Nữ Ân Sư

chương 70: chăm bẵm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã đến những ngày cuối xuân, thời tiết ngày càng dễ chịu. Hoa bạch đàn trong vườn hoa của phủ Lăng Đô Vương đã bắt đầu nở trắng một vùng, lan tới tận cửa sổ phòng. (ND: Bạch đàn ở đây là cây đàn hương trắnghttps://vi.m.wikipedia.org/wiki/Đàn_hương_trắng chứ không phải cây gỗ bạch đàn)

Bạch Đàn dựa vào lưng ghế, một tay cầm sách, một tay đặt bên cửa sổ, mắt nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, tai nghe Vương Hoán Chi và Tư Mã Tấn đối thoại bên ngoài bình phong.

"Điện hạ yên tâm, bè lũ phản loạn đều đã định tội".

"Tư Mã Huyền chịu dùng ngọc tỷ?"

"Ha ha, lúc hạ quan đến mời hắn đóng dấu, hắn chỉ đẩy ngọc tỷ tới, nói một câu dù sao đã là tù nhân, có đóng dấu cũng không cần hỏi đến hắn, cho nên hạ quan tự lấy ngọc tỷ đóng lên rồi ban chiếu văn. Mong điện hạ chớ trách cứ hạ quan lạm quyền".

"Thế còn chiếu tự trách tội của hắn?"

"Hạ quan đã mời gia phụ đứng ra triệu tập các vị tộc trưởng thế gia cùng định tội cho bệ hạ".

"Vậy có nghĩa còn chưa cầm tới tay?"

"Ơ, đúng vậy".

Bạch Đàn quay lại nhìn bình phong, thở dài.

Tư Mã Tấn rõ thật là, bệnh đã khỏi rồi mà không đến thư phòng xử lí chính sự, nhất quyết phải nói những chuyện này trong phòng ngủ, chẳng ra sao hết.

Ngoài bình phong có tiếng bước chân, Tư Mã Tấn đột nhiên đi vào, phất vạt áo ngồi xuống bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: "Làm sao thế?"

Bạch Đàn sửng sốt: "Không làm sao cả".

"Ta vừa nghe thấy nàng thở dài mà".

"..." Bạch Đàn lập tức dở khóc dở cười.

Từ sau khi biết nàng có thai, nàng quả thực được chăm bẵm hết mức.

Buổi sáng rời giường lần nào cũng thấy một đống tì nữ khoanh tay đứng trong phòng, chỉ cần nàng khẽ động là bước tới hết đỡ lại dìu, không có việc gì lại khaocs thêm cho nàng một chiếc áo, nàng đã bắt đầu nghi hoặc không biết mình có tay hay không nữa.

Chuyện ăn uống càng khỏi phải nói, vốn nàng cảm thấy dễ đói, bây giờ thì suốt ngày bị ép ăn no căng bụng.

Bản thân Tư Mã Tấn cũng dở hơi, như bây giờ ngay cả xử lí công việc cũng ở lì trong phòng ngủ, quả thực có thể nói là một tấc không rời.

Bạch Đàn đưa sách lên che mặt, chán nản không dám than thở nữa: "Ta thật sự không sao, chàng đi làm việc của chàng đi".

Vương Hoán Chi bên ngoài biết điều nói một câu: "Nếu điện hạ không còn việc gì, hạ quan xin phép cáo từ".

"Đi đi". Tư Mã Tấn đáp, nhấc quyển sách trên mặt Bạch Đàn ra, nàng đang trợn mắt lườm hắn.

Bị hắn bắt gặp nhưng cũng ngại xin lỗi, Bạch Đàn ho khan một tiếng.

Vương Hoán Chi vừa đi, một khuôn mặt đã hiện ra ngoài cửa sổ, ai oán nhìn hai người chằm chằm.

Bạch Đàn giật bắn mình, nổi giận mắng: "Hi Thanh, ngươi muốn chết hả?"

Hi Thanh không thèm nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm Tư Mã Tấn: "Điện hạ nhất quyết bắt ta đến phủ làm gì? Bạch Đàn có thai mà thôi, trên đời này đâu phải chỉ có một mình ta là đại phu, còn có rất nhiều người bệnh đang chờ ta nữa".

Tư Mã Tấn nhàn hạ dựa vào lưng ghế liếc nhìn hắn: "Trên đời này không phải chỉ có ngươi là đại phu, những bệnh nhân đó để đại phu khác chưa trị là được".

