"... Này cậu ơi. Hướng đó là đường cụt mà nhỉ? "
Người đàn ông đang theo sau tôi vừa xem bản đồ vừa nói.
Tấm bản đồ đó tất nhiên là bản đồ của [Mê cung Thủy nguyệt] được bán trong thành phố.
Bản đồ khu vực mê cung có giá thành biến động tùy theo nhiều dữ kiện khác nhau.
Ví dụ như giá sẽ thay đổi theo số tầng hay độ khó của Mê cung, tấm bản đồ có đặc trưng của Mê cung hay chủng loài của ma vật bên trong sẽ được nânggiá.
Đôi khi còn ghi chép những điều chi tiết khác như điểm Hoạt sinh cố định hay thông tin về những Mạo hiểm giả đã đi thám hiểm trước.
Mà, nói đi nói lại thì cách chế tạo phần lớn dựa trên sở thích và tâm trạng của người vẽ bản đồ, tôi không có hứng thú với những tấm bản đồ thiếu sót do điều đó.
Tóm lại cứ giá càng cao thì càng hữu dụng.
Đôi khi bị đội giá nhưng bản đồ chỉ đơn thuần là bản đồ.
Không thể ghi chép hết mọi thông tin được.
Dựa theo tâm bản đồ đó, có lẽ đường tôi đi sẽ dẫn đến ngõ cụt.
Và tôi cũng biết điều đó.
Tại vì tấm bản đồ của tôi cũng như vậy.
Nhưng khác ở chỗ tấm bản đồ của tôi ghi chép đầy đủ hơn và điểm nhấn là liên tục được cập nhật những điều khác lạ.
Kinh nghiệm khám phá trong này 10 năm, không khoe khoang chứ tấm bản đồ [Mê cung Thủy nguyệt] chi tiết nhất chắc chắn đang thuộc về tôi.
Và vài ngày trước nó đã được vẽ thêm một con đường mới.
Tất nhiên là khu vực đã xuất hiện con [Rồng] đó.
"... Lắm, chuyện, cứ, đi, đi."
Tôi cộc cằn nói vậy, người đàn ông tỏ vẻ không phục nhưng cuối cùng phải bỏ cuộc.
Cùng đi với nhau nên tôi biết rõ ông ra không tự tin về sức chiến đấu.
Vũ khí thì có mang theo nhưng không thể dùng tốt được.
Thế nên đến cả một người có cảm quan nguy hiểm kém như ông ta cũng biết rời xa khỏi tôi là nguy hiểm.
Tôi không nói thêm một lời nào nữa, tiếp tục tiến sâu vào Mê cung.
◇◆◇◆◇
"... Lối đi này…? Éc, bản đồ, chấm hỏi? "
Người đàn ông há hốc mồm liên tục so sánh khung cảnh trước mặt với bản đồ.
Tôi hiểu những gì ông ta muốn nói.
Tại vì ban đầu tôi cũng cảm thây như thế mà.
Và cứ thế bước chân đi vào.
Không khác hành động đâm đầu vào nguy hiểm.
Đúng ra phải trở về triệu tập đồng minh rồi mới quay lại kiểm tra mới phải.
Nói thì thế thôi chứ đầy người không làm.
Đầu tiên, nếu không nhanh chóng kiểm tra trước thì có khả năng những Mạo hiểm giả khác sẽ chiễm chân báo cáo trước.
Thế nên tôi đã vội vã.
Giờ nghĩ lại mới thắc mắc không biết có bao người cố tình đi vào chỗ được cho là đường cụt này nhỉ.
Nhưng thực tế là tôi đã vào, và đường cụt là nơi thích hợp để dồn ma vật.
Không thể chắc chắn là không có ai bước vô được.
Thêm vào đó, cơ bản tôi là một tên đi đơn.
Có nghĩa là không thể tìm ra ai đó dẫn theo cùng.
Thực ra có một lựa chọn là Lauren nhưng nghề chính của cô là Học giả.
Cô có nhiều bí quyết trong nghề Mạo hiểm cộng sức mạnh Ma thuật và thực lực đủ để lên Rank bạc nhưng tính thiếu thận trọng của cô lại không hợp với Mạo hiểm giả.
Tóm lại cô hợp rợ với nghề Học giả, mỗi khi cần nguyên liệu gì là cứ giao cho tôi.
Gần đây cô đang vào giai đoạn quan trọng trong nghiên cứu nên rất bận rộn, tôi không thể dễ dàng nhờ vả được.
