn nhỏ, ngươi là công tử của nội các đại học sĩ, nhưng ngươi không phải là quan trong triều, đại nhân tốt xấu cũng là quan cửu phẩm, ngươi như thế này sẽ bị gọi là kẻ dưới phạm thượng!” Xảo Nhi cười lạnh.
“Ngươi!” Quân Vô Nhai nhất thời không tìm được câu nào để vặc lại, hắn quả thật cũng không đúng.
“Thế nào? Không phục?” Xảo Nhi liếc hắn, nam nhân này nhất định là thiếu sự dạy dỗ.
“Xảo Nhi, không được vô lễ!” Hai mắt Lâm Vô Du hàm chứa ưu tư phức tạp nhìn Xảo Nhi, nàng rốt cuộc là quan tâm hắn hay chỉ coi hắn là đại nhân, hắn thực sự không hiểu, đối với nữ nhân này hắn quả thật không hiểu, chỉ biết phải đối tốt với nàng, không được phụ nàng, hi vọng có thể làm tan khối băng trong lòng nàng, có thể cho tới bây giờ, nàng vẫn lạnh lùng như trước, ngoại trừ ở trên giường mới nhiệt tình với hắn ra, hắn gần như không có cách nào tới gần nàng.
Xảo Nhi mím môi, ngồi ở một bên, đôi mắt lạnh lùng hẹp dài quét qua quét lại trên người ba nam nhân tuấn tú. Sự tuấn mỹ của Lâm Vô Du không ai có thể địch lại, nhưng mà hiện tại hơi gầy yếu, thiếu vị nam nhân. Vương gia tà mị cao quý giờ phút này đang làm vẻ mặt vô hại, xem ra hắn cũng bị sự cố chấp của Lâm Vô Du làm khó xử, ánh mắt lướt xuống, thân hình của Vương gia này quả thật không tệ, khiến nàng bất giác nuốt nước miếng xuống, nhưng lúc nhìn thấy Quân Vô Nhai đang tức giận với nàng, khóe miệng nàng giật giật, lại nghĩ đến hai người này là một đôi, quá lãng phí.
“Lâm đại nhân, ngươi vẫn muốn u mê không tỉnh ngộ, ném chức quan đi, vậy ngươi đừng trách bản công tử!” Quân Vô Nhai tiếp tục uy hiếp.
“NND, sao ngươi không chịu nghe lời như vậy!” Xảo Nhi bật ra một ngón tay, mang theo dòng khí chỉ vào cái mũi cao thẳng của Quân Vô Nhai, nhất thời nổi lên một dấu đỏ, cái mũi chuyển thành màu đỏ.
“Xú nữ nhân, ngươi cứ đợi đấy! Đừng cho rằng có võ công thì có thể làm bậy!” Quân Vô Nhai vỗ bàn đứng lên, đôi mắt hoa đào toàn là phẫn nộ.
“Bốp!” Xảo Nhi không chút lưu tình tát hắn một phát.
“Ngươi!” Bị đánh vẹo đầu, Quân Vô Nhai lại tiếp tục phẫn nộ.
“Bốp!” Lại một cái tát.
“Xảo Nhi, đừng đánh nữa, Quân huynh chỉ bị kích động thôi.” Vương gia lập tức đứng lên che ở trước mặt Quân Vô Nhai.
“Xảo Nhi, dừng tay! Nàng không thể như vậy!” Lâm Vô Du cũng nóng nảy, đứng dậy kéo Xảo Nhi. Giờ phút này, toàn thân Xảo Nhi là lãnh khí, đôi mắt phượng giống như lưỡi dao, lãnh khốc vô tình.
“Bốp!” Xảo Nhi lật ngược tay, cả bàn tay tát vào mặt Lâm Vô Du.
“A.” Lâm Vô Du đứng không vững, ngã ra phía sau, mà phía sau chính là góc nhọn của cái bàn.