Nguyễn Nhuyễn còn đang đi học, uống rượu mừng gì đó chỉ là nói đùa mà thôi.
Tuy chị rất muốn được ôm cháu gái, nhưng bây giờ Nguyễn Nhuyễn còn chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn, mà chuyện này cũng không thể gấp được……
Có điều cũng không nhọc Giang Tuyết Phi phải dặn dò.
Với tính cách của Giang Ngôn Trạm thì chẳng đời nào anh lại ăn cơm trước kẻng, chưa kết hôn đã cấn bầu đâu.
Nguyễn Nhuyễn cũng là đứa nhỏ có tinh thần trách nhiệm rất cao—— cả một ngăn kéo chất đầy áo mưa với băng vệ sinh là thấy uy tín rồi.
Nhưng cũng có thể do Giang Tuyết Phi nói thế mà lúc lái xe Giang Ngôn Trạm không thể không nhớ đến khoảnh khắc bản thân kéo cái ngăn tủ đó ra.
Mặt anh nóng lên, phanh xe cũng chậm một nhịp.
Còn Nguyễn Nhuyễn thì đang lướt tìm quán ăn trên điện thoại, không hề hay biết chuyện gì.
Cô thấy xe dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy đèn đang đỏ, thời gian chờ cũng còn khá lâu bèn quay qua đưa điện thoại cho Giang Ngôn Trạm xem: “Anh ăn ở chỗ này chưa cục cưng?”
Giang Ngôn Trạm nhìn lướt qua, lắc đầu.
“Vậy để em đặt bàn luôn.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Không biết bây giờ đặt thì còn bàn không.”
Lúc cô dựa người qua, Giang Ngôn Trạm lại cảm giác hình như mình có ngửi thấy mùi cam loáng thoáng trong không khí.
Anh biết đây chỉ là tưởng tượng của anh thôi, nhưng mà bây giờ cứ hễ ngửi được mùi hương quen thuộc đó anh đều lập tức nghĩ đến khuôn mặt của Nguyễn Nhuyễn, hay là khi cô dựa người qua như lúc này, anh đều ngửi được một mùi cam thoảng nhẹ.
Giang Ngôn Trạm nhìn đèn đỏ còn 30 giây là hết, dời tay khỏi vô lăng, chuyển đến ve phần gáy của Nguyễn Nhuyễn.
Ngón tay anh nhẹ nhàng sờ vào chỗ đó, như thể đang ve tuyến thể của cô.
Nguyễn Nhuyễn nghệt mặt khó hiểu nhìn anh.
Giang Ngôn Trạm thấy vậy ánh mắt cũng tối đi vài phần.
Nếu không phải bị dây an toàn ngăn trở và đèn đỏ cũng sắp hết, thì anh đã hôn cô từ lâu rồi.
Một bên là lý trí một bên là cảm tính không ngừng xung đột, nhưng anh lại thích thế.
Giang Ngôn Trạm hết cọ gáy chuyển sang lấy ngón cái ve đôi môi mềm mại của Nguyễn Nhuyễn, rồi mới thỏa mãn rút tay về.
Đèn đỏ vừa hết.
Giang Ngôn Trạm khởi động xe, vẻ mặt bình thản, như thể những gì vừa rồi chưa hề phát sinh.
Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô , cũng là nơi đầu ngón tay anh mới chạm vào, cảm thấy khát khô cổ.
“Tuần sau anh đi công tác.”
Giang Ngôn Trạm vừa đánh tay lái vừa nói.
Nguyễn Nhuyễn đang xem đường, nghe vậy gật đầu rồi hỏi lại: “Anh phải đi bao lâu?”
“Khoảng ba tuần.” Giang Ngôn Trạm nhìn cô, “Hai tháng này tương đối nhiều việc.”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu.
Thực ra cô có chút không nỡ—— hoặc nói đúng hơn là ngàn vạn lần không muốn—— nhưng cũng đâu thể không cho người ta đi được.
