NPC Town-building Game

chương 12: người đáng ngờ và cơn đau cơ của tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Độc Cô Toàn Bại

*********

Khi tôi thức dậy thì đã là trưa ngày hôm sau rồi.

Lúc trước thì tôi thường thức dậy vào giờ này, nhưng giờ thì không hay như vậy nữa.

Cơ thể tôi kiệt sức vì làm việc ca đêm và tôi đã ngủ luôn từ lúc nào không hay.

“Không, không… Ahhh”

Hẳn là đau cơ rồi.[note28280]

Toàn thân tôi chỗ nào cũng đau nhức, đặt biệt là ở đùi. Việc vận động ở những cơ bắp không được rèn luyện sẽ khiến chúng bị kích thích giống như trẻ con mới sinh vậy.

Bất chấp tình trạng của mình, bằng cách nào đó mà tôi đã ngồi được vào ghế trước dàn máy tính để kiểm tra dân làng.

Có vẻ như họ vẫn làm những công việc thường nhật.

“Giờ, hãy xem chuyện gì đã xảy ra trước khi mình thức dậy.”

Tôi kiểm tra nhật ký hội thoại, không có gì bất thường, nhưng khoan… cái gì đây?

Có một nhân vật đã thì thầm điều gì đó đáng lưu ý.

Ai đó đã nói chuyện một mình lúc chưa ai thức dậy vào sáng sớm.

Tôi cẩn thận kiểm tra đoạn hội thoại của nhân vật này.

“Hiện vẫn chưa có gì đáng ngờ. Họ chỉ là những nạn dân chạy nạn. Vâng, nguy cơ khá thấp. Tôi sẽ quay lại sau khi tìm hiểu nhiều hơn.”

Đoạn hội thoại có vẻ như là đang giao tiếp với ai đó.

Mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn nếu tôi có thể nhìn thấy hình ảnh, nhưng không may là tôi chỉ có thể đọc đoạn hội thoại mà thôi.

“Ngay cả khi chúng ta không làm gì thì bọn họ cũng sẽ bị hủy diệt bởi "Cám Dỗ Của Tà Thần." Nhân loại và bọn người lùn bẩn thỉu từng sống ở đây đều đã bị tiêu diệt.”

Đây là một nhận xét quan trọng.

Nơi đây từng có Nhân Loại và Người Lùn sinh sống.

Người lùn là một chủng tộc rất phổ biến trong thể loại fantasy. Bọn họ thấp hơn nhân loại, có râu dài và vạm vỡ. Thiết lập tiêu chuẩn là bọn họ rất khéo tay và giỏi nghề rèn.

Vậy là game này cũng có người lùn? Có vẻ như bọn họ là một chủng tộc lớn. Liệu chúng tôi có gặp họ trong tương lai?

“Điều duy nhất làm tôi băn khoăn là họ được phù hộ bởi Thần Định Mệnh. Nếu chúng ta làm điều gì đó như thế thì chúng ta có thể sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Thần. Thế nên như tôi đã nói, chúng ta chỉ cần trông chừng mà không đụng đến bọn họ… Vâng. Đã hiểu. Chúng ta sẽ phán xét những kẻ đã đặt chân vào thánh địa.”

Chỉ có nội dung của cuộc hội thoại, và tôi cũng chưa hiểu hết chi tiết, nhưng nhiêu đó thông tin là đã đủ để tôi biết ai là người nói.

Chính là Murus.

Chỉ có một người đang đang theo dõi và không phải là một dân làng.

Tôi cứ nghĩ cậu ta là một dược sĩ đáng tin cậy, nhưng thật là vậy ư? Tôi đã không tin rằng một tài năng như thế lại có thể được triều hồi bằng quá ít điểm định mệnh, và giờ thì tôi đã hiểu rồi.

Câu chuyện có lẽ là kiểu như… Cậu ta đang sống trong khu rừng với gia đình mình, rồi cậu ta cảnh giác trước sự xuất hiện đột ngột của dân làng.

