Tôi mừng rằng đây đã là đợt sóng cuối, nhưng số lượng quái vật thật sự điên rồ.
Cho đến giờ mới chỉ có hai loại quái vật, nhưng nay lại xuất hiện thêm một loại quái vật có da màu xanh lục. Đó có phải là loại quái đã tấn công xe ngựa vào đầu game không?
Tôi di chuyển trỏ chuột và nhấn vào con quái. Chữ “Goblin Xanh” xuất hiện. Vậy là tôi đã đoán đúng.
Cho đến giờ thì đây là loại quái dạng người duy nhất từng xuất hiện. Nó có vẻ thông minh hơn những loài quái vật khác. Nó phá hủy những cái cọc nhọn trên hàng rào bằng cây gậy của mình.
Nếu những cái cọc bị phá hủy, sẽ không còn cách nào để ngăn lũ quái tràn vào trong hang động.
Đám lợn rừng húc vào hàng rào cùng một lúc, và những khúc gỗ văng ra khỏi mặt đất.
Trong khi những thanh gỗ còn đang bay trên không, đám quái vật còn lại đã xông về phía Gams, để lại một đám bụi ở đằng sau.
Gams ném ngọn giáo, giết chết một con goblin xanh, nhưng cơ thể của nó bị hất bay đi bởi một con lợn rừng tấn công từ đằng sau.
“Không! Onii-chan!!”
Chem xuất hiện ở cửa hang. Cô ấy lo lắng cho anh trai mình nhưng chẳng thể làm gì cả.
Chứng kiến tình huống tồi tệ nhất trong đời, cô ấy vừa khóc vừa gọi tên anh của mình.
Chem cố nhảy vào giữa đám quái vật, nhưng Lodis và Laila đã giữ cô ấy lại, ngăn cô ấy tự sát. Nếu tôi không làm gì đó thì bọn họ sẽ chết chắc.
“Giờ không phải là lúc để ngồi xem! Kích hoạt phép màu: Triệu Hoán Golem!”
Tôi nhấn vào tùy chọn “Triệu Hoán Golem” đã mở sẵn từ trước.
Ánh sáng chói mắt xuất hiện, và màn hình chuyển sang góc nhìn thứ nhất.
Những gì tôi đang thấy là cảnh bên trong hang động. Gia đình Lodis và Chem đang há hốc mồm nhìn tôi với gương mặt ngốc trệ. Có phải tôi đang nhìn từ vị trí cao hơn một chút?
Hẳn là họ ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của con golem. Tôi muốn test thử chuyển động một chút, nhưng giờ không có thời gian.
“Vậy ra đây là những gì mình nhìn thấy khi dùng golem. Hơi khó nếu mình không thử từ trước… A!”
Tôi vồ lấy cái gamepad đã chuẩn bị sẵn. Hướng dẫn điều khiển được viết ngay bên phải màn hình. Đây giống như một game hành động bắn súng góc nhìn thứ nhất vậy.
Tôi nhảy xuống khỏi bàn thờ dưới chân và cầm lấy vũ khí.
Khi lao nhanh, bước chân của tôi nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi tưởng golem phải chậm chạp lắm, nhưng có lẽ lần này lại khác chăng?
Tôi thử điều khiển thanh kiếm trong khi đang chạy. Nó vung vẫy đúng như tôi mong đợi. Thật tuyệt vời!
Theo đánh giá từ góc nhìn của tôi, con golem này cao hơn Gams một chút. Tôi cứ nghĩ golem phải to con lắm, nhưng hóa ra nó chỉ có thế này.
Chà, dù sao thì tôi cũng hài lòng. Nhờ vậy mà việc này giống với thể loại game tôi hay chơi hơn.
Khi tôi vượt qua Chem và những người khác ngoài cửa hang, tôi nghe thấy tiếng thì thầm:
“Thần Định Mệnh…”
Có thể con golem phát ra cái gì đó như là aura của một vị thần. Đó chỉ là suy đoán của tôi vì tôi không thể tự nhìn thấy được.
Khi tôi ra ngoài, Gams vẫn đang đang chiến đấu. Trán của anh ấy đã bị thương, và cánh tay phải buông thõng xuống, dính đầy vết thương, nhưng anh ấy vẫn không ngừng chiến đấu.
“Từ giờ cứ để cho tôi!”
Tôi cắt con hắc khuyển đang cắn chân trái của Gams ra làm đôi chỉ trong một đòn.
Golem có sức mạnh thật phi thường.
Rồi tôi nâng thanh kiếm lên quá đầu, chuẩn bị cho đòn đánh của một con lợn rừng.
Khi tôi ra lệnh vung kiếm, con lợn bị chẻ đôi, hai mảnh trái và phải bay ngang qua hai bên.
