Thành thực mà nói, tôi vẫn còn cảm thấy do dự.
Tại vì, những đề xuất Sheila nói ra là dành cho [Con người] mang tên Lento.
Còn tôi không thể rũ bỏ cảm giác bản thân đang là [Undead].
Nhưng…
Đối phương đã mang ra tận Khế ước ma thuật, nói không tin tưởng thì thật thiếu tôn trọng.
Khế ước Ma thuật là thứ rất khó để qua mặt.
Không phải tuyệt đối bởi vì có vài thủ thuật.
Nhưng chẳng hề đơn giản.
Ngay khi lấy ra Khế ước Ma thuật, thường ta sẽ kiểm tra là hàng thật hay giả rồi thi hành các điều khoản trên Khế ước.
Chỉ là còn một vấn đề khác nữa, tùy theo án phạt mà người tham gia có xem trọng và muốn bảo vệ khế ước hay không .
“... Tôi rất muốn, tin Sheila. Nhưng… tôi muốn xác nhận, thêm một điều, cô dự tính, để hình phạt là gì?”
Tôi hỏi.
“Tôi không có ý định làm trái khế ước này. Thế nên không quan tâm hình phạt là gì. Dù bắt từ chức hay trở thành nô lệ đều được.”
Mấy hình phạt này, tôi thấy hơi quá đáng.
Ừ thì, tính đến trường hợp tôi bị lộ và bị săn lùng thì cũng đáng, nhưng những điều Sheila vừa nói mang ý nghĩa phủ nhận cuộc đời, vứt bỏ vị trí do bản thân đã nỗ lực phấn đấu để đạt được, còn nô lệ thì khỏi nói.
Đất nước này không công nhận chế độ nô lệ.
Trong khi tôi vẫn đang mải mê suy nghĩ, Sheila đã mở tờ giấy da ra đặt lên bàn và lấy bút từ trong túi áo rồi viết.
Và rồi, tôi nhìn vào tấm giấy da.
Không sai, trên đó có ghi [Nếu Khế ước bị phá vỡ, Sheila sẽ bỏ công việc Nhân viên Hội, đi đến quốc gia công nhận Nô lệ và tiến hành thủ tục, quyền sở hữu sẽ giao cho Lento].
Khoan, khoan khoan khoan, nặng nề quá, đây không gánh nổi đâu!
Tôi định thét lên nhưng Sheila đã ghi xong rồi.
Đi kiếm Khế ước khác và bỏ tờ đó đi,
Đang định nói ra nhưng khi nhìn mặt Sheila, ánh mắt kiên định của cô đã nói rõ.
Rằng, đến nước này rồi anh còn không tin sao.
Điều đó… thôi, em thua.
Bị lôi vào phòng này và cực kỳ do dự nhưng, chỉ còn cách khai ra thôi.
Tôi bỏ cuộc và nói:
“... Được rồi. Đọc rõ ràng, nội dung lên rồi ký… sau đó, ta sẽ nói chuyện.”
Như đã hiểu được tâm tư của tôi, Sheila mỉm cười và nói:
“Vâng! Tôi sẽ tóm tắt điều khoản ngay bây giờ!”
Sau đó cô hào hứng giải thích cho tôi.
Xác nhận lại không có vấn đề gì xong, Sheila ký tên với tốc độ cực nhanh rồi chuyển bút và khế ước qua cho tôi.
◇◆◇◆◇
“Được rồi, bắt đầu đây…”
Trong lòng còn rất hoang mang nhưng tôi cũng thấu hiểu tất cả những gì Sheila đã nói.
Tính đến những chuyện trong tương lai, tôi cũng rất muốn có một người hỗ trợ phía bên Hội, thế nên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Nhưng khó ở chỗ là có người nào chịu giúp đỡ sau khi biết tình cảnh của tôi…
Tôi đã rất phiền lòng điều đó.
Mà, thật sự có khả năng đó xảy ra thì không thể loại trừ Sheila được.
Tình cảnh hiện giờ chưa thể nói trước được gì nhưng tôi nghĩ có khi thế này lại ổn.
Nên bắt đầu từ đâu đây...
Quyết định khá khó khăn nhưng quả nhiên từ đầu là dễ hiểu nhất nhỉ.
Theo khế ước, miễn không được phép thì Sheila không được nói cho ai khác nên nói hết ra cũng không thành vấn đề.
Thế nên, tôi cởi phần trên của áo choàng, mũ trùm ra.
Bung hết lụa là dễ hiểu nhất nhưng tôi không đủ dũng cảm để lột đồ trước mặt một cô gái trẻ đâu, chỉ cho xem mỗi phần đầu là đủ chấn động não rồi.
Mặc dù không mất hẳn miếng thịt nào nhưng khá nhiều phần khô cứng.
Ít nhất đã tốt hơn so với hồi còn là Ghoul.
“...? …!? Thế… Thế này… là sao...!”
Ban đầu Sheila hơi bối rối nghiêng đầu, thế nhưng khi tôi quay lưng lại, cô đã thấy được điều bất thường.
Sau đó, tôi quay mặt lại và biến đổi hình dạng mặt nạ.
Nói kiểu gì đi chăng nữa, phần này là đáng sợ nhất... Tại vì nửa dưới mặt bị lộ gần hết răng và xương hàm.