Điều an tâm duy nhất là cậu ta dường như không có ý xấu. Vậy là tôi không cần phải lo lắng Murus sẽ làm điều gì đó kỳ lạ cho đến trước cuối tháng.

“Thiết lập họ được dõi theo bởi Thần Định Mệnh thật hữu ích. Liệu có phải sự hiện diện của tôi cũng giúp ích điều gì đó cho dân làng?”

Tôi cảm thấy vui vì điều này.

Giờ thì chúng ta có thể mặc kệ Murus miễn là cậu ta còn lo lắng về sự tồn tại của Thần Định Mệnh.

Chỉ là, tôi đã từng xem Murus như một nguồn lực quý giá đối phó với Cám Dỗ Của Tà Thần vào cuối tháng. Nhưng giờ thì không thể trông cậy vào cậu ta được nữa.

Dù lo lắng nhưng tôi vẫn phải đi ăn trước đã. Bụng tôi đang reo hò phản đối dù rằng tôi vừa mới ăn xong vào khuya qua.

Khi tôi xuống lầu, mẹ đang rửa chén đĩa trong nhà bếp.

“Ồ, con dậy rồi à. Chờ chút. Để mẹ hâm nóng lại bữa trưa cho con.”

“Không sao ạ. Con tự làm được.”

Trong khi tôi đang ăn bữa tối từ đêm hôm qua, mẹ tôi đã rửa bát xong và đến ngồi trước mặt của tôi.

“Công việc của con sao rồi?”

“Mọi người đều tốt bụng và công việc cũng dễ dàng.”

“Hẳn là vậy rồi. Có vẻ như con đã làm việc rất chăm chỉ.”

Mẹ tôi mỉm cười hạnh phúc.

Khi bạn được khen ngợi chỉ vì một điều rất bình thường thì bạn sẽ cảm thấy khá là kỳ lạ.

“Bữa tối hôm qua thế nào?”

“Nó rất ngon ạ. Ah, cám ơn mẹ… vì ngày hôm qua…”

Hơi xấu hổ, nhưng tôi cần phải cám ơn một cách đàng hoàng.

Nhờ dân làng mà tinh thần của tôi đã trở nên hăng hái hơn, và tôi còn có thể duy trì được mối quan hệ tốt đẹp với gia đình của mình. Tôi thật lòng biết ơn bọn họ.

Dường như tôi mới là người học việc của bọn họ.

“Rất ngon à. Fufu. Hôm nay con ngoan lắm đấy.”

Thật khó để tôi có thể ngồi ở bàn ăn lâu hơn nữa, vì vậy tôi nhanh chóng quay về phòng mình.

Cả người tôi vẫn còn đau cơ. Giờ tôi chỉ muốn ngủ một chút, nhưng tôi vẫn ngồi trước máy tính để quan sát dân làng.

“Nếu mình không chú ý các hành vi của Murus thì mọi thứ có thể sẽ trở nên rất tồi tệ.”

Thường thì tôi cũng không để ý lắm, nhưng giờ tôi phải tập trung quan sát dân làng cũng như để mắt đến Murus. Cậu ta có thể đổi ý và làm hại đến các dân làng.

Có thể dọa cậu ta bằng cách viết trong lời sấm truyền rằng dân làng được bảo hộ bởi Thần Định Mệnh và cậu ta đang bị theo dõi. Tôi cần phải nghĩ ra thứ gì đó chỉ mình Murus hiểu được và không đáng ngờ đối với dân làng.

Thật khó để duy trì phẩm cách của Thần. Giờ thì tôi có thể xem như nhân lực của làng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Tôi viết xong lời sấm và đã sẵn sàng.

Dân làng đã tụ họp lại sau bữa trưa, thật là đúng lúc.

“Muh… Mọi người! Là lời sấm của ngày hôm nay!”