Con golem này là một sự giúp đỡ tuyệt vời! Tôi mừng vì đã để dành điểm cho nó.
Tôi lao đến chỗ đám quái vật đang tụ tập rồi vung vẫy thanh kiếm. Mỗi nhát chém đều để lại một cái xác quái vật bị cắt xẻ rơi trên mặt đất.
Tôi đã thuộc phong cách và các đòn đánh của kẻ thù thông qua việc quan sát những trận chiến diễn ra hôm nay, vì vậy tránh né chúng khá là dễ dàng.
Khi một con hắc khuyển nhún xuống, nó chuẩn bị vồ tới, vậy tôi chỉ việc nhảy nhẹ sang một bên.
Lợn rừng thì di chuyển trên đường thẳng, nên nếu tôi giơ kiếm ra, con quái vật tự động bị đâm xuyên.
Chỉ có các đòn thế của goblin xanh là chưa được quan sát, nhưng nó có tốc độ thấp nên khá dễ xử. Nó không phải là vấn đề với tôi, người đã chơi game hằng ngày.
Dù vậy, tôi không thật sự giỏi khi chơi ở góc nhìn thứ nhất, khi mà tôi không thể thấy cơ thể của mình. Tôi thường hay chơi ở góc nhìn thứ ba hơn.
Ồ, tôi còn có thể thay đổi góc nhìn.
Nếu đọc kỹ hơn, có một vài chỉ dẫn về việc thay đổi góc nhìn ở cuối hướng dẫn. Trong lúc tránh đòn đánh của quái vật, tôi nhấn vào tùy chọn thay đổi. Tầm mắt chuyển sang nhìn từ phía sau con golem mà tôi đang điều khiển.
“Hở? Cái gì đây?”
Tôi cứ nghĩ mình đang dùng golem đá, nhưng có vẻ như không phải.
Cơ thể này có màu gỗ nâu. Đầu của nó nhỏ, tóc được buộc lại dài đến thắt lưng. Nó đang mặc một thứ trông như cái váy đơn giản được quấn quanh eo.
Nó còn mặc cả giáp bảo vệ trên tay và chân.
Nhìn cứ như là võ sĩ giác đấu La Mã tôi từng thấy trong các bộ phim.
Dù có hơi bất ngờ, nhưng tôi vẫn có thể đánh bại kẻ thù bằng phản xạ.
Hình tượng này… là Thần Định Mệnh ư? Chem đã nói vậy nên chắc là đúng rồi.
Màu sắc cho thấy nó được làm bằng gỗ chứ không phải đá. Đợi đã… Có một cái bệ thờ khi con golem được triệu hoán. Nói cách khác, đây chính là… bức tượng Thần Định Mệnh được chạm khắc bởi Gams!?
Tôi nghi ngờ tay mơ như Gams có thể khắc ra bức tượng cỡ này. Có lẽ nó đã trở nên đẹp hơn trong lúc triệu hoán.
Chẳng phải golem trong truyền thuyết được làm từ đất và đá? Tôi cũng từng thấy những loại khác trong game và tiểu thuyết fantasy như bằng kim loại hay da thịt, và giờ là bằng gỗ. Mà dù sao thì nó làm bằng gì cũng không thật sự quan trọng.
Tất cả những gì tôi cần biết là với nó, tôi có thể giúp đỡ dân làng.
Tôi để cái gamepad lên bàn sau khi kết lại suy nghĩ của mình.
Kẻ địch đã bị hủy diệt, vậy nên không cần phải di chuyển con golem nữa. Tôi đã đánh bại toàn bộ quái vật mà thậm chí còn chẳng thèm tập trung vào việc đó.
“Chẳng phải mình quá bá đạo rồi ư? Kỹ năng của mình thật là thần thánh!”
Tôi uống trà từ cốc nhựa trong khi tự khen bản thân.
Nhờ con golem này, từ giờ tôi đã có thể bảo vệ dân làng.
“Cám Dỗ Của Tà Thần đã kết thúc. Hôm nay sẽ không còn quái vật tấn công nữa.”
Những chữ màu đỏ lại xuất hiện trên màn hình kèm theo âm thanh đáng chú ý.
Ồ, vậy là hôm nay được an toàn? Tuyệt!
Tôi nắm chặt nắm tay và tạo dáng.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhớ đến những vết thương của Gams và quay lại nhìn màn hình.
Khi tôi không để ý, dân làng đã vây quanh bức tượng tôi điều khiển lúc nãy.
“Tạ ơn ngài, Thần Định Mệnh!”
“Cám ơn ngài đã cứu mạng chúng tôi!”
“Thật tuyệt vời! Bức tượng này có thể cử động!”
