Dân làng đang làm việc như bình thường.
Hang động đã được củng cố từ vài ngày trước.
Hàng rào xiêu vẹo được dựng lên xung quanh lối vào hang động vốn được làm bằng cọc gỗ với ván ở giữa, nhưng giờ thì đã được đóng cọc gỗ vào toàn bộ các chỗ trống, với chiều cao gần bằng Gams.
Không chỉ vậy, những tấm ván gỗ được gắn vào hàng rào càng khiến chúng trở nên vững chắc hơn, vậy là căn cứ trở nên khá khó để được nhìn thấy từ bên ngoài. Tuy nhiên chúng chắc chắn đến mức nào thì vẫn chưa biết được.
Để tiện quan sát xung quanh, một trạm gác đã được xây dựng bên trong hàng rào.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Cám Dỗ Của Tà Thần.
Murus, người đáng ngờ vẫn đang sống trong hang, nhưng cậu ta định khi nào thì rời đi? Cậu ta không có ý định chống lại Cám Dỗ Của Tà Thần cùng với các dân làng khác.
Liệu có hợp lý khi rời đi trong lúc quái vật đang tấn công?
Nếu nghĩ rằng đây chỉ là game, vậy thì đợt tấn công đầu tiên sẽ có công dụng như là một màn chơi hướng dẫn, và tôi đoán độ khó của nó sẽ khá thấp.
Đó là với game bình thường, nhưng đây không phải là một game bình thường.
Những thường thức cơ bản không còn chính xác trong game này. Nếu tôi hành động như khuôn mẫu từ các game khác thì tôi sẽ phải thấy một kết thúc buồn.
Nếu thua thì tôi sẽ không thể chơi game này được nữa. Tôi sẽ mất đi một nửa hy vọng sống và sẽ nhanh chóng quay lại làm một tên NEET.
Thật không hay chút nào. Tôi không muốn cuộc sống của mình bị hủy hoại.
Cách tốt nhất để bảo vệ dân làng là một phép màu.
“Lượng điểm hiện tại là…”
Bởi vì tôi đã mua điểm định mệnh bằng tất cả số tiền kiếm được nhờ công việc bán thời gian, tôi sẽ sớm có thể “Triệu Hoán Golem.”
Nếu thành công, đây sẽ là một viện trợ mạnh mẽ sau khi Murus rời đi, và điều tuyệt nhất là tôi còn có thể trực tiếp điều khiển nó.
Không phải là tôi khoe khoang gì, nhưng tôi đã chơi khá nhiều game trong 10 năm qua. Dù là thể loại FPS hay action, tôi đều tự tin vào kỹ năng điều khiển của mình.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất tôi muốn triệu hoán Golem.
Cho đến giờ, tôi chỉ có thể liên lạc với dân làng bằng lời sấm, và tôi không hài lòng với điều đó.
Tôi muốn trực tiếp giúp đỡ dân làng. Ý định đó mỗi ngày lại trở nên lớn hơn.
Tôi muốn cùng tham gia như là một dân làng chứ không phải là một người quan sát như là Thần Định Mệnh. Để thực hiện mong muốn này, tôi cần triệu hoán Golem.
Công việc hôm nay sẽ kết thúc lúc nửa đêm. Ngày mai tôi sẽ thực hiện một vài chuẩn bị cuối cùng đối với Cám Dỗ Của Tà Thần. Tôi cần phải chuẩn bị thật tốt.
Tôi định sẽ thử nghiệm con Golem một lần sau khi dân làng đều đã ngủ vào đêm mai.
Có vẻ như tháng sau siêu thị vẫn sẽ thiếu người. Tôi cảm thấy may mắn vì điều đó.
Cộng với tiền công hôm nay là đủ điểm định mệnh rồi.
Nếu tính toán lượng điểm từ lễ vật dâng làng cúng hằng ngày thì lẽ ra đã đủ điểm định mệnh… Nhưng trớ trêu thay, những ngày bình yên vừa qua đã hạn chế việc tăng điểm.
Dân làng sẽ rất biết ơn nếu họ vượt qua khó khăn gian khổ nhờ vào sức mạnh của Thần. Hiện tại, tôi vẫn chưa cho ra phép màu nào, và lời sấm thì khá là bình thường cũng như ít kiến thức.
Điều đó không khiến cho lòng biết ơn của dân làng tăng lên. Tuy nhiên tôi tin chắc rằng nó sẽ tăng nếu tôi kích hoạt một phép màu.