Hi Thanh không biết nói sao, cắn chặt môi, đột nhiên giơ tay áo che mặt chạy mất: "Đàn Đàn của ta mang thai con của ngươi rồi, ngươi lại bắt ta ngày đêm trông chừng cô ấy, ta không sống được nữa, ngao ngao ngao..."

"..." Bạch Đàn day mi tâm, có thai thôi mà, làm gì phải bày ra thế trận lớn như vậy chứ?

Tư Mã Tấn cũng đã quen với trò vui đùa của Hi Thanh, căn bản không để ý đến hắn. Vốn định ngồi với Bạch Đàn một lát nhưng sau khi thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ hắn lại đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Đầu tiên Bạch Đàn thở phào nhẹ nhõm, sau dó lại bắt đầu tò mò, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn. Cách một vườn hoa, hạ nhân dẫn hai người đi trên hành lang gấp khúc, Tư Mã Tấn từ bên này đi tới, hạ nhân liền vội vã lui ra.

Bạch Đàn lậpt ức đoán ra hai người này là ai, bởi vì bọn họ còn mặc áo giáp, giống hệt như lần trước nhìn thấy ngoài cổng thành.

Người đi trước toàn thân trắng bạc, hiển nhiên là Vệ Tuyển. Người theo theo toàn thân đen tuyền, tất nhiên là Tuân Uyên.

Tướng mạo Vệ Tuyển hơi âm nhu, vẻ mặt tươi cười. Tuân Uyên lại rất nghiêm túc, ngũ quan đoan chính, trên mặt không có vẻ mặt gì cả.

Vừa nhìn thấy Tư Mã Tấn đi tới, Vệ Tuyển liền cười to: "Đã đến nước này mà ngươi còn không lộ mặt, việc gì cũng giao cho các quan viên đi làm, chẳng lẽ là trong phủ có chuyện gì quan trọng hơn à?"

"Xem như thế đi". Tư Mã Tấn đưa tay mời hai người đi đến tiền viện.

Vệ Tuyển lại rướn cổ nhìn về phía Bạch Đàn, đúng lúc một khóm dành dành che khuất non nửa khuôn mặt hắn. Bạch Đàn nghe thấy tiếng hắn văng vẳng truyền tới: "Đúng là quái thật, trong số ba người chúng ta thì ta là người vui vẻ hoà nhã nhất, Quý Trọng tuy nghiêm túc nhưng cũng tốt hơn ngươi, tại sao lại để gã sát thần nhà ngươi có má hồng tri kỉ trước chứ? Ta không phục, ta phải nhìn một cái xem cô nàng văn tài Bạch Đàn kia dáng vẻ thế nào".

Tuân Uyên đi phía sau hắn cũng quay lại nhìn theo hắn.

Bạch Đàn lấy quạt lông trắng bên hông ra che mặt không cho bọn chúng nhìn.

Tư Mã Tấn vừa đi đến tiền viện vừa nói lạnh như băng: "Chẳng lẽ các ngươi nhìn thấy rồi sẽ có thể có má hồng tri kỉ?"

Vệ Tuyển cười đuổi theo hắn: "Hay là ta về cũng tìm một nữ sư tôn nhỉ?"

Tuân Uyên đi theo phía sau nói một câu: "Đây chính là chuyện bại hoại luân thường".

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi ra khỏi hậu viện.

Bạch Đàn còn cảm thấy rất lạ, rõ ràng Tư Mã Tấn cũng có bạn bè, nàng còn tưởng hắn vẫn độc lai độc vãng, thế mà chưa bao giờ nghe hắn nói gì với nàng.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm đọc sách, nào ngờ lại có hai tì nữ đi vào, đồng thanh nói: "Ôi tiểu thư, đừng nhìn nữa, không tốt cho mắt. Tiểu thư đi lên giường nằm đi".

Bạch Đàn bất lựcbuông thõng vai, mắt quét tới quét lui trên người hai tì nữ: "Này, các ngươi tên là gì?"

Tư Mã Tấn đột nhiên sai hai thị nữ đến chăm sóc nàng nhưng chính hắn hoàn toàn không nhớ tên tì nữ trong phủ nên nàng cũng không rõ người ta tên là gì.

Tì nữ bên trái có gương mặt tròn cúi người nói: "Thưa tiểu thư, nô tì tên là Xảo Linh".

Tì nữ bên phải mắt hạnh má đào rất xinh đẹp, cúi người nói: "Nô tì tên là Phưởng Vân".

