Nông Trường Ảo Tưởng

chương 49: muốn ăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thanh Tửu, mặt cậu đó lắm đó.” Thấy Lục Thanh Tửu đang rúc trong đệm chăn, Doãn Tầm kinh ngạc nói, “Có phải cậu bị sốt rồi hay không?”

Lục Thanh Tửu hơi choáng đầu, nhất thời còn không thể nào hiểu được lời nói của Doãn Tầm, chỉ mờ mịt trợn tròn mắt nhìn Doãn Tầm.

Thấy dáng vẻ này của Lục Thanh Tửu, Doãn Tầm liền hiểu ngay chắc chắn là cậu bị bệnh rồi, vội vàng nói: “Tôi đi lấy cái nhiệt kế, cậu đợi chút.” Nói rồi chạy về phía chỗ đặt hòm thuốc trong phòng khách.

Bạch Nguyệt Hồ đặt tay lên trán Lục Thanh Tửu, nhiệt độ trên tay hắn lạnh lẽo, khiến Lục Thanh Tửu không khỏi muốn dán gần vào một chút, vì thế liền cọ cọ cái trán mình vào mu bàn tay Bạch Nguyệt Hồ một cách rất tự nhiên.

Bạch Nguyệt Hồ thấy động tác của Lục Thanh Tửu, nhẹ nhàng đặt tay lên đôi má đỏ bừng của cậu, cảm nhận nhiệt độ nóng hầm hập trên da thịt Lục Thanh Tửu. Nhân loại bình thường thật sự rất yếu ớt, nhiệt độ thấp xuống thôi đã có thể khiến thân thể bọn họ xuất hiện vấn đề, Bạch Nguyệt Hồ lẳng lặng nhìn Lục Thanh Tửu, ánh mắt đặt trên cổ Lục Thanh Tửu. Từ trước đến nay cổ là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể con người, chỉ cần nhẹ nhàng cắn xuống là có thể nghe được một tiếng răng rắc giòn tan, người trước mắt sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, từ đó sẽ không cần phải lo lắng chỉ vì một chút nguyên nhân vô vị mà mình sẽ mất đi cậu ấy……

Lúc Doãn Tầm cầm nhiệt kế đi vào thì thấy Bạch Nguyệt Hồ liếm liếm môi nhìn Lục Thanh Tửu, con ngươi màu đen của hắn có chút đỏ nhàn nhạt, tuy rằng nhìn không rõ lắm nhưng cũng đủ làm lòng người ta run sợ.

Doãn Tầm thấy thế trong lòng kinh hãi, không ổn rồi, lớn tiếng kêu một tiếng: “Lục Thanh Tửu!”

Bạch Nguyệt Hồ quay đầu, hình như vì có tiếng kêu của Doãn Tầm nên đã thoát ra khỏi trạng thái ban nãy, màu đỏ trong mắt bắt đầu nhanh chóng biến mất, khôi phục thành màu ngăm đen như trước.

“Tôi lấy tới rồi đây.” Doãn Tầm làm bộ không nhìn thấy sự khác thường của Bạch Nguyệt Hồ, cậu ta đi thẳng tới trước mặt Lục Thanh Tửu, nhét nhiệt kế vào miệng Lục Thanh Tửu, “Cậu ngậm một lúc đi.”

Cả người Lục Thanh Tửu cứ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ngoan ngoãn ngậm lấy nhiệt kế, lầu bầu nói: “Có phải tôi bị sốt rồi không?”

Doãn Tầm nói: “Chắc vậy.” Cậu ta gãi gãi đầu, “Nói thật, lâu lắm rồi tôi chưa bị bệnh……”

Lục Thanh Tửu cũng có chút bất đắc dĩ: “Ừm, đúng rồi, nơi này chỉ có mỗi tôi là người bình thường.”

Sau khi đo nhiệt kế xong, độ, quả nhiên đã bị sốt rồi. May là lúc trước chuẩn bị đồ dùng mùa đông, Lục Thanh Tửu đã trữ không ít thuốc, chính là để phòng việc ngoài ý muốn. Doãn Tầm làm theo sự hướng dẫn của Lục Thanh Tửu, lấy thuốc đưa cho Lục Thanh Tửu, còn Bạch Nguyệt Hồ thì chuẩn bị mấy cái khăn lông bọc đá để chườm lên trán Lục Thanh Tửu.

