Ngày này, tuyết trong thành rơi giống như là không cần tiền, hơi lạnh tụ lại từng mảng từng mảng, tạo thành một mảnh sương mù che đậy tầm mắt của mọi người, cửa lớn nhà dân đều khép chặt, trên đường lạnh lẽo. Mà ngoài cung Đại Phúc, thủ binh trên tường đều vận sức chờ hành động, ai nấy đều nhìn chằm chằm đội quân đang vây thành phía dưới, người rậm rạp như những bóng đen, xếp hàng ngang dọc trên phố Chu Tước, giống như một chiếc võng thật lớn.
Hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng, không biết là bên nào khởi xướng công kích trước.
Trên tấm chắn phát ra tiếng leng keng leng keng, hết tấm này tới tấm khác bị móp, một hồi chiến đấu bằng mũi tên và đao kiếm, thủ binh bên trên gần như bị bắn chết không còn ai, máu tươi chảy xuống dọc theo tường cung nguy nga, từng giọt từng giọt máu bắn lên nền tuyết trắng, quân coi thành trên tường đã ngã xuống toàn bộ, không thấy còn một ai, Vân Huy tướng quân dẫn theo quân đội phía sau dùng cọc gỗ nhẹ nhàng công mở cửa cung, ngay cả hắn ta cũng có chút kinh ngạc về độ nhẹ nhàng nhưng cục diện trước mắt đã không cho hắn ta thời gian để nghĩ nhiều, lại nghĩ đến phòng vệ trong cung thành tựa hồ cũng có người của Tạ Quý phi, vậy thì tình hình trước mắt cũng dễ giải thích.
Huống hồ thành cũng đã công rồi, còn nói gì chuyện lùi bước nữa.
Trong Hàm Nguyên điện, chúng thần triều đình co rúm lại cùng nhau. Khăn vấn trên đầu đều lệch sang một bên, hốt ngọc thạch(*) đều vứt trên mặt đất, thậm chí còn bị va đập vỡ một góc, thường thường còn xuất hiện cảnh tượng ngươi dẫm ta, ta dẫm ngươi rồi cả đám té ngã trên nền đất.
(*Hốt ngọc thạch: là vật dụng các quan lên triều đều phải cầm ở cổ đại, thời trước sẽ làm bằng ngọc, ngà…về sau dùng ngà voi để làm.)
Có chút trung quan lộ ra sắc mặt giận dữ, kịch liệt hét lớn lên: “Các ngươi, các ngươi đây là muốn tạo phản!”
“Tạo phản?” Người nói chuyện giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên thế giới này: “Không tạo phản, chẳng lẽ giữ lại những người này để cho Tôn Thượng thư về nhà ngậm kẹo đùa cháu sao?” Một tiếng cười duyên quanh quẩn trong đại điện.
Tạ Bình Nhi đứng ở sau đám phản quân, người mặc váy bách hoa kim liễu(*), bên ngoài khoác một kiện đại cừu màu vàng kim(*), nghiễm nhiên là không để hoàng uy vào mắt.
(*Váy bách hoa kim liễu: Váy thêu trăm hoa và cây liễu bằng chỉ vàng)
(*Đại cừu: một loại phục sức của thiên tử, thường thấy ở Tiên Tần, được làm từ da dê và không có hoa văn)
Chúng thần thấy nàng ta tới, không ít người cảm thấy kinh ngạc nhưng bọn họ đều đã là người trải qua mưa gió trên triều đình, cũng có người mở miệng nói: “Tạ Quý phi, ngươi là phi tử hậu cung, sao có thể làm ra chuyện sơ suất lơn như vậy, nếu là Thánh thượng tỉnh lại, người nhất định sẽ bị chém đầu!”
“Hồ đại nhân thật biết nói đùa, phi tử hậu cung thì làm sao? Ta không phải còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này tạo phản sao. Ngươi nói Thánh thượng, à, không, hẳn là Lý Thái An, vẫn chưa tỉnh lại kìa. Các ngươi vẫn là nên sớm lựa cành mà đậu(*) đi. Nếu không------”
(*Cả câu là “Chim khôn lựa cành mà đậu”)
Tạ Bình Nhi vẫy vẫy tay, một phản quân mang đao ở bên cạnh lập tức chộp lấy một đại thần, cả gương mặt đại thần kia đầy vẻ hoảng hốt, giày ở dưới chân cũng tuột ra ngoài, hắn ta giương miệng, hai mắt trừng lớn như là bị dọa sợ phá mật.
