Ông cụ Mạc không vào được nhà cháu trai mình còn bị đuổi thẳng về, mặt già của ông đỏ đến mang tai, đúng lúc này quản gia lại đi đến báo Lâm Triều muốn gặp ông cụ, còn nói là nếu ông cụ không gặp sẽ giao bản ghi âm cho Hoàng Đông.
Nếu là trước đây ông cụ chẳng quan tâm đến chuyện này đâu, nhưng bây giờ Hoàng Đông không tin ông nữa, nếu ông cứ bỏ mặc không quản để đoạn ghi âm kia đến chỗ đứa cháu này, mọi công sức của ông ta sẽ đổ sông đổ bể hết.
- Đưa tôi về nhà đi.
Ông cụ Mạc liếc nhìn cổng nhà trước mặt lần nữa rồi mới lên xe, sau khi lên xe, ông ta lập tức gọi cho tổ chức chạy việc vặt E.M.
- Bản ghi âm mấy người giao cho tôi không phải là bản gốc sao? Tại sao Lâm Triều vẫn có?
Tử Tuấn gác hai chân lên bàn, miệng phì phèo thuốc lá, anh ta rít một hơi thuốc rồi mới đáp.
- Chủ tịch Mạc, tôi đâu có nói bản ghi âm đó là bản gốc, ông cũng không nói là không được đưa cho người khác mà.
- Cậu...!
Ông cụ Mạc tức đến lồng ngực đau nhói, ông ho mấy cái mới nói tiếp.
- Giao bản gốc cho tôi.
- Nếu ông trả giá đủ cao, tôi sẽ bán.
Đúng rồi, cháu út của ông cũng đang thương lượng với chúng tôi đấy, nếu cậu ấy ra giá cao hơn...!
Ông chủ E.M còn chưa nói xong, Mạc Hoàng Dũng đã ngắt lời.
- Tôi ra giá cao gấp đôi nó.
Thứ nhà họ Mạc không thiếu nhất chính là tiền, bao nhiêu cũng được.
Tử Tuấn rung chân, bắt đầu nhẩm tính nên hố ông nội của ông chủ mình bao nhiêu mới vừa.
Ờm, nghe nói cháu trai của ông ta làm bị thương bạn gái của ông chủ nên chắc phải tính phí chữa trị, phí tổn thất tinh thần,...!
- Năm mươi triệu đô thế nào?
Có thấp quá không nhỉ? Hay tăng lên đến bảy mươi triệu đô nhỉ?
Ông cụ Mạc lại tiếp tục ho, lần này không biết có phải tức quá hay không mà ho ra máu luôn rồi.
- Ông chủ...!
Quản gia vội lấy khăn tay ra lau máu giúp ông, Mạc Hoàng Dũng đẩy tay ông ta ra, gằn giọng.
- Năm mươi triệu đô? Sao mấy người không đi cướp đi!
Anh ta tưởng tiền là lá rụng à? Mua một bản ghi âm với giá năm mươi triệu đô sao? Đừng hòng!
Tử Tuấn dường như đã lường trước phản ứng này của ông cụ nên vẫn thong dong nói.
- Tôi biết giá này rất chát, nhưng không chỉ có bản ghi âm kia mà còn có đoạn sau của nó nữa.
Chủ tịch Dũng, ông nghĩ xem nếu để cháu trai của ông nghe được đoạn ghi âm đó, biết được ông đã làm gì bố của mình, cậu ta sẽ làm gì nhà họ Mạc các người đây?
Câu hỏi này cũng có thể được phiên dịch là ông muốn chỉ mất năm mươi triệu đô để đổi lấy sự an ổn hay mất luôn cơ ngơi của mình và sống nửa đời còn lại trong tù?
- Các người tìm được phần còn lại của bản ghi âm rồi?
Mạc Hoàng Dũng hỏi dồn, Tử Tuấn không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ nói.
- Tôi sẽ ông thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu sau một ngày mà ông vẫn chưa có câu trả lời tôi sẽ bán nó cho cháu trai của ông.
- Đợi đã...!
Ông cụ Mạc còn chưa nói xong đầu dây bên kia đã cúp máy, ông cụ dự là không thể nhịn thêm mà ho ra một búng máu.
Đúng là già rồi, mới thế đã không chịu nổi.
Mạc Hoàng Dũng cảm thấy bản thân dù có chết cũng phải kéo luôn cả thằng cháu trai của mình đi cùng ông mới yên tâm nhắm mắt được.