“Haizzz, sao tự dưng lại ốm không biết.” Trong tiếng nói chuyện toàn là giọng mũi, Lục Thanh Tửu ốm yếu dựa vào đầu giường, “Lâu lắm tôi không bị sốt rồi.”

“Có phải do mệt mỏi quá hay không?” Doãn Tầm nói, “Hay là vì không cẩn thận dính phải đống tuyết tan?”

Lục Thanh Tửu lắc đầu ý bảo mình không biết, thứ chuyện như bị ốm này từ trước đến nay đều đến đột nhiên như cơn tiêu chảy, nếu biết được nguyên nhân cụ thể, có lẽ sẽ không bị bệnh.

Cậu vốn đang cảm thấy lạnh, nhưng sau khi nằm giường đất lại cảm thấy quá là nóng, muốn xốc chăn trên người ra để hít thở không khí, lại bị Doãn Tầm ngăn cản, Doãn Tầm nôn nóng nói: “Đừng, cậu cứ đắp vào cho ra mồ hôi, nhỡ cảm lạnh nghiêm trọng hơn thì chết.”

Lục Thanh Tửu khó chịu: “Nhưng mà nóng quá……”

Doãn Tầm khuyên can nói: “Cố chịu đi nào.”

Lúc hai người nói chuyện, Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn an tĩnh ngồi ở bên cạnh, hiển nhiên chuyện con người bị bệnh này không phải là sở trường của hắn, thoạt nhìn trông có hơi bất lực thì phải.

Lục Thanh Tửu cứ ngủ rồi lại tỉnh, ngủ rồi tỉnh mãi, chờ đến khi cậu cảm thấy ổn hơn chút thì trời đã tối đen, Doãn Tầm bảo Bạch Nguyệt Hồ vào phòng bếp lấy cho Lục Thanh Tửu cốc nước, còn mình thì nhẹ nhàng đánh thức Lục Thanh Tửu.

“Ừm?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Tôi phải về nhà châm nhang đèn.” Doãn Tầm khàn giọng nói, “Ngày mai mới qua đây tiếp được.”

Lục Thanh Tửu thấy giọng nói Doãn Tầm hơi khác bình thường: “…… Làm sao vậy?”

Doãn Tầm nghiêm túc dặn dò: “Thanh Tửu, đợi lát nữa tôi đi rồi, lúc cậu với Bạch Nguyệt Hồ ở chung ấy, đừng ngủ, cố mà tỉnh.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hả? Tại sao?”

Doãn Tầm nói: “Anh ta thích cậu lắm rồi.”

Lục Thanh Tửu nghe câu đó, ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa, nhưng vẫn không hiểu vì sao Doãn Tầm lại đột nhiên nói như vậy: “Cái gì?”

Doãn Tầm nói: “Cậu không biết đâu, dòng tộc bọn họ có một thói quen, chính là thích thứ gì thì sẽ muốn nuốt hết vào trong bụng, cậu không thấy được vừa nãy lúc tôi vào cửa nhìn thấy cái ánh mắt mà anh ta đang nhìn cậu đâu, tôi thật sợ anh ta sẽ nuốt một phát toi luôn cái mạng cậu luôn.” Tuy rằng nói ra có chút khó tin, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Tầm kia cho Lục Thanh Tửu thấy cậu ta thật sự không nói giỡn.

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi…… biết rồi, cậu cứ đi đi.”

“Cố đừng có mà ngủ đấy.” Doãn Tầm hơi lo âu, “Chịu được qua đêm nay thôi thì tương lai cậu sẽ tươi sáng!”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu, xem như đồng ý với lời Doãn Tầm nhắc nhở.

Hai người vừa mới nói dứt lời, Bạch Nguyệt Hồ liền bưng cốc nước vào phòng, hắn đưa nước tới tận miệng Lục Thanh Tửu, nhìn cậu uống xong rồi mới đi.

Doãn Tầm nói: “Này…… Tôi đi trước nhé, sáng mai gặp lại.”

“Ừm.” Lục Thanh Tửu uống nước xong, cảm giác thân thể mình thoải mái hơn nhiều, “Buổi sáng gặp, chú ý an toàn.”

Doãn Tầm xua xua tay, quay người đi mất, tuy nhiên lúc đi ánh mắt cậu ta vẫn ám chỉ với Lục Thanh Tửu, cậu ta vẫn rất lo lắng liệu Bạch Nguyệt Hồ có làm ra chuyện gì không thể cứu vãn hay không.