"Ờ, Xảo Linh, Phưởng Vân, các ngươi đi chuẩn bị một chút, ta phải về Đông Sơn". Bạch Đàn đặt sách xuóng định đứng dậy.

Hai người lập tức kinh hoàng, đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng: "Tuyệt đối không được, tiểu thư, điện hạ trách tội xuống chúng nô tì không gánh vác nổi".

Ngay cả quyền được thở dài cũng không còn, nàng không về Đông Sơn làm sao được?

Bạch Đàn luôn luôn nói một không hai, tuyệt đối không có khả năng thoả hiệp, đã lên tiếng là chắc chắn phải đi.

Nàng ngồi vào án viết một lá thư, đứng dậy đi ra ngoài cửa: "Hai người các ngươi không được báo cho điện hạ, đến lúc điện hạ về nhìn thấy thư này sẽ hiểu, sẽ không trách tội các ngươi".

Xảo Linh và Phưởng Vân đuổi theo ra, vẫn khuyên bảo không ngừng nhưng đâu có tác dụng, nàng đã đi thẳng đến cổng sau.

Nhìn điệu bộ này nếu không chuẩn bị xe cho nàng là nàng sẽ đi bộ về.

Xảo Linh và Phưởng Vân không làm sao được, đành phải ngoan ngoãn chuẩn bị xe ngựa cho Bạch Đàn. Hai người đi theo lên xe, nhất quyết đưa nàng về tận Đông Sơn.

Bạch Đàn thật sự không ngăn được nên đành phải để hai người đi theo.

Lúc xe ngựa chạy ra ngoài, Xảo Linh luôn miệng nhắc nhở người đánh xe: "Chậm một chút, vững một chút".

Phưởng Vân thì liều mạng nhét đệm vào dưới thân Bạch Đàn, chỉ sợ nàng bị xóc.

Bạch Đàn nhíu mày: "Các ngươi còn như vậy nữa là ta sẽ xuống xe tự đi bộ về".

Hai người đành phải ngồi xuống không làm gì nữa.

Lúc xe ngựa chạy đến chợ nam, Bạch Đàn vén rèm nhìn ra ngoài, phát hiện nhà cửa bị hủy vì chiến sự trước kia đã được xây dựng lại, người đi đường cũng bắt đầu nhiều hơn, chỉ có điều vẫn không được náo nhiệt như trước mà không khí có chút nặng nề.

Đi qua chợ nam đến cổng Đông Ly, chỉ một lát sau đã nhìn thấy Đông Sơn xa xa.

Trên Đông Sơn lại không có gì thay đổi, chỉ có điều lúc Bạch Đàn leo núi, Xảo Linh và Phưởng Vân nhất quyết một trái một phải dìu nàng khiến nàng mất thêm thời gian một nén hương mới đến cổng biệt viện nhà họ Bạch, tâm tình không được tốt lắm.

Lần này nàng rút kinh nghiệm rồi, sau khi vào cổng ung dung đi lại một vòng xung quanh, không phát hiện tung tích Đoàn Giám mới yên tâm.

Vô Cấu đang đọc sách trong thư phòng, nghe thấy tiếng bước chân liền đi ra xem xét, nhìn thấy Bạch Đàn thì kinh ngạc: "Sư tôn sao lại về?"

"Muốn về thì về thôi".

"Nhưng chẳng phải sư tôn đã có thai sao? Tại sao Lăng Đô Vương lại yên tâm cho sư tôn về?"

Mặt Bạch Đàn đỏ bừng: "Sao ngay cả trò cũng biết?"

Vô Cấu ngượng ngùng: "Lăng Đô Vương từng sai người tới mời học trò đến phủ Lăng Đô Vương làm bạn với sư tôn, nói bây giờ sư tôn có thai rồi, không tiện đi lại, chỉ sợ sư tôn sẽ chạy về Đông Sơn. Nhưng học trò không dám đi nên không đi".

Bạch Đàn thật sự không nói được gì, vuốt mặt làm dáng quay lại nói với Xảo Linh và Phưởng Vân: "Các ngươi về đi, ở đây có Vô Cấu rồi, sẽ không có chuyện gì đâu".

Xảo Linh và Phưởng Vân vừa định mở miệng khuyên, nàng đã xoay người đi vào trong.

Vô Cấu được Bạch Đàn dùng mắt ra hiệu, đi ra ngăn cản hai người, đẩy ra ngoài cổng viện: "Hai vị tỷ tỷ yên tâm đi, muội và gia sư đã sống cùng nhau nhiều năm, muội có thể chăm sóc tốt được".

