Tôi quay mặt lại nhìn Sheila, thấy biểu cảm nghiêm túc khác thường của cô, tôi đã đưa ra phán đoán.
-- Chắc hẳn không chỉ là hiểu nhầm.
Tôi tiến lại gần, đứng trước mặt Sheila và hỏi:
“... Có chuyện, gì sao?”
Giọng nói vẫn rất khàn nhưng đã tốt hơn so với hồi mới trở thành Ghoul.
Nhưng Sheila nghe xong liền tỏ vẻ sầu não, thế nhưng không im lặng mà nói:
“... Vâng. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Nếu được, mong anh cùng đi đến phòng khác.”
Có vẻ Sheila không định nói chuyện ở đây.
Rốt cuộc… nên đối đáp thế nào đây.
Ít nhất tôi nhận ra Sheila không có ý định hỏi các Mạo hiểm giả khác đang ở trong Hội mạo hiểm.
Lẽ nào thân phận thật của tôi, Lento Fayner đã bị phát hiện và Hội sẽ bỏ qua cho tôi vụ dùng tên giả để đăng ký mới, được vậy thì tốt quá.
Nếu đúng thế, chắc hẳn Hội đã nhìn thấu được tôi đang gặp vấn đề gì đó thông qua chuyện dùng tên giả.
Nhưng dù được thế đi chăng nữa, họ có thể im lặng bỏ qua phần Undead hay không lại là chuyện khác.
Tôi giả danh, trên thân phận con người.
Nếu thế thì có lẽ sẽ được châm chước.
Nhưng tôi giả danh, trên thân phận Undead.
Điều này không thể nào xem xét bỏ qua được.
Làm gì bây giờ.
Khá là rối rắm đây.
Nhưng dựa trên biểu hiện của Sheila, tôi không cảm thấy bị ép buộc quá đáng.
Mặc dù vậy, nếu từ chối, khả năng cao tôi sẽ bị kéo vào vòng nghi ngờ hoặc nhiều vấn đề khác.
Chắc phải giải thích ở mức độ nhất định, trước hết chỉ còn cách đi theo mà thôi.
Tôi nghĩ và trả lời:
“... Được rồi. Đi đâu giờ?”
“...! Cám ơn anh. Mời đi hướng này…”
Biểu cảm của Sheila có đôi phần sáng sủa hơn và đượm chút vẻ xin lỗi.
Xem ra cô muốn nghe lời giải thích, nhưng những gì tôi có thể nói rất hạn chế.
Đừng bảo là bắt lột đồ nha…
Ít nhất, tôi sẽ cố gắng né đi phần trọng tâm -- về chuyện tôi là Undead và giải thích đủ để chấp nhận.
Tôi chuẩn bị tinh thần và bước theo sau Sheila.
◇◆◇◆◇
-- Cạch.
Cánh cửa căn phòng chỉ dành cho nhân viên của Hội đóng lại phát ra tiếng động.
Trong phòng hiện tại có hai người.
Tôi và Sheila.
Tôi phát ra Ma lực để kiểm tra xem trong phòng có đặt thiết bị ghi âm hay ghi hình không nhưng xem ra là không.
Vốn dĩ những thứ ấy không chỉ đắt mà còn rất quan trọng nên dù là Hội cũng không thể muốn là kiếm được.
Thế nhưng không biết tại sao trong nhà Lauren lại có, ừ thì tôi biết cô ấy giữ rất nhiều bí mật với tôi.
Chắc kiếm được thông qua mấy mối quan hệ bí mật đó.
“-- Giờ thì, Anh Lento. Có lẽ Một Người Giỏi Quan Sát như anh đã biết tôi muốn nói gì rồi nhỉ?”
Ngay khi Sheila mở miệng, những lời của cô như cắt vào lòng người.
Mặc dù không cảm thấy sự chán ghét nhưng cách nói chuyện đó lại toát lên vẻ không thể tha thứ cho đối phương.
Vả lại, tên của tôi đã được nhấn mạnh thái quá.
Cường điệu kiểu đó, một người giỏi quan sát như tôi không thể nào không hiểu ý nghĩa ẩn dấu phía sau.
Chỉ là tôi không có dự định phun hết ra mọi chuyện.
Mặc dù biết rằng như thế sẽ không thể khiến đối phương thấu hiểu.
Thế nên tôi sẽ tìm kiếm vài bảo hiểm trước khi nói chuyện.