- Về nhà đi xem Lâm Triều muốn yêu cầu cái gì?
- Vâng, chủ tịch.
Khoảng một giờ sau anh nhận được tin của Lâm Triều, nói ông cụ Mạc đã chịu nhượng cho ông ta năm phần trăm cổ phần của mình rồi.
Báo tin xong, ông ta cẩn thận hỏi.
- Cậu Đông, tiếp theo tôi phải làm gì?
- Không làm gì cả.
Hoàng Đông nói xong thì tắt máy, ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra anh đang nghĩ gì, sau đó anh quay lại ngồi bên giường cầm bàn tay của cô gái đang nằm trên đó lên hôn nhẹ lên ngón tay cô.
Quả nhiên người duy nhất để ý đến anh, đối tốt với anh vô điều kiện chỉ có mình cô.
- Chú Đằng, chú chuẩn bị xe đi.
Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ của Minh Hạ.
Đan Tâm nói anh cách một tháng phải đưa cô đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Ở bệnh viện có thiết bị kiểm tra và các bác sĩ chuyên ngành ở đây nên nếu phát hiện ra tình huống bất thường cũng sẽ kịp thời xử lý.
Chỉ cần liên quan đến an nguy của cô, anh đều đáp ứng rất nhanh.
Chú Đằng gật đầu lập tức ra ngoài chuẩn bị xe.
Lúc này Tử Tuấn cũng gọi điện tới.
- Cửu gia, ông cụ Mạc đồng ý giao dịch rồi.
- Tôi biết rồi.
Hoàng Đông tắt máy, trong lòng sáng tỏ.
Thực ra anh vốn chưa lấy được phần còn lại của bản ghi âm, chuyện vừa rồi chỉ là muốn thử phản ứng của ông nội mình thôi.
Nay kết quả đã rõ ràng, anh không muốn nương tay với ông cụ nữa.
Còn về lý do vì sao anh biết nội dung bản ghi âm thì phải quay lại một giờ ba mươi phút trước.
Lâm Triều đi được nửa đường lại đổi ý quay lại chỗ Hoàng Đông tìm anh đàm phán.
Tập đoàn Mạc Vũ đã vào tay anh, những cổ đông bị hai cha con Mạc Hoàng Đức mua chuộc hoặc ép bán cổ phần đều được anh dùng cách tương tự để lấy về nên bây giờ Mạc Hoàng Dũng muốn huy động vốn phải hỏi qua ý kiến của Hoàng Đông, mà anh đời nào chịu giúp ông ta, thế nên tìm ai giúp đỡ Lâm Triều rõ hơn ai hết.
Ông ta bỏ hết tôn nghiêm mà quỳ xuống trước mặt người thiếu niên mà mình ghét và xem thường nhất.
- Hoàng Đông, cái chết của Lâm Nguyệt là lỗi của chú, bây giờ cháu muốn trừng phạt chú thế nào cũng được, chỉ mong cháu mở một đường sống cho nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm là mạng của ông ta, ông ta không thể để mất nó được.
Hoàng Đông rất ghét Lâm Triều, nhưng bây giờ anh có việc cần hỏi ông ta nên không lập tức đưa người đi ngay.
- Muốn tôi giúp ông cũng được, nhưng ông phải nói thật một chuyện cho tôi biết.
- Chỉ cần cháu chịu giúp nhà họ Lâm, muốn chú nói chuyện gì cũng được.
Lâm Triều đã rơi vào đường cùng rồi, ông ta cũng nghe nói đứa con gái mà ông ta cực kỳ ghét đang hôn mê khiến Mạc Hoàng Đông bắt đầu điên cuồng trả thù tất cả những người liên quan, nếu ông ta còn cứng đầu không biết tốt xấu, đừng nói nhà họ Lâm đến cả mạng mình ông ta còn khó giữ nữa là.
Hoàng Đông lấy bản ghi âm cho ông ta nghe rồi hỏi.
- Nội dung tiếp theo của phần ghi âm là gì? Ông có thể lựa chọn không nói, dù sao tôi cũng không vội, nhưng ông sẽ mất cơ hội cuối cùng để cứu nhà họ Lâm, đừng quên tôi có trong tay % cổ phần của tập đoàn nhà họ Lâm đấy.
Lâm Triều và Mạc Hoàng Dũng vốn ngồi cùng một con thuyền, nhưng Mạc Hoàng Đông đã có một nửa bản ghi âm nên bắt đầu nghi ngờ chính ông nội của mình, thuyền này sớm muộn gì cũng lật.