“Vậy anh phải ăn uống đầy đủ đàng hoàng vào đấy.” Nguyễn Nhuyễn cụp mắt, nhìn điện thoại trên tay, “Không được thức khuya.
Cho dù trời nóng cũng đừng bật điều hòa nhiệt độ thấp quá……”
Cô cười cười, vẫn vui vẻ săn sóc, vô cùng đáng yêu.
Giang Ngôn Trạm yên lặng lái xe.
Bình thường anh vốn không hay nói nhiều, mà hôm nay thì lại càng im lặng.
Lúc trả lời Nguyễn Nhuyễn nghe hơi thiếu nhiệt tình, mà Nguyễn Nhuyễn im lặng không nói tiếp thì cũng không ai nói gì cả.
Thật ra Nguyễn Nhuyễn không quá để ý chuyện này, hiện tại điều cô quan tâm là ba tuần kế tiếp không được gặp Giang Ngôn Trạm, nhiêu đó là đủ để làm cô khổ sở rồi.
Kết thức bữa tối, Giang Ngôn Trạm đưa cô về nhà.
“Khi nào anh đi?” Nguyễn Nhuyễn nhịn không được hỏi anh, “Có vất vả lắm không?”
“Tối thứ tư tuần sau.” Giang Ngôn Trạm dừng xe, “Không sao đâu.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ừm……”
Thật ra cô rất muốn nói Giang Ngôn Trạm đừng đi mà.
Thậm chí Nguyễn Nhuyễn có thể tưởng tượng được nếu như bây giờ là cô của lúc mới tới đây chắc chắn đã kéo tay anh nói: “Em không muốn anh đi.”
Nhưng ngày càng tiếp xúc và dung nhập với con người, cô cũng biết không phải cứ khác đen là trắng, không thể chuyện gì cũng theo ý mình được, và tâm tư tình cảm thì cũng không thể nào chỉ thể hiện qua mỗi lời nói được.
Cô vừa không muốn Giang Ngôn Trạm đi, vừa muốn anh đi.
Giống như cô chỉ muốn giấu Giang Ngôn Trạm đi, để anh không thể đi đâu, để anh chỉ có thể ở bên cô.
Nhưng cô cũng muốn để anh ra ngoài, muốn để anh đến những nơi anh muốn đến, làm những chuyện anh muốn làm.
Hai cảm xúc trái ngược hoàn toàn nhưng lại cùng tồn tại.
Nguyễn Nhuyễn sâu sắc nhận ra con người phức tạp hơn tất thảy mọi thứ đến nhường nào.
Cô còn đang suy nghĩ mông lung thì Giang Ngôn Trạm đã nghiêng người qua tháo dây an toàn cho cô.
“Đang nghĩ gì đó?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Nhuyễn nhìn vào mắt anh, vừa đẹp lại vừa sâu không thấy đáy, không đọc được gì cả.
Cô không kiềm lòng được hôn lên má Giang Ngôn Trạm một cái, chậm rãi đáp lời: “Chỉ là suy nghĩ một số chuyện không nên nói ra mà thôi.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nguyễn Nhuyễn thật sự không biết nói dối, mà cũng sẽ không nói dối anh, nên suy nghĩ của cô gần như viết hết lên mặt.
Vốn anh đang lo lắng sao bạn nhỏ của anh hôm nay đột nhiên không hoạt ngôn như bình thường, hóa ra là tâm tư để dành đi nghĩ ngợi ba cái này à.
Giang Ngôn Trạm vô thức thở phào, lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Em đã hạ quyết tâm rồi.” Nguyễn Nhuyễn làm động tác kéo khóa miệng, “Không nói đâu.”
Giang Ngôn Trạm nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, giọng hơi khàn đi: “Tại sao lại không nói cho anh?”
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, chân đáp lời: “Bởi vì đó là những điều rất ích kỷ.”
