“Công chúa… Công chúa có tin vui!’’ Mai Lan, Trúc Cúc đứng bên cạnh phấn khích nắm tay nhau, vẻ mặt cực kỳ cao hứng.
Nhưng Lữ Yên Hàn còn kích động hơn cả các nàng, hắn gần như không thể thở nổi.
Trong hai năm qua, hai người cũng không quan tâm lắm đến chuyện có con hay không, cảm thấy tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, hơn nữa từ trong thâm tâm, hắn cũng không muốn có đứa nhỏ, sợ sẽ giống như những gì Mạc Tầm vẫn luôn nói với hắn sau khi hắn ta chuyển đến Trường An: Có con rồi, tâm trí của nương tử đều đặt lên người đứa nhỏ, ở trong nhà ta không hề có chút địa vị nào cả.
Nhưng khi biết Lý Kỳ Thù mang thai, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, ngạc nhiên, vui mừng, cộng thêm một chút bất lực không biết làm thế nào.
Hắn vội vàng nắm lấy hai tay Lý Kỳ Thù, ánh mắt thậm chí còn không dám liếc nhìn đến bụng nàng, khó có thể tin được rằng ở đó đã thai nghén một sinh mệnh nhỏ thuộc về hai người bọn họ.
Lý Kỳ Thù nhìn vẻ mặt hoang mang hiếm thấy của Lữ Yên Hàn, không nhịn được bật cười thành tiếng, cười đến mức ngay cả nước mắt cũng trào ra.
Chỉ thấy Lữ Yên Hàn nhanh chóng bắt lấy tay nàng nói: “Linh Nhi, đại phu nói không thể quá mức kích động.”
Lý Kỳ Thù đành phải nín cười với dáng vẻ đáng thương, sau đó nói: “Được rồi, nhưng… Sao ta lại cảm thấy chàng còn kích động hơn cả ta vậy.’’ Sau đó lại không nhịn được bật cười.
Lữ Yên Hàn đành phải bất đắc dĩ thừa nhận: “Đúng vậy, ta càng kích động hơn nàng. Hay là ta đỡ nàng đi ra ngoài dạo một chút nhé, đại phu nói không thể nằm lâu, hay là muốn vận động cơ thể một chút…’’ Sau đó lại bắt đầu tràng giang đại hải thuật lại lời đại phu nói.
Lý Kỳ Thù mở to mắt nhìn dáng vẻ đáng yêu hiếm thấy của Lữ Yên Hàn, đưa tay ra: “Đến ta còn không lo lắng, sao nhìn chàng lại lo lắng thế này? Chàng đỡ ra ngồi dậy trước đi, nằm khó chịu lắm.’’
“Được, công chúa điện hạ của ta.’’ Lúc này Lữ Yên Hàn mới bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng như cũ.
Nhưng hắn không đỡ Lý Kỳ Thù dậy mà vòng tay ra phía sau ôm lấy lưng nàng, tay kia đưa xuống dưới đầu gối, cẩn thận từng li từng tí ôm người lên rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống ghế.
Nhìn thấy Lý Kỳ Thù định cúi người xuống xỏ giày, hắn kịp thời đè bả vai nàng lại, nhẹ giọng nói: “Nàng ngồi yên, để ta.’’
Mai Lan, Trúc Cúc đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười, ăn ý cùng đi ra ngoài để lại không gian riêng tư của hai người. Nhìn dáng vẻ này của phò mã, có lẽ sau này những chuyện nhỏ nhặt nhất của công chúa cũng không đến lượt các nàng nhúng tay vào nữa rồi.
Lý Kỳ Thù không nhịn được bật cười đến bả vai run rẩy, đến khi Mai Lan, Trúc Cúc rời khỏi phòng mới cười phá lên: “Phu quân, sao ta lại cảm thấy như chàng đang mang thai đứa nhỏ thế này.’’
Lữ Yên Hàn mang tất và giày xong cho Lý Kỳ Thù mới ngẩng đầu lên, vuốt ve bàn tay mềm mại đang đặt trên đầu gối, nghiêm túc nói: “Nếu như ta thực sự có thể thay nàng mang thai thì tốt biết mấy.’’ Hắn nghĩ đến chuyện trước khi nữ nhi của mình ra đời, Mạc Tầm đã tìm đến hắn than vãn khổ tâm như thế nào, trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Ốm nghén, buồn nôn, một sinh mệnh nhỏ bé nặng nề như thế lại được thai nghén trong bụng Linh Nhi, thật khó có thể tưởng tượng nổi.
