Trong khi chúng tôi thu thập dịch thể của Slime, một nhóm Mạo hiểm giả đã bước vào.
Có lẽ họ đã tiến hành theo kế hoạch đầu tiên của tôi, [Chờ ai đó đánh bại Boss rồi đi qua] và đã nấp ở đâu đó.
Lựa chọn cực kỳ khôn ngoan đấy.
Ngày nào đó sẽ thành Mạo hiểm giả ngon lành
cho xem.
Do Mạo hiểm giả cũng cần độ gian xảo mà.
Nhưng Rise để lộ vẻ không phục lên mặt và nhìn tôi.
Cậu ta chắc sẽ chửi họ luôn nếu để yên như thế, nhưng Rola đã vỗ vai Rise và mỉm cười.
Hành động mang ý nghĩa, kệ họ đi.
Xem ra Rola đã để ý đến nhiều điều nên dù có kẻ tính đi trước nhóm của mình cũng mặc kệ.
Mặc dù nói vậy nhưng đó không hẳn là lý do chúng tôi để yên cho họ đi trước.
Bởi vì bản năng con người thúc đẩy cạnh tranh nên muốn đến đích trước kẻ khác là lẽ thường.
Nhưng tôi vẫn để họ đi trước.
Lý do là--
Đội trưởng của nhóm Mạo hiểm giả vượt mặt chúng tôi để chạm tay lên cánh cửa rời khỏi Phòng Boss, hắn ta đang mỉm cười rất tươi.
Chắc rất vui khi sắp đến được địa điểm chỉ định.
Mấy tên khác cũng như vậy.
Và thế, họ từ từ mở cửa ra, rồi ngay khoảnh khắc đặt chân ra khỏi căn phòng,
-- PHỤT!
m thanh vang lên, cùng với đó là một làn khói ập đến.
Bẫy.
“Quả nhiên.”
Tôi thì thầm và Rola hỏi lại:
“Anh dự đoán trước rồi sao?”
“Ừ, trước đích đến, trong Mê cung, luôn rình rập nguy hiểm, thứ hai. Vì, đó là khoảnh khắc, con người lơ là, nhất mà."
“... Anh nhắc em mới thấy…”
Rola gật đầu cảm thán với lời của tôi.
Nhưng Rise chỉ ngơ ngác nhìn nhóm Mạo hiểm giả đã vướng vào làn khói kỳ lạ.
Đám khói đang lan dần đến chỗ này nên tôi bảo Rola dùng Ma thuật gió để thổi đi.
“Ừm. Không thì phiền lắm… Gió mát.”
Rola tập trung và tạo ra cơn gió nhẹ nhưng vẫn đủ đẩy lùi làn khói.
Mặc dù là loại Ma thuật yếu, không thể dùng để tấn công Ma vật nhưng đơn giản dễ điều khiến nên niệm chú rất nhanh chóng, làn khói len lỏi đến đây dần bị thổi ngược lại.
Giờ đây chúng tôi sẽ không bị vướng phải, mọi khổ ải đều đổ lên nhóm Mạo hiểm giả đi trước.
Họ cũng cố gắng đối phó rồi, thế nhưng chắc do hiệu quả của làn khói nên Pháp sư của nhóm mặc dù đã cố gắng hết sức vẫn không thể tập trung sử dụng Ma thuật được.
Một lát sau…
“... Hừm, ra là vậy.”
“Là khói mê à. Không ghê gớm lắm nhưng đáng sợ thật. Bị Ma vật tấn công là đi đời.”
Những Mạo hiểm giả đã đổ gục và đang ngáy khò khò.
Làn khói đã ngừng phun ra và hoàn toàn tan biến nên chúng tôi có thể đến gần xác nhận lại.
Tất nhiên vẫn chưa rũ bỏ hoàn toàn cảnh giác, Rola đã chuẩn bị dùng phép thuật nếu có khói phun ra lần nữa, còn tôi niệm sẵn Khiên phép và giương kiếm để chuẩn bị đối phó nếu có Ma vật xuất hiện.
Rise quan sát nhóm Mạo hiểm giả ngủ say và hỏi:
“... Nếu chúng ta đi trước thì sẽ thành như vầy sao?”