Tiếp đó phản quân kia giơ tay chém xuống, chỉ thấy một hàng máu tươi phun ra, bắn lên quan viên đứng ở gần đó, bọn họ lộ ra biểu tình kinh hoảng thất thố, thậm chí có mấy quan văn chưa bao giờ thấy người chết đã ướt cả quầ/n lót, cũng có người tưới xuống nền ngọc thạch của Hàm Nguyên điện nước mắt hổ thẹn.
“Đừng, đừng, đừng! Đừng giết ta!” Có chút quan viên tham sống sợ chết thậm chí khom lưng, uốn gối liều mạng xin tha.
Thậm chí còn có một đám quan đặc biệt nổi bật đều sắc mặt trấn định mà quỳ xuống, hô to: “Nương nương vạn tuế~ nương nương vạn tuế~”“Muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng không phải là không thể. Đều bình thân đi.” Nàng ta cười giống như một người thắng, hưởng thụ thắng lợi mà nàng ta đã bày mưu tính kế tám năm này, vốn còn nghĩ rằng phải hoãn lại mấy năm.
Đánh một bàn tay lại cho một quả táo ngọt, làm cho đám thần tử này trước sợ hãi nàng, sau đó mới càng dễ thu phục, chiêu vừa đấm vừa xoa này làm cho những người đa mưu túc trí trong đám trung thần cũng có chút bội phục. Quan viên bị Tạ Bình Nhi giết cũng không phải một người quan trọng mà chỉ là một nhân vật không tên không tuổi, đây là để tránh cho những lão thần trọng yếu dẫn theo một đám người trực tiếp tự sát, tiếp theo nàng ta lại cho một đám người quỳ xuống, để bậc thang cho những đại thần kia dễ đi theo. Dù sao muốn huyết tẩy triều đình rồi xây lại từ đầu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mục đích của Tạ Bình Nhi cũng không phải là hủy hoại Ly triều, nàng ta chỉ là muốn làm cho Ly triều sửa họ mà thôi.
Hôm nay Trấn Quốc Công không ở, lão thần có tự lịch già nhất trong triều chính là Lưu công, tức Trung Thư Tỉnh, Lưu Thừa tướng. Lúc này ông ta lại không nói lời nào, chỉ sợ tiếp theo thật sự sẽ có một đám người đi theo hô vạn tuế.
“Tạ Quý phi thật sự nghĩ triều đình này chính là điện Bồng Lai của người? Thần tử nơi này ai không phải là do Thánh thượng tự mình chọn lựa, Thanh thượng ban chúng ta ơn trạch, cả đời này cũng không hết, ngươi chỉ là một nữ nhân cũng dám dẫn quân phản loạn đứng ở chỗ này, thật sự cho rằng có sự sủng ái của Thánh thượng thì người khác không dám động ngươi sao? Tạ Bình Nhi, nhớ kỹ lại thân phận của ngươi đi!” Dáng người Lưu Cẩn đĩnh bạt, chẳng sợ hai mép tóc phủ đầy hoa râm thì bóng người vẫn thẳng như cây Tùng, ngay cả giọng nói cũng không hề có chút run rẩy nào.
“Lưu công cần gì thể hiện ở đây, ta nhớ là…...nhi tử của ngươi còn ở biên quan đi” Tạ Bình Nhi ngẩng đầu, tuy là phải ngước nhìn lên nhưng cũng không hề bị thua về khí thế.
“Ngươi!” Lưu Cẩn nghe hiểu ý uy hiếp của nàng ta, cũng biết loạn lạc ở biên quan chắc chắn có bàn tay của Tạ Bình Nhi động vào, chòm râu hoa râm của ông ta hơi run rẩy, tay phải siết chặt lấy tay trái ở sau lưng.
Tiếp đó lại bình tĩnh nói: “Chẳng sợ con ta chết ở biên quan thì đó cũng là hy sinh thân mình vì quốc gia, sao có thể chỉ dựa vào lời nói của thứ lòng lang dạ sói như ngươi.”
Nhìn bộ dạng còn nước còn tát của Lưu Cẩn, Tạ Bình Nhi cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới ông ta nữa. Trước mắt còn chưa thể giết Lưu Cẩn, trong triều không biết bao nhiêu người có quan hệ với ông ta, thiên hạ cũng có không ít người kính ngưỡng ông ta, nếu giết Lưu Cẩn ở đây thì sau này sẽ có rất nhiều mối họa, chờ Mộc lang tỉnh lại sẽ không dễ xử lý.
Tầm mắt Tạ Bình Nhi đánh giá trái phải ở trong Hàm Nguyên điện, lướt qua cột bàn long bằng vàng(*) nhìn về phía ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng nhưng rỗng tuếch kia, cùng với vị trí chuyên thiết lập cho Thái tử ở bên cạnh.