“Đừng lo lắng, chỉ là mang thai thôi mà, bây giờ ta cảm thấy rất tốt.’’ Vừa nói nàng vừa nắm chặt bàn tay rộng lớn của Lữ Yên Hàn, rõ ràng bàn tay nàng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại giống như đang bao bọc lấy bàn tay rộng lớn kia.
Lữ Yên Hàn cười cười, đỡ nàng đứng dậy, hai người thong thả chậm rãi đi dạo ngoài sân, bây giờ đang là mùa xuân ấm áp, nếu đứa nhỏ có bình an vô sự thì có lẽ đến Tết sẽ chào đời.
Nhưng ra nếu như hôm nay không phải là ngày kiểm tra sức khoẻ một tháng một lần thì cả hai người đều không biết đã mang thai, dù sao thì trong suốt hai năm qua, bụng của Lý Kỳ Thù cũng không có bất cứ phản ứng nào, Lữ Yên Hàn cũng không sốt ruột, thậm chí hắn còn cảm thấy cuộc sống hai người như bây giờ vô cùng tuyệt vời.
Lý Kỳ Thù ở trong nhà chuyên tâm phụ trách công việc trong phủ, một đống cửa hàng kia cũng đủ để nàng tiêu tốn thời gian rảnh rỗi của mình. Mỗi lần sau khi bãi triều, nếu có thể trở về phủ thì Lữ Yên Hàn luôn trở về phủ, thời gian nghỉ cũng sẽ cố gắng cùng nàng đi ra ngoài du ngoạn. Từ sau khi giải quyết được chuyện Đột Quyết hai năm trước, biên cương đã yên ổn, không cần hắn phải đích thân ra chiến trường.
Bây giờ Lý Kỳ Thù đang mang thai, hắn càng không muốn bận rộn với mấy việc trong triều, ngoài trừ những dịp và chuyện quan trọng, hầu hết thời gian hắn chỉ quanh quẩn trong nhà.
Ngày hôm đó, không dễ dàng gì mới đợi được Lữ Yên Hàn đi ra ngoài, con sâu nhỏ háu ăn đã kìm nén một thời gian trong bụng cuối cùng cũng thôi thúc Lý Kỳ Thù lén lút rời khỏi giường, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nàng lặng lẽ mở cửa phòng nhìn ra ngoài.
“Công chúa? Người muốn đi đâu vậy?’’Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Lý Kỳ Thù giật mình vỗ ngực nói: “Các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?’’ Mỗi ngày nàng đều ở trong phòng ngủ trưa, chưa bao giờ để ý đến bên ngoài cũng có người.
“Phò mã nói những lúc ngài ấy không ở nhà thì chúng nô tỳ phải canh giữ ở bên ngoài, để tránh việc ngài có chuyện gì cần sai bảo lại không tìm thấy ai.’’ Tiểu tỳ nữ đang nói chuyện cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bình thường trong thời gian ngủ trưa công chúa không bao giờ ra ngoài, sau đó lại hỏi: “Ngài muốn đi đâu không? Nô tỳ có thể đỡ ngài đi.’’
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.’’ Lý Kỳ Thù giấu đầu lòi đuôi, xua xua tay, sau đó lại cặn dặn: “Khi nào phò mã về cũng đừng nói với phò mã chuyện ta đi ra ngoài.’’
“Vâng.’’ Tiểu tỳ nữ vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý. Tuy nhiên… Quay đầu lại lại nói cho Lữ Yên Hàn biết.
Lữ Yên Hàn vội vã trở về vào buổi trưa nghe thấy những lời của tiểu tỳ nữ lại không khỏi chíu mặt chân mày. Hắn cố ý phái tiểu tỳ nữ lạ mặt này đến canh giữ bên ngoài phòng Lý Kỳ Thù chính là vì sợ… Sợ nàng to gan lớn mật làm chuyện nguy hiểm trong thời gian mang thai, như thế làm tổn hại rất nhiều đến cơ thể.
Hai năm qua, Lý Kỳ Thù đã vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng lá gan của nàng cũng càng lúc càng lớn. Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ hình ảnh Lý Kỳ Thù phải đối mặt với một quả bóng mây tấn công từ bên sườn, lúc đó quả bóng chỉ còn cách nàng hơn một thượng, cho dù dùng nguyệt trượng đi chăng nữa cũng không thể đánh trúng. Nhưng nàng lại dứt khoát cúi người xuống, móc chân trái trên bàn đạp, sau đó cúi người gần như ngang bằng với mặt đất, trực tiếp bắt lấy quả bóng kia, hắn vừa quay đầu nhìn lại thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù sau khi quay đầu lại không nỡ lòng trách móc nàng nhưng vẫn nghiêm túc nói chuyện một phen.