“Chúng ta đã được cứu… Nhờ ơn Thần Định Mệnh, mọi người đều an toàn!”
“Xin tạ ơn ngài đã cứu lấy gia đình đáng mến đó cùng với anh trai tôi!”
Gams ôm chầm lấy em gái khi cô ấy nói lời cám ơn trong nước mắt.
Carol thể hiện sự hạnh phúc khi vui sướng nhảy nhót xung quanh.
Thấy vậy, cha mẹ cô bé trở nên xúc động. Họ cùng khóc trong khi ôm lấy nhau.
Nếu bạn được khen bởi dân làng nhiều đến vậy, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ. Tôi có hơi ngượng ngay cả khi biết đây chỉ là game.
Là thần thánh của họ, tôi nên hồi âm lại dân làng. Làm sao để nâng tay con golem lên nhỉ… Ơ?
“Không được. Nó không bị hỏng hay gì đó? Hay có giới hạn thời gian?”
Bỗng dưng tôi không thể điều khiển bức tượng được nữa. Khi kiểm tra lại hướng dẫn, có vài chữ nhỏ viết “Chú ý: Điều khiển golem tiêu tốn điểm định mệnh mỗi giây. Bạn sẽ không thể đều khiển golem nữa nếu đã hết điểm định mệnh. Golem chỉ có thể được kích hoạt một lần mỗi ngày.”
“Tiêu thụ điểm? Một lần mỗi ngày?”
Tôi nhìn lại góc trên bên phải của màn hình, chỉ để nhận ra rằng chẳng còn điểm định mệnh nào nữa.
Triệu hoán con golem tiêu tốn hàng đống điểm, nhưng nó vẫn còn dư lại một khoản. Có phải tất cả chúng đều đã bị dùng để điều khiển con golem trong vài phút?
Ôi… Gần 10 nghìn yên (tl: hơn 2 triệu vnđ) đã biến mất chỉ trong thời gian ngắn như vậy ư? Đồng tiền gian khổ của tôi!!
Tôi cứ nghĩ mình sẽ làm việc chăm chỉ vì sự an toàn của dân làng, vì mạng sống của họ, nhưng thế này là quá nhiều với tôi.
Tôi hạ vai xuống và thở dài.
Chi phí ngoài dự tính thật đau đớn. Tôi chỉ nên di chuyển con golem khi nào thực sự gặp khủng hoảng.
“Mình không thể dùng nó trừ khi tiếp tục công việc bán thời gian. Ư… game này còn hại thận hơn cả game gacha nữa… Mình biết điều này rồi sẽ xảy ra mà.”
Tôi chán nản khi nghĩ đến việc mọi nỗ lực của mình đã biến mất chỉ trong chốc lát… nhưng ngay từ đầu tôi kiếm tiền là để dùng cho dân làng. Phải, nó vốn đã được định sẵn sẽ dùng vào việc này.
Tôi tự an ủi bản thân và nhìn lại màn hình.
Dân làng cuối cùng cũng bình tĩnh và nâng tượng của Thần Định Mệnh về lại bệ thờ.
Sau khi chuyển nó về, Chem bắt đầu hồi phục vết thương cho Gams. Ánh sát phát ra từ tay cô ấy chữa lành mọi vết thương mà nó tiếp xúc.
“Yên tâm rồi. Ồ, mình nên nói với họ hôm nay sẽ không có quái vật tấn công.”
Sau khi nói rằng họ sẽ an toàn vào ngày hôm nay, dân làng ngã quỵ xuống sàn hang động, cứ như cơ thể của họ đã mất sạch sức lực.
“Cám ơn tất cả mọi người. Xin hãy nghỉ ngơi đi.”
Dân làng ăn tối muộn, nên tôi giúp họ cảnh giới.
Có cả đống xác chết của lợn rừng bên trong hàng rào.
Dù đây chỉ là game, nhưng xác chết của quái vật sẽ không tự động biến mất. Chúng sẽ thu hút những con quái vật khác đến, vì vậy chúng cần phải được xử lý.
Cho đến giờ, dân làng vẫn ném xác của những con quái không ăn được vào một cái hố được đào sẵn… nhưng chẳng phải thiêu chúng thì tốt hơn về mặt vệ sinh ư?
Khi phóng to khu vực xung quanh hàng rào để xem dân làng có bỏ sót xác chết nào không, tôi phát hiện một điều không ngờ.
Có vài mũi tên ghim vào hàng rào.
Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn lại cái hố chứa xác chết, vài con quái vật cũng bị trúng tên.
Không ai trong số dân làng dùng cung cả. Vậy là…
Tôi cám ơn dược sĩ, người vẫn không lộ diện bản thân.