Để đặt nền móng, tôi sẽ hỏi ngược lại Sheila.
“... Trước khi đó, tôi muốn, xác nhận lại. Việc gọi tôi đến đây, không phải vì cô, nhân viên Hội, đã đảm nhận, đăng ký Mạo hiểm giả cho tôi, muốn bắt tôi, phải không?”
“... Tôi mới là người đặt câu hỏi đấy, anh Lento. Đó là hành vi không thể tha thứ trong tương lại. Thế nên…”
Tôi biết Sheila muốn nói gì.
Những vấn đề liên quan đến đăng ký ở Hội khá nhiều lỗ hổng nhưng mặt ngoài, nói cách khác là các điều luật cơ bản đều không chấp nhận đăng ký nhiều lần.
Thế nên một Nhân viên không thể bỏ qua được
Nhưng vậy thì việc gọi tôi đến đây sẽ không còn ý nghĩa.
Thế nên, tôi sẽ bỏ lớp ngoài Tân thủ và thẳng thắn nói chuyện.
“Nếu như, không được bảo đảm, thì tôi sẽ đi về. Và tất nhiên, không quay lại Hội, lần hai. Thế nào?”
Tôi không quan trọng điều đó.
Dẫu nói thế nhưng không có nghĩa là tôi từ bỏ giấc mơ đâu.
Chỉ là sẽ di chuyển đến thành phố khác và đăng ký làm lại từ đầu.
Nhắc lại lần nữa, quản lý đăng ký ở Hội rất nhiều lỗ hổng.
Đúng thật trở về Rank sắt một lần nữa rất phiền phức nhưng đã không được rồi thì không nên níu kéo gì.
Đổi hình dạng mặt nạ và thay áo choàng đi là không thành vấn đề.
Thế nên tôi đã phát ngôn dựa trên điều đó.
Sheila trợn tròn mắt và hoảng loạn nói:
“Khoan, khoan đã! Điều đó…”
“Sheila. Giờ tôi đang, vướng phải rắc rối rất lớn. Chính vì vậy, tôi không muốn, gây ra gì đáng nghi trong Hội. Thế nên, nếu không được, đảm bảo tối thiểu, tôi không thể nói gì hết. Và phải, được ký bằng Ma thuật.”
“... Anh Lento đang gánh vác chuyện lớn thế sao…?”
Lẽ não Sheila hoàn toàn không nhận là chuyện trọng đại à.
Chắc chỉ nghĩ tôi cần giấu thân phận một tí nên đổi tên và đăng ký lại thôi.
Nhưng sự thật lại khác.
Không thể phủ nhận khả năng tôi phải mang hình dạng này mãi mãi.
Và rồi ngày nào đó… không lạ gì nếu bị người quen săn lùng.
Đặt điều đó lên bàn cân, tôi không thể dễ dàng nói ra mọi chuyện.
Không phải là do tôi không tin tưởng Sheila.
Nhưng nói đi hay nói lại, cô ấy vẫn là Nhân viên Hôi.
Là tổ chức bảo vệ an toàn cho nhân dân, khi xuất hiện thành phần nguy hiểm thì cho dù là bạn thân cũng phải báo cáo lên cấp trên và truy lùng.
Đó chính là ý nghĩa tồn tại của Hội mạo hiểm.
Thế nên tôi phải hạn chế nội dung có thể nói.
Lauren vốn dĩ là cá nhân độc lập trên nhiều phương diện nên tôi có thể trao đổi.
Tôi đã quyết không nói cho người nào khác.
Gia định thợ rèn Clope cũng vậy.
Sheila có chút khác.
Không phải theo hướng thích ghét.
Mà là địa vị của bản thân cô quá lớn đối với tôi.
Tôi gật đầu và chờ đợi câu trả lời của Sheila.
Cô ấy có vẻ đang tự vấn một mình, một lát sau đã lên quyết tâm và nói:
“Anh Lento. Tôi thật ra, chưa báo cáo chuyện của anh lên Hội. Bởi vì vẫn chưa chắc chắn… nhưng hôm nay tôi đã nói chuyện một chút với ba nhân viên đã theo dấu các canh nên đã rõ. Thế nên, nếu bên Hội hỏi về chuyện đăng ký của anh thì, tôi thật không biết nói gì…”
Giờ đến phiên tôi bất ngờ vì lời của Sheila.