Không hiểu sao, cơ thể nặng dữ.
Cảm giác thật lạ...
Mà khoan, tôi bị gì vậy.
Ngủ từ khi nào thế…
Mặc dù đã nghĩ đến mức đó nhưng ý thức tôi giờ mới dần dần trở lại.
Cảm nhận được ánh sáng chiếu qua mi, tôi mở mắt.
◇◆◇◆◇
"... Dậy rồi à. Lento. "
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi sau khi tỉnh dậy là trần nhà nhà Lauren quen thuộc.
Tiếp đến giọng cô ấy lọt vào tai… a, đúng rồi, những chuyện đã xảy ra chạy lướt qua não tôi như một tia chớp.
Khi đã nắm bắt được một phần tình hình, tôi mở miệng.
"Ừm… xin, lỗi… Do đầu tôi, có, hơi hỗn loạn… "
"Hử? Có gì đáng lo đâu. Nhưng, tôi sẽ nhận lời xin lỗi đó. Quan trọng hơn, tình trạng của ông sao rồi. Không bị cái gì lạ… điều khiển như mới nãy chứ? Kiểu như bản năng ấy. "
Nghe Lauren hỏi,tôi lắc đầu đáp lại.
Không cảm thấy gì đặc biệt.
Khoan, trong phòng có thoang thoảng mùi máu khiến tôi có cảm giác thèm ăn nhưng không đến mức đói khát mãnh liệt và tầm nhìn đỏ thẫm lại như lúc đó.
Thấy tôi trả lời vậy, Lauren đặt tay lên vai tôi và nói:
"Vậy à… thế thì tốt. Và tôi nói lại lần nữa cho chắc. Không cần phải để tâm. Đấy chỉ là sự cố ngoài mong đợi thôi. Từ từ giải quyết là xong ấy mà… Thế, ông nhớ đến đâu?"
Khi định xin lỗi thêm lần nữa, Lauren đã đưa lòng bàn tay ra chặn tôi lại.
Bị nhắc mới nhớ, cô ấy biết tôi có tính hay Mặc cảm tội lỗi.
Từ xưa chúng tôi đã hiểu nhau đến tận tâm cam rồi nên thường không làm lớn chuyện, lướt lướt qua cho mau, nhưng giờ tôi rất biết ơn điều ấy.
Tôi không cần ngại ngùng gì với Lauren và ngược lại.
Thế nên tôi sẽ không quá lo lắng theo lời của cô ấy.
Tất nhiên không thể quên hết ngay được đâu nhưng… cứ để thời gian giải quyết.
Trước tiên hãy trả lời câu hỏi của Lauren.
Tôi nhớ đến đâu sao.
Câu hỏi này theo nghĩa nào nhỉ.
Hình như khi tôi vừa nhìn thấy Lauren thì… tầm nhìn đỏ rực hết lên… rồi sau đó, tấn công cô ấy.
Tiếp theo… ờ, ừm, gì nhề…
Chịu rồi.
Ký ức mơ hồ quá.
Như trong mơ, đúng hơn là quá hưng phấn nên tôi không nhớ được nhiều.
Và cũng không đoán được gì hết.
Thấy tôi trằn trọc, Lauren gật đầu như đã hiểu rõ.
"Phần lớn nhỉ… khi đó ông khác hẳn với mọi khi. Cơ mà tôi cũng đã dự đoán trước một phần rồi. Thế nên không quá ngạc nhiên và đã phản ứng kịp thời. "
Sau đó, cô đỡ tôi nằm xuống ghế sofa. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu gì sất nên yêu cầu một lời giải thích.
"Chuyện không dài lắm. Thì ông về nhà, song đột nhiên lao đến tấn công tôi rồi ăn một phát đạn Ma thuật. Không phải mục đích xấu đâu đấy. Nếu là ông thường ngày thì còn lâu mới trúng. "
Vậy luôn.
Laure là người rất có thực lực.
Hồi xưa thì không biết chứ giờ đây, cô đủ sức đi dạo một mình trong mê cung như tản bộ quanh quảng trường.
Tôi không nghĩ mình có thể dễ dàng né được một đòn của cô đâu.
"Có lẽ do tôi quá sơ hở vào lúc đó. Thì tại hoảng quá. Tôi chưa từng xử lý ma vật ở tầm gần như thế cả, thường chỉ đứng từ xa quan sát và suy luận thôi. Bị tiếp cận gần như thế… khó lòng chọn Ma thuật cho đàng hoàng lắm. Chỉ biết chịu đấm ăn xổi, dồn ma lực vào một còn và bắn ra thôi… ừ thì giờ tạm ổn rồi nhỉ. "
Lauren hơi dao động.
Tôi chỉ thường thấy nét mặt điềm tĩnh của cô chứ chưa lần nào thấy cô dao động đến mức này, nhưng đột nhiên thấy ngươi quen mạnh bạo như vậy, kể cả cô cũng không thể giữ bình tĩnh như thường ngày.
