“Ôi này, cả hai người, Carol và Chem, hoà thuận tí được không. Cả Gams cũng vậy, đừng chỉ đứng im đó mà hãy làm gì đi chứ!”
Trong căn phòng với chút ánh sáng mờ mịt, có một người đàn ông đang lẩm bẩm điều gì đó với cái màn hình máy tính, nguồn sáng duy nhất ở đây.
Trông không giống như anh đang tức giận mà ngược lại, anh đang mỉm cười với sự thích thú hiện rõ.
Mái tóc tổ quạ đã lâu không được chải chuốt cùng với bộ đồ ướt đẫm mồ hôi do nhiều ngày vẫn chưa thay, bộ dạng anh trông khá cẩu thả. Tuy vậy, có vẻ anh không quá hôi cho lắm vì anh luôn thay đồ lót của mình mỗi lần đi tắm, và dù có bốc mùi kinh khủng đến đâu thì anh cũng chẳng quan tâm.
Căn phòng đơn giản gồm một dàn máy tính và một cái bàn, bên cạnh là kệ được lấp đầy bởi manga và light novel, một tấm futon được trải ở đó suốt năm và những quả tạ nằm ở góc phòng.
Và anh không khác gì một con cú đêm, ngủ khi mặt trời ló dạng và chỉ hoạt động khi màn đêm buông xuống. Nhưng gần đây, có một thứ làm anh thức dậy sớm hơn bình thường.
Tất cả điều đó là do trò chơi đang làm anh phát cuồng [Ngôi Làng Định Mệnh].
Có thể nói rằng kể từ khi chơi trò chơi này, anh đã trở thành một con nghiện chính hiệu. Phần lớn thời gian trong ngày anh đều dồn vào trò chơi đó.
Màn hình hiển thị người dân đang chặt cây gỗ trong rừng để xây dựng ngôi làng của mình.
Vô số nhân vật đang làm việc một cách chăm chỉ trong trò chơi siêu thực tuyệt vời này. Các AI có trí thông khá cao, và các câu thoại cũng rất phong phú vì anh chưa bao giờ thấy một câu trùng lặp nào ngoài những câu chào hỏi thông thường.
"Mọi người, lời sấm hôm nay đã giáng xuống!"
Khi một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ nữ tu bước ra với cuốn kinh thánh cầu kỳ trên tay, các dân làng gần đó bắt đầu tập trung quanh cô.
"Hôm nay hãy cố gắng hết sức như mọi khi nhé mọi người!"
Anh biết những lời nói đó không thể nào chạm đến họ, nhưng một nụ cười vui vẻ vẫn nở trên khuôn mặt anh.