Chem nuốt thức ăn đang nhai trong miệng và thông báo với mọi người.

Oh, thật xin lỗi. Vậy là cô vẫn chưa ăn xong à?

“Ta đã lo lắng về Cám Dỗ Của Tà Thần vào cuối tháng, nhưng ta tin rằng tất cả các ngươi có thể vượt qua nó. Ta cũng có thể hỗ trợ các ngươi một chút bằng sức mạnh của phép màu. Đừng quên rằng các ngươi đang ở dưới sự ban phước của ta. Bất kỳ ai có ý định làm hại các ngươi sẽ phải coi chừng sự phán xét của Thần Định Mệnh. Đừng quên điều đó…”

Tôi đã không bỏ lỡ sự thay đổi biểu cảm của Murus sau khi nghe lời sấm.

Cậu ta tỏ ra lo lắng và sợ hãi trong chốc lát rồi bình tĩnh trở lại ngay lập tức, như thể biểu cảm của cậu ta không có gì thay đổi ngay từ đầu.

“Nếu chúng ta dựa vào sự giúp đỡ của Thần thì chúng ta có thể vượt qua nó, nhưng mọi người biết cần phải làm gì rồi đấy. Thần thật sự rất ghét những kẻ lười biếng.”

Từ ngữ của Gamz đâm xuyên qua người tôi.

Dù rằng vẫn muốn lười biếng, tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi biết mình được bọn họ tôn thờ như một vị thần, vậy nên tôi nên dừng lối suy nghĩ đó lại thì hơn.

Dù sao thì tôi đoán vấn đề Murus cũng đã được giải quyết. Tôi giờ đã có thể tập trung vào việc đối phó lại Cám Dỗ Của Tà Thần.

Sau vụ này, có lẽ tôi nên làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua thêm điểm định mệnh.

Oh, tôi quên khuấy mất gói hàng. Nó được đặt ở góc phòng, có lẽ là trong lúc tôi đang ngủ.

Sau khi kiểm tra bên trong, tôi tìm thấy một hòn đá tròn.

“Carol? Haha, hóa ra em ấy chọn cái này.”

Tôi nhặt hòn đá lên và xem xét nó, má tôi dãn ra tạo nên một nụ cười.

Dân làng nghĩ rằng họ chỉ có thể gửi lễ vật cho tôi một lần mỗi ngày, nhưng không phải. Sự thật là, họ có thể gửi chúng hai lần mỗi ngày.

Dù thế thì mỗi ngày Carol đều bắt chước người lớn và gửi thứ gì đó cho tôi, vậy nên số lần cúng lễ của dân làng cũng chỉ giống như một lần.

Carol gửi cho tôi những hòn đá có hình thù kỳ lạ, hoa cỏ, và cả bánh bao bùn.

Cho đến giờ, tôi đã nhận được một con búp bê to cỡ bàn tay được cắt từ gỗ, mô phỏng lại bức tượng Thần Định Mệnh được làm bởi Gamz.

Hiệu suất của con bé dần được cải thiện nên tôi thấy chuyện này cũng khá vui. Vết cắt bằng dao trông vẫn còn mới.

Tôi đặt hòn đá lên kệ sách, nơi đã từng dùng để chứa truyện tranh và đĩa game. Con búp bê gỗ cũng để ở trên kệ.

Chúng có thể vô giá trị với người khác nhưng lại là báu vật đối với Carol và tôi.

Tôi sắp xếp lại lễ vật mình nhận được một cách thỏa mãn.

“Wow… Ahhh, lên giường thôi nào.”

Chỉ cần bước ra khỏi ghế là cơ thể tôi lại đau nhức.

Dường như tôi đã trở nên trấn tĩnh hơn mỗi khi nghĩ về công việc ban đêm. Liệu có phải nó đã trở nên dễ dàng hơn sau khi bạn đã trải qua một lần?