Hai người bị đẩy ra ngoài cổng, cổng viện lập tức đóng lại. Hai bên liếc nhau, chỉ có thể cam chịu số phận về tìm điện hạ nhận tội.

Vô Cấu vừa đóng cổng viện lại đã cực kì hưng phấn chạy đến thư phòng.

Bạch Đàn đang tìm sách trước giá sách, thấy Vô Cấu chạy tới nhìn bụng dưới mình chằm chằm, khóe miệng không khỏi giật giật.

"Sư tôn, hôm đó sau khi sư tôn đuổi theo tiểu thư nhà họ Tạ thì không quay về nữa, sao mới có mấy ngày như vậy, bây giờ quay về đã có thêm một người nữa rồi?" Vô Cấu nghi hoặc nhìn nàng.

"..." Bạch Đàn cảm thấy vấn đề này quá khó trả lời, dứt khoát coi như không nghe thấy, chọn bừa một quyển sách ngồi xuống ghế đọc.

Lần này không có ai quấy rầy nàng nữa.

Đọc được mấy trang ngẩng đầu lên nhìn, Vô Cấu vẫn không đi.

Bạch Đàn quan sát Vô Cấu từ trên xuống dưới, phát hiện thời gian này cô bé cũng có thay đổi, trên người mặc váy mềm thân đối màu vàng nhạt, sắc mặt hồng hào, cả người nhìn như toả sáng. Nàng nheo mắt, ngoắc ngoắc ngón tay với Vô Cấu.

Vô Cấu còn tưởng nàng sẽ trả lời câu hỏi của mình, lập tức nhích lại gần.

"Vô Cấu này, có câu phụ nữ làm đẹp vì người thích mình, rõ ràng là trò và Đoàn Giám đã tâm đầu ý hợp. Trong thời gian vi sư không có ửo nhà này, trò không mở cửa cho hắn vào nhà nữa đấy chứ?"

Vô Cấu liên tục lắc đầu.

Bạch Đàn gật đầu: "Vậy thì tốt, tình là thứ sinh ra trong tim nhưng cũng phải khắc chế một chút, lời vi sư nói trò nhất định phải nhớ".

Vô Cấu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Ý của sư tôn là, nếu như không khắc chế sẽ đột nhiên có thai như sư tôn đúng không?"

"..." Bạch Đàn lập tức nghẹn lời, trên mặt đỏ tươi ướt át.

Nàng chỉ cảm thấy đến giờ Đoàn Giám vẫn chưa tới nhà bàn chuyện đón dâu nên dặn Vô Cấu lưu ý một chút thôi, tại sao lai bị học trò của mình phản đòn như thế?

Đúng là làm bậy, hết bỏ nhà theo trai lại đến có thai trước khi cưới, hơn mười năm gây dựng hình thượng của nàng giờ thành công dã tràng se cát, từ giờ đừng nghĩ đến chuyện dạy dỗ người khác nữa.

Thấy vẻ mặt khó xử của Bạch Đàn, cuối cùng Vô Cấu ý thức được mình nói sai, xấu hổ đi ra ngoài cửa.

Bạch Đàn cầm sách gõ gõ trán, cảm thấy hết sức đau lòng.

Không thể không nói, trở lại Đông Sơn đúng là tự do, không cần nghe những chuyện chính sự đáng ghét đó nữa, cũng không có một đống tì nữ bao quanh, thật sự là thanh tĩnh.

Có điều Bạch Đàn cũng biết rõ, với tính cách của Tư Mã Tấn, tiệc vui nhất định sẽ chóng tàn.

Quả nhiên trời vừa tối hắn và Hi Thanh đã một trước một sau vào biệt viện nhà họ Bạch.

Bạch Đàn vừa cùng Vô Cấu ăn cơm xong, lúc này đang ngồi trên giường chơi trò chơi nối thơ, thầy một câu trò một câu đang vui sướng thì thấy trước mắt đột nhiên tối sầm. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, Tư Mã Tấn mặc áo sam rộng tay đứng trước mặt yên lặng nhìn nàng.

"Ôi, phụ nữ có thai chắc hẳn tính khí đều không được tốt, tại sao ngươi nói đi là đi, hại ta cũng bị lôi đến kéo đi?" Hi Thanh đặt hòm thuốc trên lưng xuống, tự mình đến bên bàn rót chén trà uống, phát hiện đã nguội liền sai Vô Cấu đi lấy trà nóng.

