Hôm sau.
Khi cảm thấy tình trạng cơ thể đã khá hơn, tôi đã làm nhiều thí nghiệm do Lauren đề xuất.
Bắt đầu từ việc chụp ảnh cơ thể cho đến những việc nhỏ nhặt khác, nhưng đa phần tôi không biết chúng có công dụng gì.
Chắc do tính cách của Học giả, phải tìm hiểu mọi điều mới có thể bình tĩnh được.
Mặc dù nói vậy nhưng không có nghĩa tất cả thí nghiệm đều vô dụng.
Ngược lại, vô vàn những câu hỏi tự mình đặt ra đã được giải quyết nên thật tốt vì đã thực hiện chúng.
Trong số những cái tôi hiểu, quan trọng nhất phải kể đến là tôi có thể ăn uống, dược liệu chữa trị như Thuốc hồi phục không hiểu sao lại hiệu quả lên cơ thể Undead và nhiều loại độc không có tác dụng.
Về chuyện ăn uống, tôi có thể ăn thứ khác ngoài máu thịt người.
Thành thật, từ khi trở thành Thi Quỷ, tôi vẫn cảm thấy bị thúc đẩy ăn máu và thịt người.
Thịt, hẳn là từ bản năng của Ghoul nhưng không đáng bao nhiêu, ngược lại cơn khát máu lại khá mạnh.
Đến mức tôi gần như ngay lập tức nhận ra có người bị chảy máu ở gần.
Mặc dù không chỉ ra được góc độ chính xác nhưng bằng cách nào đó, tôi có thể biết được tuổi, giới tính hay tình trạng sức khỏe của người bị chảy máu.
Cứ cho là chuyện bình thường đi.
Vả lại, tôi còn cảm thấy mùi vị ngon lành nữa.
Đặc biệt là mùi máu mấy cô gái trẻ khỏe mạnh khiến cảm giác thèm khát dâng cao nhất…
Có gì đó đáng quan ngại kinh khủng.
Cứ để yên cơn khát này mãi thì kiểu gì cũng thành vấn đề.
Chúng tôi đã làm nhiều thí nghiệm để tìm cách giải quyết và kết quả là, nếu ăn uống có chừng mực thì cơn khát máu sẽ thuyên giảm đi phần nào.
Ngoài ra, nếu được cho nếm chút máu của Lauren thì sẽ giải trừ hẳn.
Chừng mực ở đây bằng khoảng phần ăn của ba người đàn ông bình thường, còn máu Lauren thì chỉ một giọt là có thể trấn áp cơn khát. Nếu so về tính hiệu quả thì máu Lauren tốt hơn, nhưng lẽ nào lâu lâu lại đi xin máu của Lauren sao, khó nói lắm. Tôi nghĩ vậy nhưng Lauren lại bảo:
"... Kết quả này, xem ra nên cho ông uống máu tôi định kỳ hơn nhỉ. Trước hết, tôi đã chuẩn bị một bình có phù phép bảo quản rồi này, khi hết cứ bảo tôi. "
Và không ngần ngại đưa tôi.
Cả một bình chứ không ít đâu, nhưng mỗi lần một giọt là đủ.
Có nghĩa là, chừng này đủ dùng trong cả tháng.
Nhưng không phải không có vấn đề.
Tại vì một tháng một lần chia đi chừng này máu… rất có thể Lauren sẽ gặp vấn đề về sức khỏe.
Tôi sẽ cẩn thận dùng dần kèm theo ăn uống như thường.
… Nhưng có suy nghĩ cẩn thận uống máu ư, tư duy có dấu hiệu suy thoái khiến tôi đau đầu quá.
Để không đánh mất phần người còn lại, tôi sẽ không chỉ uống máu mà phải tiếp tục ăn phần ăn bình thường.
Tiếp theo là độc, chúng tôi không ngần ngại thử từ độc yếu có hiệu ứng tức thời cho đến loại khá mạnh.
Dù lỡ có chuyện gì xảy ra thì Lauren biết dùng Ma thuật Giải độc, với lại tôi có Thánh khí nên chắc sẽ xử lý được, nghe hơi ngu nhưng cuối cùng lại chẳng cần dùng đến.
Có thể nói rằng độc bị vô hiệu.
"... Quả nhiên chết rồi nên không có tác dụng nhỉ? "
Lauren thì thầm, nhưng tôi không chắc nữa.
Tại vì dùng lý do đó thì Thuốc hồi phục cũng không có tác dụng mới phải.
Tôi thấy cơ thể này giống có đặc tính kháng độc hơn.
Sau khi thử nghiệm gần như hoàn tất, Lauren nói:
"Vậy tôi sẽ đi tìm hiểu thêm dựa trên kết quả đã thu được. Còn ông… thôi khỏi phải nói nhỉ. "
Hẳn cô định hỏi tôi định làm gì tiếp, nhưng đúng thật khỏi nói cũng biết.
Điều tôi muốn làm là khiến cho bộ dạng này giống con người hết sức có thể.
Quay lại làm người luôn càng tốt… nhưng nếu bản chất của Tiến hóa Thực thể là [Tiến gần hơn với nguyện vọng], thì một khi nào đó tôi sẽ thành người nhỉ?