Vậy tại sao ông ta không nhanh chóng cướp lấy phao cứu sinh tự mình bơi vào bờ trước chứ?
Với cả nhìn hai ông cháu này đánh nhau, ông ta ở giữa xem kịch giải trí cũng được mà.
- Tôi nói, tôi nói...!bố của cậu vốn không phải là con đẻ của ông cậu, cậu cũng không phải cháu ruột của ông ta.
Về phần hai cha con nhà bọn họ là ai thì Lâm Triều nói là không biết, nhưng dù ông ta không nói cũng chẳng sao, anh đã lấy đủ tin tức mình cần rồi.
- Tôi sẽ giúp ông liên hệ với bên Long Ngọc rút lại đơn kiện và hủy hợp đồng.
Nhưng ông vẫn phải đến chỗ ông nội của tôi giúp tôi làm thêm một việc nữa.
Long Ngọc là đối tác lớn nhất của nhà họ Lâm hiện giờ.
- Tôi biết rồi.
Ông ta cũng đâu có ngu, giờ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là tốt rồi.
Cho nên khi gặp Mạc Hoàng Dũng, ông ta lấy hết kỹ năng diễn xuất cả đời của mình ra để làm tròn nhiệm vụ của mình.
Mạc Hoàng Dũng cảm thấy rất phiền nhưng ông ta lại doạ sẽ nói sự thật cho Hoàng Đông biết, còn chuẩn bị sẵn bản ghi âm gửi sẵn cho anh nếu bản thân gặp bất trắc nên ông cụ chỉ có thể cắn răng nhả ra số cổ phần mình đã lừa Hoàng Đông chuyển cho mình vào mười năm trước.
Ông cụ không hề hay biết cán dao đang bắt đầu đổi chủ.
Lại nói Chu Diệu Hoa không thuyết phục được các cổ đông nên trực tiếp đến nhà bà dì của mình, mới đi vào đến sân nhà đã nghe thấy bà dì đang nói chuyện với ai đó.
- Đã tìm thấy người chăm sóc năm đó cho bà nội tôi rồi sao? Người ở đâu rồi?
- ...!
- Mau đi đón người đi, đừng để bà ta chạy mất.
Tôi muốn biết có phải chị gái của tôi thật sự lên cơn đau tim mà qua đời không?
Chu Diệu Hoa vừa nghe thấy câu này thì hai chân mềm nhũn, bà ta dường như quên mất mục đích mình đến đây mà quay người bỏ chạy thục mạng.
Vì quá vội, bà ta va vào người làm đang bê khay trà vào trong, nước trà lập tức văng lên vạt áo trước ngực bà ta, người làm còn chưa kịp xin lỗi người đã ra đến cổng rồi, dáng vẻ y như bị ma đuổi vậy.
Chu Hiền nghe thấy tiếng động liền tắt điện thoại rồi hỏi người làm.
- Ai vừa đến vậy?
Người làm thành thật trả lời.
- Là cô ba ạ, nhưng cô ấy hình như có việc gấp nên lại đi rồi.
Chu Hiền cũng nghe về tình trạng của nhà họ Lâm nhưng không quan tâm cho lắm, từ sau khi Chu Kiều chết nơi đất khách, Lâm Nguyệt mất tích bà không còn muốn có chút gì liên quan đến đứa cháu gái này và nhà chồng của nó nữa nên giờ nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng rồi thôi.
Chu Diệu Hoa đi xa nhà họ Chu một khoảng mới gọi điện cho chồng mình, bởi vì chột dạ lẫn sợ hãi, hai tay bà ta run rẩy, ấn số nhiều lần mới gọi được.
Điện thoại vừa kết nối, bà ta đã nói luôn.
- Bà dì đang điều tra lại vụ án của bà nội rồi.
Lâm Triều vốn còn định mắng bà ta một trận nghe vậy liền im lặng, sau đó mới trả lời.
- Về nhà rồi nói đi, bên ngoài không an toàn.
Chu Diệu Hoa lập tức tắt máy rồi lái xe trở về, trên đường về bà ta gặp một vụ va chạm giữa hai chiếc xe ô tô nhưng không quá để ý.
Cũng vì vậy mà bà ta bỏ lỡ mất tiếng gọi cầu cứu của con gái mình, Lâm Hạnh Dung..