Vô Cấu đúng là quá cảm ơn hắn, vội tránh xa Tư Mã Tấn, chạy ra khỏi phòng.

Bạch Đàn ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Tấn: "Chàng có cái gì mà không vui? Ta mang thai cho nhà Tư Mã lại không phải công thần mà là phạm nhân sao? Muốn về nhà mình mà cũng không được à?"

A a a a, quả nhiên là nóng tính! Hi Thanh cười trên nỗi đau của người khác, thoáng nhìn Tư Mã Tấn rồi lặng lẽ đi ra cửa vì sợ ruồi muỗi vạ lây.

Tư Mã Tấn nhíu mày, một hồi lâu sau chỉ thở dài ngồi xuống bên người nàng: "Ta chỉ nghe nói phụ nữ sau khi có thai cần chăm sóc chu đáo, đâu có coi nàng là phạm nhân?"

Hắn vừa nói vừa lấy một gói giấy trong tay áo ra đưa cho nàng.

Bạch Đàn nghiêm mặt nhận lấy mở ra xem, thì ra là ô mai, sắc mặt lập tức dễ coi hơn nhiều. Nàng cho một quả vào miệng, nhìn Tư Mã Tấn, phát hiện hai mắt hắn lại hơi lờ đờ.

"Chàng uống rượu rồi tới đây à?"

"Ờ, buổi tối mở tiệc chiêu đãi Vệ Tuyển và Tuân Uyên, nói vài chuyện". Tư Mã Tấn dịch về phía sau, tiện tay lấy chăn mỏng trên giường đắp lên bụng nàng, không nói tiếp nữa.

Kì thực chuyện bọn họ bàn bạc hiển nhiên có liên quan đến ngôi vị hoàng đế.

Tư Mã Huyền sắp bị định tội, sẽ rất nhanh bị kéo xuống ngựa, chuyện hắn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế hay không liền trở nên cấp thiết.

Hắn biết Bạch Đàn không thích bị trói buộc, đến lúc đó còn không biết nàng sẽ nghĩ gì làm gì.

Một bên vai trĩu xuống, hắn quay sang thấy Bạch Đàn đã dựa vào vai hắn ngủ gật.

Chuyện này cũng không có gì lạ, thời gian này nàng ngủ rất giỏi, hôm nay đi về Đông Sơn hẳn cũng khá mệt.

Tư Mã Tấn cất gói ô mai trong tay nàng, ôm nàng về phòng, tự mình lấy nước nóng đến lau tay lau mặt cho nàng.

Hắn quanh năm hành quân bên ngoài, đã quen tự mình chăm sóc bản thân, làm việc này không có gì khó. Sau khi làm xong lại tự mình rửa mặt súc miệng rồi nằm xuống bên người nàng, sợ đè lên người nàng nên không nằm quá gần.

Mặc dù đã uống một chút rượu hơi mệt mỏi nhưng hắn lại nhìn đỉnh màn không hề buồn ngủ, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một giả thiết, nếu bây giờ hắn nằm trên long sàng mà bên cạnh không có Bạch Đàn thì cảm giác đó sẽ như thế nào?

Bây giờ nàng đã có thai, danh phận là việc gấp như lửa bén lông mày. Mặc dù lúc ở Ngô Quận đã có Dương Tứ chứng hôn cho hai người nhưng trong mắt người thiên hạ thì bọn họ vẫn là trai chưa vợ gái chưa chồng, một hôn lễ chính đại quang minh là ắt không thể thiếu.

Bạch Đàn bên cạnh đột nhiên trở mình, tay quàng lên ngực hắn, hơi thở đều đều, ngủ rất ngon.

Tư Mã Tấn dang tay ôm nàng, hôn lên má nàng một cái, cuối cùng cũng đã buồn ngủ.

Sáng sớm hôm sau hai người bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Bạch Đàn, nghe thấy Kỳ Phong bên ngoài hô to: "Bạch Bồ Tát, Bạch Bồ Tát!"

"Ờ..." Bạch Đàn ủ rũ lên tiếng.

Kỳ Phong kêu to: "Quý phi chuyển dạ rồi, tình hình có chút không ổn".

Bạch Đàn đột nhiên bừng tỉnh, thoáng nhìn Tư Mã Tấn bên cạnh rồi vội vàng mặc quần áo xuống giường.

Truyện Chữ Hay