Và điều cuối cùng, trước sau gì cũng đều là do lơ đãng.
Tôi đã đinh ninh rằng không có con ma vật bự bự nào trong đó đâu.
Thế nên khi đó mới quyết định đi vào.
Về chuyện đó, ma vật hùng mạnh sẽ luôn tỏa ra sự hiện diện mạnh tương tự, nếu tập trung sẽ có thể cảm nhận được.
Ma vật bậc cao hoặc Ma vật biến dị đôi khi có khả năng che dấu hiện diện, nhưng Ma thú bậc cao mấy khi mò lên mấy tầng đầu của mê cung này. Dù Ma vật biến dị thì tôi vẫn có thể xử lý được phần nào đó.
Tất nhiên không phải là giết được mà là chạy thoát được.
Mà, mặc dù tỉ lệ xuất hiện rất thấp bất kể tầng hay mê cung nào nhưng bất cứ đâu cũng có thể xảy ra, nếu bất ngờ chạm mặt thì chịu thôi.
Quá lo toan thì khó làm Mạo hiểm giả lắm và cuối cùng tôi đã không suy nghĩ nhiều về chuyện đó.
Và rồi kết cục là đã gặp con [Rồng].
Nhưng thật sự biết xử lý sao thứ đó lúc bấy giờ.
Bùm cái xuất hiện chẳng để lộ dấu hiệu gì, lúc định chạy đi thì cơ thể chẳng thể cử động.
Chẳng có ai bên cạnh để cùng xử lý tình hình, lúc đối mặt với thứ đó thì cũng là dấu chấm hết mất rồi.
Dù giờ xem lại và kiểm điểm nhưng với tình hình không có chút thông tin nào như thế thì không thể đưa ra lựa chọn nào khác.
Vậy thì, quay lại hiện giờ, lần này có lẽ cũng chẳng ổn đâu.
Bây giờ tôi không hề cảm nhận được con [Rồng].
Không thể loại trừ khả năng nó đột nhiên xuất hiện như lần trước, và nó mà thế lần nữa thì cũng chịu.
Mạo hiểm giả hay ai cũng phải biết lúc cần từ bỏ.
Lỡ thảm họa xảy ra, cho người đàn ông sau lưng làm mồi còn mình bỏ chạy… tôi không ủng hộ cách làm vô tính nhân văn như thế nhưng nếu thật sự kẹt thì chỉ còn cách làm vậy.
Con [Rồng] xuất hiện khi nhóm có hai người thì có khi một trong hai sẽ sống.
Người đàn ông nếu thoát thành công thì sẽ nhận được số tiền đang cần nên dù phải chuốc nguy hiểm cũng đáng… không, không đáng đâu.
Nhưng không còn cách nào khác.
"... Đi, xem, xét, thế, nào, thôi. "
Mặc dù vậy, ít nhất tôi sẽ lo cho ông ta bằng việc đi trước.
Chắc chắn tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn so với cách để ông đi đầu.
Khi trước tôi đã chết trước khi kịp làm gì khi con [Rồng] bất thình lình xuất hiện.
Nếu may mắn, lần này chắc sẽ giữ được xíu khoảng cách...
Tôi tiến bước trên con đường bằng tốc độ dè chừng.
Nãy giờ trên con đường chỉ xuất hiện những ma vật không khác với những con đường đã được kiểm duyệt, đa số chỉ là là Skeleton, Slime hay Goblin nên không khó khăn cho mấy.
Tôi thử để người đàn ông chiến đấu nhưng ông chỉ ngã bệt xuống thôi.
Đúng thật chỉ có mỗi tinh thần mà.
Nếu có thời gian, tôi muốn dạy cho ông nhưng hạn chót của ông chỉ còn vài ngày và tôi không có khả năng khiến người khác mạnh mẽ chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi.
Thôi bỏ qua cách đó đi.
Thế nhưng tay nghề tệ hại thế này, có khi Hội lại không tin tưởng thông tin báo cáo.
Thế thì phiền lắm nên tôi sẽ chỉnh đốn tư thế và dạy cách chạy thoát khỏi ma thú cho ông ta.
Nếu tiếp thu được, hẳn sẽ khiến Hội tin ông đủ sức tiến đến chỗ này.
Không lâu từ khi bước vào con đường, chúng tôi đã đến nơi cần đến.
Phía cuối con đường, tôi nhìn thấy không gian rộng mở.
Là quảng trường nơi đã gặp [Rồng].
Cũng là nơi, tôi đã trở thành Skeleton.