“Đi đường nhớ cẩn thận đấy nhé.”
Trước khi tôi rời khỏi nhà, Lauren đã nói như vậy.
Nghe câu đó tôi mới nhớ tại vùng này, món hầm được dọn ra trong bữa sáng vừa rồi hình như mang ý nghĩa chúc may mắn thì phải.
Có lẽ vì thế nên cô ấy mới cất công dậy sớm nấu cho tôi.
Đầm lầy Tarasque là nơi nguy hiểm đến mức đó đấy.
“... Cô, không cần phải lo lắng. Nếu nguy, hiểm, tôi sẽ bỏ chạy ngay lập tức…”
“Người bị rồng gặm một lần nói câu đó chả đáng tin gì cả… Ừ thì riêng lần đó có thể nói là xui tận mạng. À, đúng rồi, con chuột đó… tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi, ông chưa đặt tên cho nó à?”
Lauren vừa chỉ con chuột nhắt đã trở thành quyến thuộc của tôi, vừa hỏi.
Bị nhắc tôi mới để ý, quả thật cần một cái tên.
Tôi không có cảm giác đang nuôi thú bởi vì nó là ma vật, thế nên không nghĩ đến việc đặt tên.
Gọi chuột nhắt mãi dễ lẫn với bọn chuột nhắt khác nên có lẽ đây là thời cơ thích hợp.
“... Nhóc này, màu đen nên gọi là, Kuro được không ta?”
Nghe cái tên đặt qua loa tôi đưa ra, Lauren nhăn mặt.
“Ông đầu tư xíu chất xám đi không được hả? Nghĩ kiểu gì cái tên đó…”
“Tôi biết gì hơn đâu…”
Tôi, một thằng tập trung vào sự nghiệp mạo hiểm giả để đuổi theo giấc mơ của mình trong quãng thời gian rất dài.
Tất nhiên con cái không có, đặt tên cho người khác lại càng không. Hồi nhỏ cũng chẳng nuôi con gì cả…
“Chịu ông luôn. Vậy để tôi đặt cho… Để xem, Edel ổn không?”
Edel.
Ừ thì đặt vậy cũng được, nhưng mà…
“Cái tên đó, cô lấy đâu ra vậy?”
Tôi tò mò hỏi thì Lauren đáp:
“Con chuột nhắt đó kiểm soát bọn chuột khác như vua hay quý tộc đúng không? Thế nên tôi nghĩ đến từ Edel mang nghĩ ‘kẻ cao quý’...”
“Kẻ cao quý…”
Tôi thấy con chuột này giống kiểu lão đại hơn là quý tộc, thế nên từ ông vua ngạo mạn sẽ hợp lý hơn cao quý…
Khi tôi nghĩ vậy, từ chỗ con chuột trên vai tôi truyền đến suy nghĩ “Đau lòng quá đó.”
Không phải vậy sao?
Tôi nghĩ mình đúng cơ… thôi kệ vậy.
Lauren tiếp tục:
“Ngoài cái tên đó ra còn Moppel mang nghĩa mũm mĩm, hay Fresser mang nghĩ phàm ăn cũng ổn áp lắm.”
Tôi tưởng cô ấy nghĩ nhiều như vậy chỉ trong vài giây, hóa ra cô đặt tên xoay quanh chủ đề ham ăn tục uống.
Ban nãy con chuột nhắt này cũng được cho một phần món hầm trộn máu làm riêng cho tôi, và kết quả là nó đã xực sạch bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy rõ. Có lẽ cảnh đó đã để lại ấn tượng cho Lauren.
Riêng tôi tên nào cũng được nên tôi đã hỏi con chuột thích tên nào thông qua liên kết, và con chuột đã đáp lại “Lấy cái đầu tiên đi.”
Mày là quyến tộc của tao mà cái tôi lớn quá đấy nhé.
Trong phút chốc tôi định lấy cái tên Moppel nhưng lại thôi, tôi đâu phải người xấu tính như vậy.
Ơ khoan, tôi còn chăng phải người.
Tôi đáp:
“... Tôi chọn Edel vậy. Mấy cái khác hơi kỳ.”
Nghe tôi bảo, Lauren tỏ vẻ hơi tiếc một chút, đoạn bảo:
“Vậy à. Tôi thấy Moppel với Fresser cũng đâu tệ…”
Xem ra cô ấy thích mấy cái tên đó hơn tôi nghĩ.
Kể cả vậy.
“Bản thân nó muốn tên Edel. Nên ưu tiên ý kiến của, nó đúng không?”
“À… nhắc mới con chuột đó hiểu được ý của ông mà không cần lời nói. Ra thế, mày thích tên Edel à. Vậy thì đành chịu thôi. Từ hôm nay tên của mày là Edel. Người đặt tên cho mày là tao. Cấm được quên đấy nhé.”
Lauren nói rồi xoa đầu Edel.
Sau đó, tôi chào Lauren một lần nữa rồi rời khỏi nhà.
◇◆◇◆◇
“... Ê, tới nơi rồi.”
Xe ngựa dừng lại cùng lúc giọng người đánh xe vang lên. Tôi bước xuống xe. Trên vai tôi là Edel.