Sau đó, cô ấy lo lắng hỏi:
"... Hỏi hơi muộn rồi nhưng cơ thể ông có sao không? Tôi định kìm chế uy lực nhưng mới chỉ định thôi à… không bị thương sắp chết đấy chứ…? "
Nghe vậy, tôi thử cử động toàn thân nhưng không thấy có vấn đề gì.
Ngược lại thấy tốt hơn trước là đằng khác.
Khi tôi nói thế, Lauren thở phào nhẹ nhõm.
"May thật đấy. Vậy nhưng chắc chắn tình trạng hiện giờ của ông không ổn định. Hôm nay cứ đi nghỉ đi. Còn tôi phải đi dọn phòng cái đã… a! "
Nhìn quanh căn phòng bừa bộn sách vở và đồ dùng hơn mọi khi, Lauren định đứng dậy.
Thế nhưng đã nhăn mặt và bấu lấy vai.
Tôi không phải hoàn toàn mù mịt những gì đã xảy ra.
Hẳn là vết thương do tôi gây ra.
Tôi nhanh đứng dậy đỡ lấy người cô ấy.
"... Ôi, xin lỗi nhé, Lento. "
Lauren vừa nói vừa dần né xa tôi ra để tự đứng một mình.
"Để tôi, xem… "
Nhưng tôi đã bảo vậy và lật tấm áo choàng đang phủ lên bờ vai đang bị nắm chặt.
Khi ấy, tôi đã thấy máu đang thấm qua đống băng gạc bị quấn loạn cả lên.
Chắc chắn vết thương đã không được xử lý đúng cách.
Khi tôi hỏi tại sao lại không đi bệnh viện, Lauren trả lời:
"Nếu cho người khác xem vết thương thì chắc chắc sẽ bị hỏi nguyên do. Gì đâu, xíu nữa tôi đi làm vài lọ Thuốc hồi phục là được chứ gì. Xui thay hôm qua bán hết cho tiện thuốc rồi… nhưng vết thương cỡ này dễ chữa khỏi thôi… "
Sau đó, cô dự ưu tiên dọn dẹp nên tôi đã dừng cô lại.
"Để tôi, làm cho. "
Tất nhiên là chữa trị rồi.
Tôi có Thánh khí.
Vết thương cỡ này, chắc chắn có thể chữa được mà không cần dùng Thuốc hồi phục.
Lauren cũng biết điều đó, nhưng lưỡng lự nói:
"Nhưng, cơ thể ông… "
Có lẽ cô lo cho tình trạng cơ thể của tôi.
Cơ nhưng điều đấy không thành vấn đề.
Giờ chữa vết thương của Lauren quan trọng hơn.
Thuốc hồi phục có thể chữa lành vết thương nhưng tùy theo nguyên nhân và mức độ, rất dễ để lại sẹo.
Chắc chắn sẽ lành thôi, nhưng nếu sử dụng thuốc rẻ tiền thì làn da sẽ bị biến sắc đôi chút và đôi khi thành sẹo nổi, thế nên nữ Mạo hiểm giả thường sẽ chọn hàng tốt một chút dù đắt đỏ.
Lauren sẽ chẳng quan tâm nhiều đến điều đó đâu, nếu cô tự chế thuốc để chữa trị thì hẳn cô sẽ giữ suy nghĩ chỉ cần lành thôi là được.
Kết quả, có thể để lại sẹo.
Do tôi.
Thế thì đau lòng lắm.
Nghĩ vậy, tôi đặt tay lên vai Lauren. Khi ấy, cô đành chấp nhận và để tôi chữa trị.
"... Trị liệu bằng Thánh khí, đây là lần đầu tiên đấy… dễ chịu thật. Ấm nữa. "
Tôi chưa từng tự chữa trị cho bản thân nên không biết cảm giác ấy thế nào nhưng không đau là tốt rồi.
Trên vai của Lauren có dấu răng của tôi và một vết thương khó coi trông như đã bị cắn sứt, quả nhiên Thuốc hồi phục không thể chữa lành được sẹo cỡ này.
Tôi dồn hết tinh thần phát ra Thánh khí khiến vết thương dần khép miệng và cuối cùng, vết thương trên bờ vai biến mất hoàn toàn để lại làn da trắng mịn.
Khi thấy vết thương đã biến mất hoàn toàn, tôi chạm nhẹ vào và hỏi Lauren xem còn đau hay không.
"... Không thấy đau luôn. Thuật Trị liệu bằng Thánh khí có hiệu quả cao thật đấy… "
Lauren trả lời, và rồi lầm bầm:
"Tựa như chưa từng có vết thương nào… "
Cô trông hơi thất vọng thế nào ấy.
Tôi nghiêng đầu thắc mắc thì Lauren lắc đầu.
"Không, không có gì đâu… hửm? "
Như nhận ra điều gì đó, Lauren nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Và rồi,
"Nè, Lento… mặt nạ ông, sắp long ra rồi kìa? "
Nói vậy.