Lauren có sức đề kháng mạnh mới mấy điều kinh dị nên vẫn ổn, nhưng Sheila trông rất sốc.
Khuôn mặt đã xanh lét lại ngay lúc nhìn thấy, đôi chân run rẩy và ngã huỵch xuống mặt đất.
"... Có sao không? "
Tôi thử hỏi nhưng sắc mặt xanh xao của Sheila vẫn giữ nguyên như cũ.
Quả nhiên sốc đến mức không thể thốt nên lời.
"Quả nhiên, không nên, nghe tốt hơn đấy. Đáng sợ lắm, phải không… "
Nghe tôi nói vậy, Sheila hoảng loạn lắc đầu.
"Không phải thế!"
Cô đã hét lên.
Và rồi tiếp tục nói:
"Không phải, thế. Anh Lento, đã vướng phải khó khăn lớn đến thế… không biết gì có khi lại đáng trách hơn. Dù bị bất ngờ… nhưng tôi vẫn vui vì được biết. "
Không bị bảo, ước gì tôi không biết chuyện của anh, là tôi vui rồi.
Sau đó tôi thử hỏi:
"Cô nghĩ thế nào?"
Sheila trầm ngâm một chốc rồi bảo:
"... Không biết trả lời sao nữa. Chắc là, anh đã bị thương khá nặng chăng? Và rồi không chữa trị nên vết thương thành ra vậy? Nhưng nếu thế chỉ cần dùng Thuốc hồi phục hay Trị liệu… "
Hiển nhiên cô ấy không biết câu trả lời nên tôi thành thật giải thích:
"Không phải, thế đâu. Tôi… đã trở thành, Ma vật. Hiện tại đang là, Thi quỷ đấy. "
Những lời nói ra nghe có vẻ nhẹ nhàng nên dù đã nghe rõ nhưng Sheila vẫn mất chút thời gian mới ngấm vào đầu được.
"Ừm… là… ừmmm? "
Tôi tiếp tục:
"Một khoảng, thời gian trước, tôi đã đi săn trong, [Mê cung Thủy nguyệt]. Và đã tìm thấy, đường đi ẩn, nên lỡ bước vào… sau đó đột nhiên, bắt gặp Rồng… và tạch. Rồi khi nhận ra, thì đã thành thế này. Sau đó không biết làm gì, nên cặm cụi giết Ma vật, Tiến hóa Thực thể… và giờ tôi, đã thành Thi quỷ. Thấy sao, thú vị không? "
Tôi bỗng muốn tự chế nhiễu mình do bản thân chẳng thấy thú vị chỗ nào, nhưng sắp xếp lại mọi chuyện mới thấy đây có thể thành câu chuyện cười đấy chứ.
"Câu chuyện đó… "
Sheila ngạc nhiên đến mức không thể nói lời nào, nhưng đây là sự thật.
Chỉ là không có ai đi tin một câu chuyện thế này từ đầu đến cuối.
Phản ứng thế này là bình thường.
Tôi nhìn điệu bộ của Sheila và suy xét nên để cho cô ít thời gian.
Thế nên tôi nói.
"Tôi biết, đột nhiên nghe thấy, câu chuyện này, sẽ cảm thấy rất hoảng loạn. Nên… hãy suy nghĩ, lại đi. Cô thật sự, muốn trợ giúp, cho một kẻ như thế này sao. Tất nhiên tôi, không có ý định tấn công, con người, chỉ muốn làm việc như, Mạo hiểm giả bình thường. Nhưng quả nhiên, rất khó để lấy được lòng tin, với bộ dạng này… Khế ước đã lỡ, ký rồi nhưng nếu hai bên đồng ý, vẫn có thể phá vỡ được. Trước hết hôm nay, tôi sẽ trở về, nên cô dành thời gian, suy nghĩ đi… liệu có thể tin tưởng, tôi như một Con người được không. "
Sau đó, tôi quay gót tiến đến mở cửa phòng.
Nếu như Sheila không thể giúp đỡ, tôi sẽ phá bỏ khế ước và rời khỏi Malto.
Tôi không có ý định ràng buộc cuộc đời Sheila đâu.
Trong trường hợp đó, nếu Sheila khai hết mọi chuyện, tôi có khả năng bị tóm nếu ở lại Malto nhưng nếu dời đi đến khu vực khác thì không còn là vấn đề lớn.
Chỉ cần chuẩn bị tinh thần vứt bỏ các mối quan hệ là từ giờ có thể sống đơn độc một mình. Ừm, có lẽ Lauren sẽ chịu đi theo tôi nếu năn nỉ.
Nhưng,
"Chờ đã! "
Khi gần bước ra khỏi phòng, Sheila đã hét lên.
Tôi quay người lại và thấy Sheila đã chạy đến gần.
"... Tôi, tôi tin anh Lento. Dù anh có thành Ma vật… cũng sẽ không đi hại người… tại vì, anh Lento là người tốt mà! Thế nên… tôi sẽ giúp đỡ. "
Những lời như khẩn nguyện được nói ra, Sheila tự ý nắm chặt lấy tay tôi và tiếp tục nói:
"Anh Lento. Từ giờ nếu có vấn đề gì với Hội xin hãy nói với tôi. Chắc chắn, chắc chắn tôi sẽ giúp đỡ… "
Sau đó, cô nở nụ cười ấm áp làm dịu lòng người.