Sau khi Lữ Yên Hàn trở về, những món ăn thanh đạm hợp với khẩu vị của Lý Kỳ Thù nhanh chóng được bày biện trên chiếc bàn nhỏ đặt trong phòng.
Lúc hắn bước vào phòng, nhìn đồng thức ăn trên bàn, bất đắc dĩ nói: “Sau này không cần đợi ta về ăn nữa, nếu như nàng đói bụng thì sao.’’ Sau đó lại ngồi xổm xuống trước mặt Lý Kỳ Thù, lặng lẽ xoa xoa vùng bụng đã hơi nhô lên của nàng, bây giờ đã có thể nhìn ra được phôi thai non nớt ban đầu: “Ở đây, có đau không?’’
Sự lo lắng trong ánh mắt hắn lớn hơn nỗi mong đợi.
Lý Kỳ Thù cười nói: “Đâu có nhanh như thế, hiện tại chỉ mới hơn ba tháng, hơn nữa không phải ta đang chờ chàng về ăn đâu, chỉ là trùng hợp đói bụng thôi.’’
“Được, vậy thì tốt.’’ Lữ Yên Hàn dịu dàng mỉm cười, không hỏi về chuyện buổi trưa hôm nay.
Ngày hôm sau, Lữ Yên Hàn lại đi ra ngoài, hiến khi hắn phải đi ra ngoài hai ngày liên tục như thế này. Nhưng Lý Kỳ Thù cũng rất ít khi hỏi đến chuyện trong triều đình, cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy cơ hội tốt của mình đã đến rồi.
“Ngươi, tên là Thanh Hạnh đúng không?’’
“Vâng, công chúa có gì dặn dò?”
“Ta muốn ăn đồ chua, ngươi giúp ta đi xuống phòng bếp xem có cái gì không?’’
Thanh Hạnh mở to mắt, có chút nghi hoặc, sau đó lại quay sang nhìn hũ ô mai nhỏ trên bàn của Lý Kỳ Thù.
Lúc này Lý Kỳ Thù mới sực nhớ đến trên bàn mình vẫn còn có đồ ăn vặt chưa ăn hết, dạo gần đây nàng thích ngủ, ngay cả trí nhớ cũng không tốt chút nào. Thế là nàng lại nói: “Ta muốn ăn bánh ngọt của tiệm Chân Nguyên, còn cả táo chua của bọn họ nữa.’’
“Vâng, bây giờ nô tỳ sẽ nhờ người đi mua ngay.’’
Lý Kỳ Thù khá hài lòng phất phất tay: “Đi đi đi đi.’’
Sau đó nàng lại lén lén lút lút lẻn ra khỏi phòng, tranh thủ đi đến căn phòng bên cạnh trước khi Thanh Hạnh quay về, đợi đến khi quay lại thì trên tay đã cầm theo một chiếc bình nhỏ. Vẻ mặt nàng tràn ngập hạnh phúc, như thể cuối cùng cũng được gặp lại người tình đã lâu không gặp.
Sau khi trở về phòng, Lý Kỳ Thù vội vàng mở nắp ra, ngửi được hương thơm ngào ngạt nồng nàn trong đó lại cảm thấy hơi xúc động, lâu như thế, cuối cùng nàng cũng có thể gặp lại hương vị rượu yêu thích của mình, mặc dù chỉ là rượu gạo nhưng cũng là rượu mà.
Nhưng ngay sau đó, một cơn gió thổi qua, bình rượu lẫn nắp bình nằm trên bàn của nàng lập tức biến mất.
“Ơ?’’ Lý Kỳ Thù ngây ngốc, còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng trong khoảnh khắc sau, vẻ mặt mờ mịt của nàng nhanh chóng chuyển sang dịu dàng tươi cười.
“Nương tử, nàng đang làm gì trong khi tướng công đi vắng vậy?’’ Lữ Yên Hàn bất đắc dĩ dấu bình rượu ra sau lưng.
“Phu quân, ta chỉ ngửi thôi chớ không uống, thực sự! Ta thề!’’ Giọng điệu Lý Kỳ Thù cực kỳ chân thành, đương nhiên nếu không có ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bình rượu kia.
“Nàng bảo ta phải nói với nàng như thế nào mới tốt đây.’’ Lữ Yên Hàn thở dài một hơi, thậm chí còn không trách móc nặng lời một câu.