Không rõ nữa.
Tôi đã thử hỏi Lauren điều đó và hiển nhiên,
"Không thể chắc chắn được, nhưng… cũng không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng. Tạm thời ông cứ đi theo mục tiêu đi. "
Cô trả lời như vậy.
Vậy thì, cứ cố gắng theo hướng đã định nào…
Tôi quyết định vậy.
Lấy đấy làm mục tiêu tạm thời.
Và để làm được điều đó thì cần đi săn trong Mê cung à…
"... Cây kiếm này, cô nghĩ còn xài, được không? "
Tôi rút kiếm khỏi vỏ và cho Lauren xem.
"... Lưỡi kiếm kinh khủng quá. Nếu cứ để nguyên thì không ổn đâu. Phải sửa càng sớm càng tốt. "
"Phải ha… "
Mới một thời gian ngắn từ khi nhận được mà đã thành ra thế này.
Chắc chắn sẽ bị rầy la cho xem.
Dù vậy nhưng nếu cứ để thế này thì rất dễ gặp nguy hiểm.
Tôi chuẩn bị tinh thần và đi đến tiệm rèn.
◇◆◇◆◇
"... Này, cái giề đây. "
Thợ rèn, Clope hầm hực cau mày hỏi tôi điều đó.
"... Kiếm, của anh."
Tôi thẳng thắn trả lời.
"Phần đó nhìn là biết… cái tôi muốn hỏi lààà… "
Clope thở dài, tôi không muốn gây hiểu nhầm nữa nên sửa lại lời nói.
"Xin lỗi. Tôi đã, dùng Thánh khí…"
"Hả? Nữa hả… thành ra vầy cũng phải, nhưng mà cậu này, hình như đã đi săn trong [Mê cung Thủy nguyệt] phải phỏng? Ở đó mà cần đến Thánh khí sao? "
Câu hỏi này dựa trên việc tôi có thể dùng Ma lực với Khí nhỉ.
Có nghĩa là, dù không dùng Thánh khí thì hai sức mạnh còn lại vẫn đủ đối phó với Ma vật.
Cơ bản, điều đó không hề sai.
Nhưng,
"... Tôi, đã gặp Skeleton Cự nhân. Thế nên, không còn cách nào khác… "
Nghe vậy, Clope trợn tròn mắt.
"Ở đó xuất hiện Skeleton Cự nhân? Có cớt ấy… nhưng khoan, cậu không phải dạng thích nói dối nhỉ… ở chỗ nào… "
"Tôi tìm thấy, lối đi ẩn… "
"Hở!? Cậu… ê, chuyện đó… "
Clope ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hạ giọng, hẳn anh cũng hiểu tính quan trọng của thông tin này.
Tiếp đến.
"... Thiệt hả? "
Anh hỏi nên tôi im lặng gật đầu.
"... Trời ạ, lủi đến đây với bộ dạng lạ lùng như thế, đinh ninh có chuyện gì xảy ra rồi, ra là vậy sao. Thế thì đành chịu vậy… mà, kệ đi. Hiểu rồi. Vẫn đang khảo sát đúng không? "
Clope như đã hiểu, còn tôi không muốn dây thêm chuyện nên chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng.
"Chưa xong. Thế nên, tôi muốn kiếm đã đặt, nhanh nhất có thể… "
"Phải ha… nhưng mà, kiếm cậu đặt vẫn chưa hoàn thành đâu. Tiện hôm nay đến đây sẵn cho mượn thêm cây mới này. Chờ thêm chốc nữa là rèn xong thôi. "
Tôi đã mong kiếm của mình đã xong nhưng e đã quá trông chờ rồi.
Tôi gật đầu và nhận thanh kiếm mới có thể chịu Ma lực và Khí từ vợ của Thợ rèn, Luka rồi rời đi.
◇◆◇◆◇
-- Cang!
Vừa bước chân ra khỏi tiệm, đầu tôi đã bị chấn động.
Có vẻ như mặt nạ vừa đập vào gì đó.
Do chỉ có mặt nạ va chạm nên không có vết thương, tôi nhìn về phía trước thì thấy một người đàn ông đang đứng đó.
Mặc giáp trắng bạc kiểu cách Hiệp sĩ.
Tướng tá thế này đa phần đều mang tính cách hống hách, thế nên tốt nhất là chuồn càng nhanh càng tốt. Tôi cúi đầu và im lặng định rời đi, nhưng,
"Xin lỗi. Anh có bị thương không? "
Người đó đã bắt chuyện nên tôi đành lòng trả lời:
"... Không sao. Còn anh? "
"Tôi cũng vậy… nhân tiện này, vẻ ngoài như vậy, phải chăng anh là Mạo hiểm giả… ?
Do chủ đề vừa thay đổi khiến tôi buộc phải gật đầu đáp lại.
Thấy vậy, nam Hiệp sĩ nghiêm mặt lại và nói:
"Vậy thì xin làm phiền đôi chút, tôi có chút chuyện muốn hỏi. Anh có biết trong thành phố này, có ai tên Rina không? "
----
P.s: Đứa nào bảo máu ấy là t táng cho đấy.