“Đó là vấn đề của tương lai. Giờ chỉ hi vọng dân làng sẽ xoay xở tốt.”
Lúc này, dân làng đang cẩn thận gia cố lại hàng rào và hang động.
Ngoài ra, như một biện pháp phòng ngừa, dân làng cũng có thể chạy vào căn phòng cuối cùng trong hang động.
Ba căn phòng kia được bao quanh bởi tường trần từ hang, nhưng căn phòng trong cùng được gia cố bởi ván và công cụ. Có lẽ nó vốn là một nhà kho.
Vấn đề lớn nhất đối với dân làng là nhân lực.
Gams và Murus có thể chiến đấu tốt. Lodis thì không có kinh nghiệm chiến đấu nên anh ấy chịu trách nhiệm bảo vệ dân làng từ trong hang.
Chem dường như có một ít khả năng chiến đấu, nhưng cô ấy là một người quan trọng vì có thể dùng ma pháp phục hồi, không thể đưa cô ấy ra tiền tuyến được.
Tôi có biết chiến thuật thời Chiến Quốc nên có thể vận dụng chúng vào trong trận chiến, nhưng lại không có đủ người để thực sự triển khai. Tôi cũng nghĩ đến việc làm một tấm khiên, nhưng lại không có thợ để làm nó.
Tôi có thể đọc sách để thu thập kiến thức và sử dụng chúng như một nguồn tài liệu tham khảo, điều chẳng khác gì là hack cheat trong thế giới game. Nhưng vì nhân lực quá ít nên điều đó là vô dụng.
Những kiến thức bên ngoài không thể so sánh với kiến thức bản địa. Murus lẽ ra đã rất hữu ích. Nhưng cậu ta…
Tôi thở dài chán nản.
Hãy kiểm tra dân làng, để xem hôm nay có dấu hiệu nào có thể hoàn thành không.
“Anh Gams, mọi thứ sẽ ổn phải không? Chúng ta sẽ vượt qua Cám Dỗ Của Tà Thần chứ?”
Carol kéo ống tay áo của Gams và hỏi anh ta.
Tôi nghĩ con bé nhắm đến anh ấy vì nó là con gái… Là do vẻ ngoài nam tính của anh ta ư?
“Phòng thủ đã được tăng cường nên chúng ta sẽ ổn ngay cả khi quái vật tiến đến. Em có thể yên tâm.”
“Yup! Anh nhất định sẽ bảo vệ bọn em khỏi nguy hiểm.”
Carol ôm Gams với một nụ cười tươi trên mặt.
Chem nghiến răng và không hề che giấu cơn tức giận.
“Chị đã nói với em rất nhiều lần rằng anh ấy là anh trai của chị chứ không phải của em.”
“Anh trai, chị dâu làm em sợ.”[note28298]
Tôi trố mắt ra với biểu cảm hoảng sợ!?!!.... Con bé đã là phụ nữ ngay cả khi nó vẫn còn rất nhỏ tuổi?
“Ufufufufufu. Giọng của onee-chan có hơi khàn, nhưng không sao đâu… Giờ hãy nói thật với em… liệu chúng ta có vượt qua lần này không?”
“Chúng ta phải, bởi vì chúng ta chỉ còn lại nơi này.”
Lodis, người cũng ở gần đó tham gia vào cuộc trò chuyện. Lyra vợ anh ta tối sầm mặt lại.
Làng của họ đã bị phá hủy bởi một lượng lớn quái vật vào ngày Cám Dỗ Của Tà Thần. Việc ai đó lo lắng là điều hiển nhiên thôi.
Người quen thuộc nhất đối với khu rừng này chính là Murus.
Murus dừng hái thảo dược và ngoái đầu lại nhìn. Cậu ta trông như muốn nói gì đó.
“Tôi đã nói với mọi người mấy lần rồi, nơi này được gọi là Rừng Cấm. Độ nguy hiểm ở đây khá cao vì có nhiều chủng loại và hang ổ của quái vật. Tôi cũng định rời đi trước ngày Cám Dỗ Của Tà Thần, vậy nên xin lỗi…”
Cậu ta trông có vẻ buồn, nhưng vì đã biết con người thật của cậu ta nên tôi thấy chuyện này chỉ như một vở kịch.
“Không, không. Anh giúp đỡ chúng tôi chừng đó là đã đủ rồi. Nhờ anh cứu anh trai tôi nên tất cả chúng tôi mới được cứu.”