Tôi đã từng sợ hãi mỗi khi nghĩ đến công việc, nhưng giờ… Tôi thật ra còn có chút chờ mong nó. Tôi thật sự biết ơn vì giờ đây, tôi cũng đã có thể kiếm ra tiền.

Nhưng trên hết, khi nghĩ đến khuôn mặt hạnh phúc của mẹ… trái tim tôi lại tràn ngập niềm vui.

---------

“Oh, kỹ năng của mình đã trở nên tốt hơn?”

Tôi được giao công việc dọn dẹp sàn nhà của cửa hàng tiện lợi bằng máy hút bụi giống như ngày hôm qua.

Quản lý thì đang dọn cùng với hai nhân viên khác mà tôi đã gặp hôm trước.

Trong những kỳ bận rộn, ông ấy gọi đồng nghiệp đến giúp đỡ, hoặc thuê thêm nhân viên thời vụ như tôi.

“Như vậy có được không?”

“Oh, đừng lo lắng quá, cậu sẽ sớm quen việc thôi…”

“Haha, đúng là vậy.”

Tôi bật cười, có lẽ hành động của tôi trông cũng không quá ngu ngốc.

Đã một thời gian dài tôi chỉ nói chuyện với gia đình của mình, vì vậy tôi không biết nói thế nào mới đúng cả. Tôi muốn nhớ lại những ngày tháng đại học của mình, nhưng tiếc là chúng lại bị những ký ức của 10 năm vô dụng chôn vùi.

“Điều quan trọng nhất là cậu làm việc của mình một cách nghiêm túc. Điều đó là tuyệt nhất. Cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ là một người lao động giỏi.”

“Cám ơn ạ!”

Tôi biết rằng ông ấy chỉ đang lịch sự, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.

“Tốt lắm.”

“Quản lý, làm ơn hãy đi làm việc và ngừng tán dóc với lính mới lại. Đừng để anh ta lừa bịp, Yoshio. Ai cũng là tuyệt nhất cả.”

“Quản lý, nếu anh không lo làm việc thì chúng tôi nên được tăng lương, còn anh thì phải bị giảm lương mới đúng.”

“Oh, thật xin lỗi… Nhưng e là tôi mới là người trả lương ở đây!”

Vờ như tức giận, quản lý tiến lại chỗ hai nhân viên kia.

Bầu không khí ở đây giúp cho tôi bớt căng thẳng. Tôi không chắc lắm vì tôi chưa có kinh nghiệm ở bất cứ chỗ làm nào, nhưng không khí ở đây thật sự rất tốt.

Tôi nên cố gắng hết sức ở đây. Không chỉ những điều tốt mà cả những điều xấu cũng có thể được làm xong nếu tôi chịu cố gắng hết sức.

“Mình phải làm việc chăm chỉ vì lợi ích của dân làng!”

Chỉ còn một tuần nữa là đến "Cám Dỗ Của Tà Thần."

*********

Mình là dctb, edit cũ từ mấy chap đầu đây. Thấy lâu quá mà mấy bác kia không update (11 tháng) cộng với đang có hứng nên mình mạn phép làm tiếp. Mình xin nói trước rằng bộ này lúc đầu mình chủ yếu chỉ soát lỗi chính tả với chấm phẩy, lặp từ linh tinh cho tl chứ đó giờ mình chưa ngồi dịch cả đoạn dài. Mình từng dịch chút manga (khá ít chữ) nhưng đây là lần đầu tiên dịch sang novel (nhiều chữ hơn) nên không có kinh nghiệm gì cả. Có lẽ vì là chap đầu tay nên còn khá nhiều sai sót, nhất là khi mà trình độ engrish hồi đi học toàn 4-5đ và hiện còn dựa khá nhiều vào chị google, vậy nên mong mọi người bỏ qua cho mấy chap đầu, và mấy chap sau, cả thêm mấy chap sau nữa. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Truyện Chữ Hay