Cô ve khuôn mặt của Giang Ngôn Trạm, giọng nói dịu dàng hẳn: “Em muốn cho anh tình yêu tốt đẹp nhất, chứ không phải loại tình yêu ích kỷ chỉ để thỏa mãn bản thân.”
Giang Ngôn Trạm không nhịn được mà bật cười.
Anh lại nhích người gần cô hơn, đưa môi tới trước miệng Nguyễn Nhuyễn, khoảng cách cực kì gần, bây giờ chỉ cần hơi quay đầu là có thể hôn trúng.
Nhưng Giang Ngôn Trạm lại mở miệng làm động tác cắn.
Nguyễn Nhuyễn mới đầu còn chưa hiểu, nhưng sau đó cô lập tức nhận ra anh đây chẳng phải là đang “cắn mở” “khóa miệng” của cô sao, bằng cách lia môi một vòng từ trái sang phải ngay trên miệng cô.
Nguyễn Nhuyễn sững sờ tại chỗ.
Mà cô cũng không biết tại sao, chỉ biết mặt cô nóng phừng lên, nhịp tim đập nhanh dữ dội.
Giang Ngôn Trạm nhả khóa kéo vô hình ra, đôi môi căng mọng vẫn gần trong gang tấc, ngọt giọng dụ dỗ: “Giờ thì em nói được rồi đó.”
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác: “Hơ?”
“Không có chuyện không thể nói với anh, mà cũng không có thứ gì anh không cho em được.” Giang Ngôn Trạm nói, ráng đỏ trên mặt dần dâng lên, “Chỉ cần là tình yêu của em, thì dù là dạng gì anh cũng muốn.”
Mà nói xong Giang Ngôn Trạm cũng đã ngượng chín mặt.
Mấy lời thủ thỉ ngọt như mía lùi này thật sự hơi quá sức với anh…… Nói cách khác là nghe ảo ngôn tình quá anh không quen.
Người trưởng thành rồi cho dù thật sự có suy nghĩ như thế cũng khó lòng nói ra được.
Nói là do cảm thấy xấu hổ, nhưng thật ra là do không còn dũng khí và sự bồng bột tuổi trẻ cũng như nhiệt huyết như thuở thanh xuân nữa.
Anh đã lấy hết can đảm bản thân có để nói rõ lòng mình với cô rồi.
Nguyễn Nhuyễn có thể thấu hiểu được cảm xúc của anh, đối với người khác chỉ là vài lời tâm tình đơn giản, nhưng trong mắt cô, cục vàng của cô dũng cảm vô cùng, cục vàng của cô là giỏi nhất.
“Cục cưng.” Nguyễn Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt anh, “Em không biết phải nói ra như thế nào.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm?”
Vốn anh định nói “Không gấp, cứ từ từ.”, hoặc là “Chúng ta về nhà trước đã”.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn hành động nhanh quá.
Cô tháo vòng tay ra, nâng người đè Giang Ngôn Trạm lên ghế.
Không gian trong xe cũng không lớn lắm, không thể tránh khỏi động chạm nhưng chẳng ai quan tâm cả, Nguyễn Nhuyễn giữ vai Giang Ngôn Trạm bắt đầu hôn anh.
Mùi hương ngọt lịm lập tức bùng nổ khắp khoang xe.
Tin tức tố là một thứ gì đó rất diệu kỳ, mà Nguyễn Nhuyễn biết ơn nó không để đâu cho hết, vào thời điểm cô mù tịt về bộ môn con người học và các lời nói hành vi của con người thì chính tin tức tố đã cứu rất nhiều bàn thua trông thấy.
Mà bây giờ, khi cô nhận thức được cảm xúc của con người phức tạp đến nhường nào, yêu hận tình thù đã khó phân rõ, mà thậm chí trong một cảm xúc như yêu cũng đã có rất đa dạng—— tin tức tố lại lần nữa giúp cô, giúp cô biểu đạt cảm xúc của mình cũng như thấu hiểu phần nào cảm xúc của người khác.