“Sáng nay ta đã hỏi Mạc Tầm rồi, nàng không thể uống rượu.’’
“Nhưng… Nhưng đó chỉ là rượu gạo thôi mà.’’ Lý Kỳ Thù đáng thương nói, thực sự đã lâu lắm rồi nàng không đụng đến rượu, kể từ biết biết mình mang thai nàng đã không đụng đến rồi, suốt ngày chỉ quanh quẩn tản bộ trong sân, ngay cả những chuyện trong phủ cũng giao cho Ngọc Châu xử lý toàn bộ.
Lữ Yên Hàn thay đổi vị trí, ngồi xuống trước mặt Lý Kỳ Thù: “Rượu gạo cũng không thể uống, Linh nhi ngoan, chờ con chào đời, ta sẽ dẫn nàng đi chơi. Bây giờ không thể lấy thân thể của mình ra mạo hiểm, biết chưa?’’
“Vậy được rồi.’’ Lý Kỳ Thù miễn cưỡng đồng ý. Sờ sờ bụng nhỏ của mình, nàng đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này mang đến cho nàng rất nhiều phiền phức.
Nhưng ngay sau đó, nàng đã bị một sự đụng chạm bất ngờ dọa cho bối rối.
“Nó… Nó đang động!’’ Nàng kinh ngạc kêu lên.
Lữ Yên Hàn cũng ngẩn người ra, sau đó đưa tay đặt lên bụng nàng, cách một lớp lụa mỏng, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm ở nơi đó cùng với sự chuyển động yếu ớt. Rất mới lạ, nhưng đồng thời cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một cảm giác khác lạ.
Lý Kỳ Thù vẫn không dám sờ vào, Lữ Yên Hàn nắm tay nàng đặt lên, sau đó nàng cũng cảm nhận được cảm giác kỳ lạ ấy.
“Nàng cảm thấy thế nào?’’ Hắn hỏi.
Lý Kỳ Thù đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó nói: “Con không phiền phức chút nào, thật đấy.’’
Lữ Yên Hàn cong cong khoé mắt, khoé miệng nở nụ cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tiểu cô nương nhà mình, đứng lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng tựa chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi nàng.
“Các nàng đều phải ngoan ngoãn, biết chưa?’’
Lý Kỳ Thù vòng tay ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào đó gật đật đầu: “Biết rồi.’’
Sau đó, thai kỳ càng ngày càng lớn, thời tiết cũng trở nên nóng nực, ban ngày Lý Kỳ Thù không có sức lực, vô cùng mệt mỏi, đêm đến cũng không ngủ ngon giấc. Ngay cả Phong Kính đến chẩn đoán mạch cũng cảm thấy hơi lo lắng cho quá trình sinh nở sắp tới của nàng, thế là Lữ Yên Hàn đành phải lấy ra một chút rượu ngon trong phủ, nhưng không có uống, chỉ cho ngửi. Mỗi ngày khi trời đã tắt nắng, hắn đích thân mở một vò rượu ra, dưới cái nhìn chằm chằm của nữ nhân xinh đẹp ở phía sau, đứng ở phía trước dụ dỗ.
“Có phải chàng không còn yêu ta nữa không?’’ Lý Kỳ Thù trừng mắt, đỡ eo, vừa mới đi được hai bước đã mệt mỏi dừng lại.
Lữ Yên Hàn cũng đã từng nghe Mạc Tầm kể lại kinh nghiệm mà bản thân đã từng trải qua rằng sau khi mang thai, tính tình của nữ nhân sẽ thay đổi thất thường, còn có thể hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng ngươi nhất định phải trả lời thật tốt. Bây giờ chính hắn cũng đã cảm nhận được điều này.
Hắn không nhịn được bật cười, sau đó quay người lại: “Không đâu, cuộc đời này ta chỉ yêu một mình công chúa mà thôi.’’ Nhưng vẫn từ từ tránh Lý Kỳ Thù như thế.
“Chàng gạt người!’’ Lý Kỳ Thù bĩu môi, nếu thực sự yêu mình thì tại sao còn dùng cách này buộc nàng phải vận động.
Nếu không phải biết Lữ Yên Hàn muốn tốt cho mình thì nàng đã không đi rồi! Nhưng mà… Rượu thực sự rất thơm…
Sau đó lại yêu kiều làm nũng: “Phu quân… Thế tử gia… Phò mã…’’ Trước kia Lữ Yên Hàn không thể chịu nổi việc nàng thay đổi cách xưng hô như thế này.