Rise cũng đã tự mình suy nghĩ khá nhiều nên tôi gật đầu và đáp:
“Đúng thế. Họ đến, đúng lúc, giúp chúng ta đó.”
Đúng là tôi đã đối xử không tốt với họ nhưng phía họ là bên muốn nhắm đến thời điểm chúng tôi đánh bại Boss để đi trước.
Chắc chắn không ai quở mắng được chuyện này.
“Nhưng nếu nhắc cho họ trước thì…”
Rise thì thầm.
Thế nhưng,
“Tự mình, suy nghĩ được, mới là một, Mạo hiểm giả, trưởng thành. Nhưng chắc Rise sẽ ổn thôi, vì có, Rola, bên cạnh mà.”
Rise chắc phần nào không muốn mất đi bản tính thiện lành vốn có của bản thân, nhưng một chàng trai quá thuần khiết thì sau này gặp trở ngại là điều không thể tránh khỏi.
May thay, Rola đã suy tính khá nhiều trong chuyến đi lần này, hay đúng hơn là cô bé đã dần biết nghi ngờ người khác.
Chỉ là, Rise cần một ít năng lực tư duy để hiểu được ý đồ của Rola.
Nhưng thẳng thắn nói ra điều đó có phải là điều tốt nhất cho cậu ta không?
“Đúng rồi nhỉ… Rola, anh có lẽ không đáng tin trong phần đó, nhưng nếu vướng bận chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Anh sẽ hết sức suy nghĩ cùng.”
“Ừm. Nhưng Rise không cần suy nghĩ quá nhiều đâu. Em sẽ cố gắng mà.”
Có lẽ tôi lo xa rồi.
Nhìn hai đứa trẻ mỉm cười với nhau, tôi cũng thấy thanh thản và nhớ tới tuổi thơ của mình.
Mà, thời đó tôi có được phiêu lưu với người khác giới như thế này đâu.
Lauren?
Có gì đó sai sai…
Mà kệ đi.
Giờ đích đến quan trọng hơn.
“... Nào, đi thôi. Chắc, không còn bẫy nữa đâu,
nhưng vẫn nên, chú ý đấy.”
Hai đứa gật đầu sau khi nghe tôi nói.
Mặc dù gần đến đích nhưng trên khuôn mặt đó không có chút lơ đãng.
Lúc mới vào Mê cung thì chỉ là Mạo hiểm giả vô tư lự nhưng giờ đã nghiêm nghị như thế này.
Trong một quãng thời gian ngắn mà mấy đứa trẻ lớn nhanh quá.
◇◆◇◆◇
“Ồ, đến rồi sao. Các bạn là nhóm dự thi bài kiểm tra tăng hạng lên Rank đồng phải không? Xin chúc mừng! Nhóm các bạn đã đến đích đầu tiên đấy.”
Chúng tôi đã đến địa điểm chỉ định và ngay lập tức được một nam Nhân viên Hội chào đón.
Không có điều gì bất thường và biểu cảm cũng tự nhiên.
Tôi đã xin xem thẻ Nhân viên để chứng minh và chính xác không phải hàng giả.
Chắc không còn bẫy đâu, vậy thì an tâm rồi.
Thấy tôi như thế, Nhân viên nói:
“Haha. Đúng thật các bạn đã gặp rất nhiều chuyện và mệt rồi nhỉ? Dù sao thì nơi đây là địa điểm chỉ định được đánh dấu nên không sai đâu.”
“Vậy thì bài kiểm tra kết thúc rồi phải không?”
Rise hỏi và Nhân viên gật đầu:
“Ừ, tạm thời là vậy. Nhưng không phải là không còn điều gì cần làm nữa. Trước tiên… đây là huy hiệu chứng minh các bạn đã đến được nơi này. Mỗi người sẽ nhận một cái. Mang trở về Hội mạo hiểm ở Malto thì các bạn sẽ chính thức được lên Rank đồng.”
Nhân viên nói vậy và đưa ra ba tấm huy hiệu nhỏ bằng kim loại.
Một món đồ rất dễ đánh mất nhưng phải giữ gìn cho đàng hoàng vì phải giao lại.