Chem cúi gập người và mỉm cười.
Thật ấn tượng. Nếu tôi không biết gì thì tôi đã nghĩ cậu ta thực sự chỉ là một dược sĩ tốt bụng. Tôi xin lỗi vì điều đó.
“Các bánh xe của xe ngựa đã đến giới hạn. Chúng tôi vẫn chưa đủ khả năng sửa lại bánh xe, còn việc đi bộ khỏi rừng thì rõ là không thể. Vậy nên không có gì đâu, cậu Murus.”
“Nếu chỉ có mình tôi hoặc với Gams thì còn có thể ra khỏi rừng, nhưng tôi không chắc mình có thể rời đi cùng tất cả mọi người.”
“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi và cố thủ ở đây. Đó là cách duy nhất để sống sót. Chúng ta sẽ cố hết sức để sống sót.”
Dân làng tuyên bố điều đó với giọng nói to rõ như mọi ngày.
Tôi tò mò về biểu cảm của Murus, vậy nên tôi phóng to lên và nhìn kỹ cậu ta. Có vẻ như cậu ta đã lo lắng… nhưng có thể đó chỉ là diễn kịch.
“Cám ơn rất nhiều, cậu Murus. Thực sự thì tôi cũng mong cậu giúp đỡ, nhưng tôi cũng không mong cậu bị kéo vào cùng với chúng tôi.”
Gams cúi người và nói với lòng biết ơn.
Các dân làng ngoại trừ Carol đều cúi đầu. Chỉ có Carol là không hiểu tình hình, nhưng sau khi nhìn xung quanh thì em ấy cũng bắt chước theo người lớn.
Giờ thì tôi đã hiểu. Dân làng cũng mong cậu ta rời đi.
“Xin hãy ngẩng đầu lên. Đó là trách nhiệm của tôi. Tôi cũng muốn giúp đỡ mọi người, nhưng gia đình và những người thân yêu đang chờ tôi. Tôi sẽ đi vào tối nay. Tôi sẽ chế các loại thuốc có thể sẽ cần thiết trong trận chiến một lần cuối cùng, xin hãy vui lòng sử dụng chúng.”
Đó là một quyết định khó đoán. Tôi không thể biết cậu ta thành thật đến mức nào vì biểu cảm trên gương mặt của cậu ta.
“Murs-san, anh sẽ đi ư?”
“Anh xin lỗi, Carol-chan.”
“Em cảm thấy buồn lắm. Sau này anh hãy ghé thăm em nhé.”
Murus nhẹ nhàng xoa đầu Carol, người đang nắm tay cậu ta và ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn.
Nếu không biết trước về mọi thứ thì bạn sẽ thấy cảnh này rất xúc động.
Cậu ta đã đến đây hơn hai tuần. Có một ít khả năng cảm xúc của cậu ta đã thay đổi sau khi cùng sinh hoạt với các dân làng.
Tôi không biết cậu ta là kiểu người gì nữa, nhưng tôi có cảm giác cậu ta không phải là người xấu. Cậu ta chỉ quan sát dân làng để xác định danh tính và mục đích của bọn họ.
Tôi tin rằng cho dù không chiến đấu cùng với dân làng thì cậu ta cũng sẽ không làm hại họ.
Cuộc trò chuyện kết thúc và mọi người lặng lẽ quay trở lại công việc của mình.
Việc Murus rời đi đã được xác nhận. Chúng tôi đã mất một người khi mà Cám Dỗ Của Tà Thần chỉ còn lại hai ngày nữa.
Dân làng dường như đã chuẩn bị cho việc này. Trong mắt họ có nhiều ý chí sinh tồn hơn là chán nản.
Tôi ngã lưng vào ghế và vươn người.
Tôi nhìn vào đồng hồ… Sắp đến lúc đi làm rồi.
Không còn nhiều thời gian nữa, xe của công ty vệ sinh sẽ sớm đến nhà để đưa tôi đi.
Tôi mặc bộ đồ làm việc màu xanh được phát vài ngày trước và đi xuống tầng dưới. Các món ăn đã được bày sẵn trên bàn, và mẹ tôi đang mỉm cười ngồi ở đó.
Tôi nghe thấy tiếng còi xe vang lên nên vội vã đi ra ngoài cổng.
“Hẹn gặp lại!”
“Tôi đến ngay!”
Giờ thì hãy tập trung vào công việc. Tôi cần có tiền và một công việc tốt để giúp đỡ những người dân làng.