(*Cột bàn long: một loại cột nhà được sử dụng ở cổ đại, chuyên được xây dựng trong Hoàng cung, có hình dạng một con rồng đang cuốn lấy một cây cột.)
Sắc mặt nàng lạnh nhạt, tâm trầm xuống, nhìn một đám triều thần đứng đứng, quỳ quỳ, loạn thành một đám kia rồi hỏi: “Thái tử, ở chỗ nào?” Nàng ta cảm thấy chỗ này nhất định có người biết Thái tử đi đâu.
“Hồi bẩm nương nương, vừa mới vào điện đã không thấy tăm hơi của Thái tử ạ.” Một quan viên vừa mới quỳ xuống trả lời.
Lưu Cẩn lắc lắc đầu, ông ta không nghĩ tới Lễ bộ Thượng thư vậy mà lại là người của Tạ Bình Nhi.
“Ngươi, ngươi biết hướng đi của Thái tử?” Tạ Bình Nhi chú ý tới động tác của Lưu Cẩn, ngước mắt lên, lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo.
“Cho dù biết thì cũng không nói cho thứ nghịch thần như ngươi!” Lưu Cẩn không biết, nhưng trước mắt chỗ này không ai làm chủ, ông cần phải bày ra tư thế thà chết cũng không thỏa hiệp để bình ổn tâm lý của quần thần.
“Lưu Cẩn” Tạ Bình Nhi hận đến ngứa răng: “Ngươi thật nghĩ ta không dám giết ngươi?”
Lưu Cẩn cau mày nói: “Vì đại nghĩa quên thân, giết thì giết, cần gì nhiều lời.”
Tạ Bình Nhi cuối cùng cũng nhịn không được nữa, tơ máu trong mắt càng ngày càng rõ ràng, sau đó quát một phản quân ở bên cạnh: “Giết cho ta!”
Chúng triều thần trong nháy mắt phản quân kia cử động liền căng cứng người, thần kinh căng thẳng.
Tạ Bình Nhi lập tức cười to: “Ai bảo ngươi đồ già không chết------”
Một hồi vỗ tay chậm rãi truyền đến từ bên trắc điện, hai câu sau Tạ Bình Nhi chưa kịp nói xong đã bị tiếng động bất thình lình này đánh gãy, Tạ Bình Nhi kinh ngạc thấy Lý Tầm Ngải bình yên không có chuyện gì đi từ bên trong ra. Nàng ta cau mày phân phó phản quân ở phía sau: “Còn không mau ra tay!”
Nhưng lại phát hiện người đằng sau vẫn không nhúc nhích, ngay cả phản quân vừa rồi được nàng ta ra lệnh đi giết Lưu Cẩn cũng không ra tay. Thậm chí cả tiểu quan hẳn đã bị giết kia cũng mở mắt ra------hắn ta là giả chết.
Tạ Bình Nhi nhận ra điểm không bình thường, đã qua một hồi lâu kể từ khi Vân Huy Tướng quân truyền đến tin công thành thành công nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng hắn ta đâu, thậm chí ngay cả tiếng động của phản quân cũng không hề nghe thấy.
Bây giờ nàng ta mới biết, bản thân là bị người khác chơi một vố. Một vố thua hết sạch. Những hành động vừa rồi cũng đã bại lộ tất cả át chủ bài của nàng ta. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này đã lừa nàng ta mất trắng.
Nhưng Tạ Bình Nhi vẫn bình tĩnh như cũ: “Không nghĩ tới, Thái tử cũng sẽ làm ra chuyện bại hoại giống như vậy.”
Lý Tầm Ngải im lặng rồi nói: “Không dám nhận, làm sao so lại Tạ Quý phi ngài, ở bên cạnh phụ thân che giấu nhiều năm như vậy, chỉ sợ ngay cả bản thân là loại người gì cũng không rõ nữa đúng không.”
“Thái tử vậy mà còn nhàn nhã ở đây nói chuyện với ta, thật không biết, vị Thái tử phi xuất thân bình phàm cùng với muội muội tốt của ngươi hiện giờ thế nào?”
Sắc mặt của Lý Tầm Ngải thay đổi, bên người lập tức có một người tiến lên, nghe Lý Tầm Ngải sai phó rồi nhanh chóng chạy về phía cửa cung. Tuy rằng phủ Thái tử và phủ Công chúa đều có hộ vệ nhưng không biết Tạ Bình Nhi có thể điên tới mức độ nào, nếu là…….nếu đó là thật thì…...