Khi tôi đang đứng ngắm nghía điểm đến của mình, đánh xe bắt chuyện:
“Đi thẳng xuống men theo con đường kia một xíu nữa là tới đầm lầy Tarasque… nhưng chú nghĩ kĩ chưa đấy? Chỗ đó không phải nơi nên săn một mình đâu.”
Điều người đàn ông đang lo lắng rất chính xác.
Nếu còn là con người hoàn chỉnh, không đời nào tôi cố tình đến mò mẫm nơi này một mình.
Dù có lý do bất khả kháng, tôi cũng sẽ tìm một vài mạo hiểm giả thân quen để lập nhóm tạm thời chứ không dám đi lẻ.
Thế nhưng bây giờ tôi không làm như vậy. Có vài lý do.
“Tôi không, có ý định chiến đấu, trong Tarasque đâu. Chỉ vào một, lát rồi ra liền… thế nên, ông không cần lo.”
Nghe tôi nói, người đàn ông chưa hết vẻ lo lắng nhưng dường như nhận ra nói thêm cũng chẳng làm gì được.
Ông tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng bảo:
“... Thôi, mấy tên mạo hiểm giả ai cũng như chú cả. Bị gì cũng là do tự thân tạo nên… Thế nhưng đừng bao giờ xem nhẹ mạng sống của mình. Gặp khó thì đừng cố quá.”
Thật hiếm làm sao có người khuyên đến mức này.
Như thể nhận ra điều tôi đang nghĩ, người đàn ông nói:
“Gần đây nhiều lính mới bất tích trong mê cung lắm nên tôi mới nói những điều này… Biết tin người mới gặp hôm qua hôm nay đã mất xác thì buồn lắm… Cho nên, chú biết đấy. Nói chung là cố lên. Tầm chiều tối tôi sẽ quay lại nên phải đứng chỗ này đợi cho tôi đấy nhé. Tôi không dám đến gần đầm lầy Tarasque hơn nữa đâu. Thôi, hẹn gặp lại.”
Nói rồi, người đàn ông quất ngựa rời đi.
Rất ít mạo hiểm giả lui tới đầm lấy Tarasque, thế nên chuyến xe tới đây ngày chỉ có hai lần, một sáng và một chiều.
Nếu lỡ thời gian, tôi sẽ phải cắm trại đâu đó quanh chỗ này, thế nên tôi buộc phải thật cẩn thận.
Vừa nghĩ, tôi men theo con dốc người đánh xe đã chỉ.
◇◆◇◆◇
Đầm lầy Tarasque.
Là cái tên dùng để chỉ khu vực đầm lầy nằm phía Đông Bắc Malt cách vài tiếng đi xe ngựa.
Thật ra nơi đây có một cái tên chính thức khác nhưng ai cũng gọi là đầm lầy Tarasque cả, hẳn là vì sinh vật mang cái tên ấy sống ở đây quá nổi tiếng và khổng lồ.
Tarasque là loài ma vật đáng sợ thuộc chi á long sở hữu độc chết người, có mai giống rùa và ba cặp chân.
Mai, vảy và tuyến độc của nó là nguyên liệu cực kỳ tốt để làm giáp và vũ khí, song kể cả hạng Bạc cũng phải có trình độ tầm trên trung bình, chưa kể trên thực tế cần nhiều người hợp tác với nhau nếu không sẽ rất khó khăn trong chuyến săn Tarasque.
Nói cách khác, một thằng hạng Đồng như tôi tuyệt đối không có cơ hội gặp được loài ma vật này.
Tuy không đến mức gặp là chết chắc, nhưng kiểu gì cũng bị ép vào thế khó, cho nên về cơ bản, tôi sẽ thăm dò thật thận trọng và cố gắng tránh vô tình gặp Tarasque hết mức có thể.
Tất nhiên ngoài Tarasque ra còn rất nhiều loại ma vật khác sinh sống ở đây nên tôi buộc phải để ý cả chúng nữa, khiến cho chuyến thám hiểm này vô cùng khó khăn.
Và thù lao cho sự khó khăn đó là một xu đồng, chẳng hề ăn khớp với nhau xíu nào. Song, đôi khi sẽ có những yêu cầu giống thế này.
Nếu may mắn tôi sẽ kiếm được thực vật hay ma vật nào đó sống ở đây có thể bán với giá cao.
Do mạo hiểm giả rất hiếm khi lui đến đây, cho nên nhu cầu về những thứ đó khá cao.
Ngoài ra, nếu gặp nguy hiểm, tôi chỉ cần bỏ chạy là được.
Trùng hợp là ở đây có một mồi nhử khá tốt nữa… tôi nhìn lên vai mình thì Edel tỏ thái độ dọa dẫm.
Có lẽ ý nó là “Tôi sẽ không làm mồi đâu.”
Tôi thầm nghĩ “Mày là quyến tộc của tao nên hãy hiến dâng tính mạng vì chủ nhân đi,” nhưng xem ra không thể trông đợi vào lòng trung thành của nó đến mức đó.
… Thôi kệ.
Tôi bước chân vào đầm lầy Tarasque, trong khi ước rằng không đụng mặt Tarasque.