Nụ hôn này dịu dàng hơn, chân thành hơn, đầu lưỡi khẽ khàng quấn quýt, để cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau.
Giang Ngôn Trạm ôm eo cô, cũng chủ động tháo vòng tay của mình ra.
Mới đánh dấu tạm thời không lâu, tin tức tố của anh vẫn còn mang mùi của Nguyễn Nhuyễn, càng thuận tiện hơn cho tin tức tố của cả hai càng thêm hòa quyện lẫn nhau, gửi đến đối phương tình yêu đong đầy mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên cắn nhẹ môi anh một cái.
“Em không muốn anh đi công tác, em chỉ muốn anh ở bên em mãi thôi.” Nguyễn Nhuyễn nhìn vào mắt anh mànói, “Nhưng em cũng muốn anh đi, muốn anh có thể làm những gì anh thích, muốn anh có thể đi đến bất cứ nơi đâu anh muốn.”
Nguyễn Nhuyễn hôn anh thêm vài cái rồi mới buông ra, ngồi lại ghế phó lái: “Cho nên em cảm thấy, em tốt nhất không nên nói ra những lời như ở nhà đi với anh.”
Giang Ngôn Trạm tựa lưng vào ghế, thở hổn hển.
“Nhưng nếu em không nói.” Qua vài giây, anh mới tiếp lời, “Anh sẽ nghĩ rằng em rất muốn anh đi công tác.”
Nguyễn Nhuyễn: “Làm gì có chuyện đó chứ.”
“Bởi vì em không có thể hiện ra là em không nỡ rời xa anh, em không nói là em sẽ nhớ anh.” Giang Ngôn Trạm quay đầu đi, đuôi mắt có chút ửng hồng, dáng vẻ vừa bị người mạnh mẽ âu yếm vô cùng rõ ràng, “Làm anh còn tưởng là em chán anh rồi.”
Nguyễn Nhuyễn thấy vậy sao mà kiềm lòng nổi, nghiêng người qua hôn lên khóe mắt anh: “Em thương anh còn không hết, sao mà nỡ để anh đi chứ.
Chưa chi mà em đã thấy nhớ rồi nè.”
Giang Ngôn Trạm nhìn sang chỗ khác: “Cũng không phải lần đầu anh đi công tác đâu mà.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô bỗng nhiên nghĩ, nếu không có màn bộc bạch hồi nãy thì đối thoại của hai người chắc chỉ gói gọn vài câu như này thôi.
Chỉ là cô rất yêu anh, là tình yêu vừa đơn thuần vừa giản dị.
Như tình yêu con người dành cho kẹo dẻo, và cũng như tình yêu kẹo dẻo dành cho con người.
Sự im lặng của Nguyễn Nhuyễn làm Giang Ngôn Trạm bồn chồn trong lòng, anh quay đầu sang thì thấy Nguyễn Nhuyễn như đang rơi vào trầm tư, nhưng chỉ sau đó hai giây là lại quay sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Anh cũng sẽ rất nhớ em.”
Một câu nhẹ bẫng, như hòa cùng gió, đi lên cùng mây, cuối cùng biến mất trong một đêm trăng tỏ.
- -------------------
Chương này chỉ là anh Trạm đang dỗi nữ chính này kia rồi tsundere với bả thôi nha, chứ hai người không có mâu thuẫn tình cảm gì đâu.
Nam chính gặp trở lý tâm lý khi bắt đầu một mối quan hệ yêu đương, cụ thể là với Alpha và khi bản thân ở trong thế yếu hoặc bị động vì ảnh chịu bất công và bị gắn mác yếu đuối từ nhỏ nên ảnh rất ám ảnh với chuyện không được thể hiện ra khía cạnh mềm yếu của bản thân.
Vậy đó, nên tình yêu của hai người giai đoạn đầu có thể nói là để chữa lành tổn thương cho nam chính, nên mọi người yêu thương ảnh hén..