Ngoài mặt thoạt nhìn Lữ Yên Hàn vẫn không thay đổi, nhưng ý tứ sâu xa trong đáy mắt đã tiết lộ nội tâm rung động của hắn.
Ngừng một lát, Lý Kỳ Thù giậm chân, vẫn chậm rãi đi lại dưới sự nâng đỡ của Trúc Cúc.
- --
Trong ngày chuyển dạ hôm đó, Lý Kỳ Thù khóc đến khàn cả tiếng, Lữ Yên Hàn không thể chịu đựng được nữa, cũng không quan tâm đến điềm xấu hay xui xẻo gì đó, lập tức thay quần áo sạch sẽ rồi bưng nước nóng đi vào.
Hắn thậm chí còn không dám nhìn vết máu dưới thân Lý Kỳ Thù, một thân thể được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được nỗi đau đớn như thế, người đang lau mồ hôi cho Lý Kỳ Thù bị hắn đuổi ra và thay bằng chính mình.
Lý Kỳ Thù đã mệt đến mức không còn chút sức lực, chỉ mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.
“Chàng… Sao…’’
“Đừng nói nữa, cố gắng giữ sức, sẽ nhanh thôi, chỉ cần kiên trì một chút nữa thôi.’’ Lữ Yên Hàn nắm chặt tay Lý Kỳ Thù, trên trán ướt đẫm mồ hôi, nhìn khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường, thậm chí hắn còn hận bản thân mình tại sao lại muốn Lý Kỳ Thù mang thai.
“Linh Nhi, sau này chúng ta sẽ không sinh nữa, không sinh nữa.’’
Hắn vô cùng sợ hãi, cho dù là bà đỡ có tay nghề cao siêu đến mấy thì cũng có rất nhiều nữ nhân sinh con bỏ mạng trong một đêm, tiểu cô nương của hắn nhỏ nhắn xinh xắn như thế, làm sao có thể gặp bất trắc được.
Cuối cùng, sau mấy canh giờ chịu giày vò, một tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp gian phòng, bà đỡ cầm một chiếc chăn bông bằng gấm quấn đứa nhỏ dúm dó lại: “Chúc mừng công chúa, phò mã, là một công tử!’’ Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cũng tràn ngập ý cười, khẽ đung đưa đứa nhỏ cao quý trong lòng.
Nhưng Lữ Yên Hàn dường như lại không chút xúc động với chuyện này, sau khi Mai Lan phát tiền thưởng xong lại bảo ma ma chuyên chăm sóc đứa nhỏ đến ôm xuống, còn mình nhìn Lý Kỳ Thù đã mê man trên giường rồi nhìn về phía bà đỡ hỏi: “Nàng sao vậy?’’
Bà đỡ nói: “Công chúa chỉ quá mệt mà thôi, không sao đâu. Lát nữa chờ công chúa tỉnh lại thì mang một chút đồ ăn bổ dưỡng lên là được, người nên chuẩn bị trước gà hầm nấm, cháo kê thịt nạc gì đó, tránh khi công chúa tỉnh lại đói bụng.’’
Lữ Yên Hàn sớm đã cho người chuẩn bị, nhưng bây giờ Lý Kỳ Thù đã ngủ, hắn đành phải cho người hâm nóng trước, khi nào Lý Kỳ Thù tỉnh lại mới bưng lên.
Ngày hôm đó, Lữ Yên Hàn thức trắng đêm không ngủ, ngay cả khi có nữ tỳ ở bên cạnh trông coi hắn cũng không yên tâm, mãi cho đến nửa đêm nghe thấy một tiếng ưm khó chịu, hắn lập tức phản ứng lại, hỏi: “Nàng đói bụng hay khát nước?’’
Lý Kỳ Thù vừa mới có chút sức lực đã mở mắt ra, hai tay nắm chặt góc áo Lữ Yên Hàn đang muốn đứng lên.
“Được rồi, ta không đi, ta sẽ cho người mang lên.’’ Lữ Yên Hàn không nỡ, vội vàng ngồi xuống, nắm chặt tay Lý Kỳ Thù.
“Đau.’’ Lý Kỳ Thù hai mắt đẫm lệ mơ màng, trong bóng tối không ngừng thở hổn hển.
Lữ Yên Hàn thực sự rất muốn thay nàng chịu đựng nỗi đau này, hắn đã sớm quen với đau đớn, nhưng Lý Kỳ Thù thì không. Hắn ôm lấy tiểu cô nương của mình, nhẹ nhàng an ủi: “Linh Nhi ngoan, chờ nàng ở cữ xong chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo, nàng muốn đi đâu ta sẽ theo nàng đi đến đó.’’