Hội đã nói chỉ cần đến đích là ổn nhưng tự dưng lại bắt đi nộp thứ này, đúng là chuyện sẽ phiền phức nhưng ngẫm lại cách thức bàn giao nhiệm vụ của Hội, nhiệm vụ sẽ kết thúc sau khi báo cáo nên khó lòng cằn nhằn được.
Sau đó, Rola giật nhẹ người như đã nhận ra gì đó.
“... Giờ mới nhớ, vậy còn phần ai đến nhanh hơn sẽ thắng thì sao…”
“À, về chuyện đó. Do các bạn đến đầu tiên nên xem như đã thắng các Mạo hiểm giả khác, Hội sẽ tặng các bạn một món quà. Mỗi người có một phần, xin mời.”
Nhân viên nói vậy và đưa cho chúng tôi mỗi người ba lo thuốc hồi phục và một bộ dây đeo giữ chúng có thể thắt lên đùi hoặc hông.
Ba bình thuốc hồi phục và dây đeo rất quan trọng với Mạo hiểm giả, nhưng giá cả phải lên đến vài bạc nên đối với tân thủ, đây là một món hời không nhỏ.
Món quà rất đáng cảm ơn, cả Rise và Rola đều trông rất vui.
Thế nhưng không chỉ vậy, Rola tỏ vẻ mặt phức tạp khi nhận quà.
“Quả nhiên không phải thắng là đậu ư.”
Và cô bé thì thầm.
Nghe thấy thế, Rise ngơ ngác-
“Ơ.”
Thốt lên rồi suy nghĩ một lát.
“... À, đúng rồi, ông ta không nói rằng chúng ta đã đậu… cú lừa khiếp đấy…”
Cậu ta đã tự mình hiểu ra.
Nhưng không tệ đến mức đó đâu, chỉ là hơi lừa tình làm khó nhau tí thôi.
Ngược lại, dù các đợt kiểm tra luôn có khác biệt trong nội dung, nhưng cơ bản là đã được lên kế hoạch để dạy cho Mạo hiểm giả sắp tăng hạng lên Rank đồng những kỹ năng cần thiết của Mạo hiểm giả, ngoài ra còn cho họ biết về những nguy hiểm tiềm tàng nữa.
Thế nên đa phần các bẫy chỉ cần để ý một chút là nhận ra.
Những bài kiểm tra hạng trên sẽ ngày càng nhiều những cái bẫy ảo lòi.
Nói cho tròn, toàn mấy cái bẫy được tạo ra để cho thí sinh khỏi đậu.
So với đó thì bài kiểm tra thăng hạng này dễ chán.
Mà, nói gì thì nói, bài kiểm tra này sẽ dạy cho Mạo hiểm gia tân binh những điều thiết yếu.
Tôi biết những điều này rất cần thiết cho hành trình trong tương lai của Mạo hiểm giả.
Nhân viên nói:
“Xem ra các bạn đã để ý. Ừm, là thế đấy. Mặc dù nói vậy nhưng đặt chân đến được đây nghĩa là các bạn đã trải qua nhiều thử thách rồi, có thể phán là đã đậu. Thực ra ngay từ ban đầu thứ tự không quan trọng. Cơ bản chỉ cần Mạo hiểm giả hoàn thành nhiệm vụ đúng theo thời hạn. Còn những chuyện khác cứ giải quyết theo phán đoán cá nhân là được.”
Nói cách khác, mục tiêu cuối cùng là đến được đây trước hạn chót.
Làm ra bài kiểm tra lộn xộn thế này nhưng tiêu chuẩn lại hết sức đơn giản.
Nghe xong, Rise và Rola rũ vai thở phào nhẹ nhõm.
Còn tôi thì đã tham dự bài kiểm tra một lần rồi nên cảm thấy rất hoài niệm.
Sau đó, Nhân viên mỉm cười:
“Tóm lại, các bạn đã vất vả rồi. Việc cuối cùng là về báo lại với Hội mạo hiểm thôi, xin đừng lo lắng và trở về nhé.”
Nói nghe đơn giản nhưng không ai ở đây chịu hiểu theo nghĩa đen cả.
Chắc chắn trên đường về cũng có gì đó.
Cả nhóm cảm nhận được phía sau nụ cười của Nhân viên là lời cảnh báo “Không cẩn thận là lạc trôi như chơi đấy".