Vào giờ phút này Tạ Bình Nhi còn có thể nhàn nhã nhìn bóng mặt trời ở ngoài Hàm Nguyên điện, sau đó lại châm biếm một tiếng: “Nếu là mười lăm phút sau ta không phát tín hiệu, vậy thì muội muội cùng Thái tử phi của ngươi đều sẽ chết.”
Nàng ta vốn định nói tiếp thì một nhân vật bất chợt xuất hiện làm Tạ Bình Nhi kinh ngạc tới không thể động đậy.
Lý Tầm Ngải chắp tay lui sang bên cạnh, trịnh trọng mà kêu một tiếng “Phụ thân”. Trong lòng hắn vẫn còn khẩn trương, sợ hãi như cũ, nhưng cục diện trước mắt không cho hắn cơ hội để thoát thân.
Thềm đá ngoài Hàm Nguyên điện đã phủ lên một lớp tuyết trắng, vừa nãy lúc Tạ Bình Nhi dẫn một đám người xông vào không hề đóng cửa lớn, gió lạnh thổi vào lưng nàng ta giống như dao nhỏ cắt da cắt thịt.
“Ông……” Nàng ta kinh ngạc tới nói không thành lời.
“Không phải đã chết sao? Ngươi hẳn là muốn hỏi chuyện này đi.” Mặt Lý Thái An không lộ ra biểu tình gì. Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả cùng với nhìn thấy tình trạng của Tĩnh An vương, Lý Thái An đã có thể mặt không đổi sắc mà đối diện mọi chuyện.
Nhưng ông vẫn là không dám nghĩ, người ở bên bản thân ngần ấy năm, nữ tử mà ông ta sủng ái vậy mà lại…….luôn trù tính làm sao để chết ông ta, làm sao để hủy hoại Ly triều, sau đó trống vị trí cho người đã từng là tình lang của nàng ta.
Ông đã không muốn nhiều lời nữa, thậm chí ngay cả hỏi một câu “Ngươi vì sao lại đối với ta như vậy? Nhiều năm nay ta đối với ngươi như vậy còn chưa đủ tốt sao?” cũng không thành lời. Lý Thái An làm sao không biết xấu hổ mà hỏi ra được câu này ở trước mặt văn võ bá quan? Chỉ có thể coi như làm phu thê một hồi, sau đó mỗi người một ngả, sự sủng ái những năm gần đây của ông ta coi như đút cho chó ăn rồi.
Tạ Bình Nhi luống cuống tay chân, nhưng nàng ta đã tiếp nhận tình cảnh trước mắt mình, cùng lắm cũng chỉ là chết thôi, nàng ta còn có thể mất cái gì? Chỉ mong người của nàng ta vừa nghe được tiếng gió có thể lập tức mang theo Tĩnh An Vương chạy ra khỏi thành Trường An là tốt rồi.
Nhưng trước mắt, nàng ta còn phải phát huy được tác dụng lớn nhất của bản thân. Tạ Bình Nhi phải làm cho đời này Lý Thái An đau đớn muốn chết đi, nàng phải làm cho ông ta hối hận vì đã mang nàng ta về.
Tạ Bình Nhi đỏ hốc mắt nhưng lại không có ý vị làm nũng như thường ngày với Lý Thái An, trong giọng nói tràn đầy hối hận cùng sát ý: “Không nghĩ tới ngươi vậy mà không chết? Thật là đáng tiếc, ta nên sai người hạ độc ngươi nặng hơn mới phải. Vậy mà lại để ngươi tỉnh lại…… A…… Lý Thái An, Lý Thái An, ngươi thật đúng là mạng lớn. Ngươi biết không, con hổ tám năm trước là ta dẫn tới, đáng tiếc người của ngươi nhanh như vậy, làm ta chỉ có thể lấy thân cầu toàn. Ta cảm thấy hậu cung của ngươi thật nhàm chán, ngươi biết Bát Hoàng tử và Cửu Hoàng tử bị làm sao không không? Ha, để ta trộm nói cho ngươi, là ta hại chết đó. Phi tử của ngươi, mỹ nhân của ngươi, mấy năm nay lại vô cớ bỏ mình, nhảy giếng tự sát, thật ra…...đều là ta làm cả! Còn có kịch độc trong người nữ nhi của ngươi, ngươi cũng không biết vì sao, ngươi nói xem, có phải ngươi uổng mặt làm cha lắm không! Ha ha ha~” Tiếng cười của Tạ Bình Nhi vô cùng chói tai, tiểu cô nương vô pháp vô thiên, cho dù vào thâm cung cũng chưa từng thay đổi trong mắt Lý Thái An, bây giờ lại như một ác quỷ leo lên từ địa ngục, tìm người đòi mạng.
Nàng ta tự mình nói ra từng chuyện, từng chuyện ác mà nàng ta đã làm, như là coi những chuyện đó là vinh quang của mình, không thể kìm chế mà kiêu ngạo sa vào trong đó.
Lý Thái An nhắm lại hai mắt, trong tai oang oang giống như có tiếng côn trùng kêu, ông ta nghe không rõ, cũng hoặc là không muốn nghe, bắt đầu cảm thấy hoảng hốt khi nhìn nữ nhân điên ở trước mắt kia, tiểu cô nương đơn thuần, đáng yêu lúc trước xé nát vỏ bọc, hoàng bào trên người ông ta cùng đại cừu màu vàng kim trên người Tạ Bình Nhi như là tôn lên lẫn nhau. Chỉ là lúc này khoảng cách giữa hai người rõ ràng không xa, lại đã như khoảng cách giữa trời và người.
Ông ta chậm rãi xoay người, bóng dáng vốn dĩ đĩnh bạt như là lập tức bị búa tạ đập gãy, bước chân đi về phía thiên địa tuy rằng ổn trọng nhưng lại ngầm có ý muốn thoát khỏi nơi đây. Trong Hàm Nguyên điện yên tĩnh không tiếng động, mọi người nghe thấy tất cả nhưng đã nói không ra lời.
Nhưng Tạ Bình Nhi vẫn không muốn buông tha cho Lý Thái An như cũ, nàng ta nói ra một câu cuối cùng: “Ngươi biết không, hài tử trong bụng ta không phải là do Hoàng Hậu làm hại, là tự ta, chính ta tự tay chết nó! Là ta đi về phía miếng đất kia, ta biết chỗ đó sẽ trượt chân, là vì ta không muốn sinh ra hài tử của ngươi! Là bởi vì ta không muốn để lại hài tử làm vướng bận chuyện lớn, nhưng kết quả thật là đáng tiếc, vậy mà không chết được ngươi.” Nói xong câu này, Tạ Bình Nhi nằm liệt ở trên sàn, nhìn hoa văn chạm trổ tinh xảo, phức tạp trên trần nhà cười ha ha, chỉ là trong mắt chậm rãi chảy ra nước mắt, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Đây cũng là lý do vì sao nàng ta lại đi hại Lý Kỳ Thù, không liên quan tới sủng ái, không liên quan tới địa vị, chỉ là bởi vì, nàng ta cũng từng mơ thấy một tiểu cô nương lớn tiếng khóc thút thít trong mơ, nói mình vứt bỏ nó. Cho nên Tạ Bình Nhi tàn nhẫn, hận bản thân, cũng hận Hồ Cẩm Tâm và Lý Thái An, nàng hận bọn họ, cho nên hóa tất cả thống khổ thành một phần kịch độc, thấy nữ nhi của bọn họ bị tra tấn, Tạ Bình Nhi cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Chẳng sợ đã đi xa thì lỗ tai của Lý Thái An vẫn nghe được một câu cuối cùng, bước chân ông ta lảo đảo một chút, hốc mắt vẩn đục bị mây mờ bao phủ, sau đó liền nhanh chóng bước về phía tẩm điện của mình, ông ta chỉ muốn trốn đi, trốn khỏi những sự thật thảm thống đó.
“Nhốt nàng vào nhà lao, trông giữ cẩn thận.” Lý Tầm Ngải phân phó một tiếng.
Lúc Tạ Bình Nhi bị mang đi cũng không khóc, không phá, chỉ là trên mặt vẫn chảy hai hàng nước mắt.
Tuyết lông ngỗng phủ trắng áo lông cừu của nàng ta. Cả nước mắt trên mặt cũng bị nước tuyết hòa thành một thể. Váy bách hoa kim liễu bị đạp dưới chân người, kéo ở trên mặt đất, bị thấm ướt, dơ bẩn, nhưng nữ nhân bình thường ham thích xa hoa dâm dật này đã không muốn quản.
Lý Tầm Ngải thấy tình thế cuối cùng cũng hòa hoãn rồi liền nói với Lưu Cẩn hai câu, nhờ ông ta trấn an triều thần một chút, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, gió lạnh vén lên góc áo của hắn, góc áo bay múa trong không trung như là đang nức nở vận mệnh trêu người.
Lý Tầm Ngải chạy như điên, hắn chưa bao giờ thất thố như vậy. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nghĩ đến, Tuân Úc, Kỳ Thù, hai người nhất định không thể có việc gì.