Doãn Tầm lắm mồm nhất đi rồi, căn phòng liền an tĩnh, Lục Thanh Tửu dựa vào đầu giường, bởi vì bị bệnh, sắc mặt của cậu có vẻ càng thêm tái nhợt hơn so với ngày thường, nhưng môi lại hồng nhuận xinh xinh, trông ngon miệng đến lạ.

Lục Thanh Tửu bị Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm đến nỗi không được tự nhiên, cậu tìm một đề tài, muốn tách sự chú ý của Bạch Nguyệt Hồ ra: “Buổi tối mấy anh ăn cái gì thế?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không ăn gì cả.”

Lục Thanh Tửu sửng sốt: “Sao lại không ăn? Không phải tôi đã nấu canh gà rồi sao.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không đói bụng.”

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm nếu không đói bụng thì cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi chứ, cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi không bằng, cậu nghĩ tới lời ban nãy Doãn Tầm nói, xem ra Doãn Tầm không nói quá chút nào, nếu sơ xuất một cái, có khi Bạch Nguyệt Hồ sẽ thật sự ăn cậu luôn.

Lục Thanh Tửu đã nhận ra sự nguy hiểm tiềm tàng, nhưng kỳ lạ, vậy mà cậu không sợ hãi là bao, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi hơi đói bụng đó, làm sao bây giờ?”

Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày: “Tôi bưng chút canh gà qua đây cho cậu.”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy anh múc ít canh gà qua đây đi, nhớ cho cả tí dưa muối vào trong nữa.”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, dứt khoát đứng dậy đi, một lát sau đã bưng đồ Lục Thanh Tửu muốn về. Canh gà nóng hổi, bên trong có cả ít cơm trắng tinh, bên trên còn rải một lớp hành thái xanh biếc, bên cạnh có một chén nhỏ đựng dưa muối được xếp chỉnh tề, có thể thấy Bạch Nguyệt Hồ rất có tâm.

Lục Thanh Tửu nhận cái chén, dùng muỗng múc đồ ăn rồi chậm rãi đưa vào miệng, canh gà ấm ấm tươi ngon trấn an sự đói khát trong dạ dày cậu, dưa muối giòn giòn ngon miệng, bên trên còn đổ một ít sa tế Lục Thanh Tửu thích nhất, cậu ăn một chốc, chóp mũi liền toát mồ hôi, cảm thấy tinh thần tốt lên không ít.

“Anh thật sự không đói sao?” Sau khi Lục Thanh Tửu ăn xong, đặt cái chén xuống.

Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu.

Lục Thanh Tửu nói: “Thật sự không đói?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không đói.”

Lục Thanh Tửu chớp chớp mắt, thật ra cậu không tin lời Bạch Nguyệt Hồ nói không đói bụng cho lắm, vì dù sao bữa nào Bạch Nguyệt Hồ cũng ăn nhiều, nhưng mà có lẽ là do ăn nhiều, cho nên đói chậm chăng?

Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, cảm giác lại hơi lạnh, cậu nói: “Than dưới giường đất sắp cháy hết rồi hả?”

Bạch Nguyệt Hồ nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày: “Lửa lớn lắm.”

“Tại sao tôi vẫn lạnh thế nhỉ……” Vừa rồi bị sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, toàn thân nóng phát sợ, bây giờ lại rét run, Lục Thanh Tửu quấn chặt chăn của mình, lại cảm giác không có hiệu quả gì hết, “Lạnh quá đi.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Vẫn lạnh hả?”

Lục Thanh Tửu gật đầu thật mạnh.

Bạch Nguyệt Hồ nghĩ nghĩ, ngồi xuống cạnh Lục Thanh Tửu, sau đó chín cái đuôi xù lông bật ra từ phía sau hắn rồi quấn lấy Lục Thanh Tửu. Nhiệt độ của cái đuôi cao hơn so với nhiệt độ cơ thể của người thường, lúc nó bọc lên người Lục Thanh Tửu cảm giác mình như rơi vào trong một cục bông vừa mềm mại vừa ấm áp, không khỏi phát ra tiếng rên ư ư thoải mái.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu đang vùi trong đống lông, nói: “Đỡ hơn chút nào không?”

“Thoải mái ghê, mềm quá đi à.” Lục Thanh Tửu vuốt cái đuôi Bạch Nguyệt Hồ, cười ngây ngô, “Khá hơn nhiều…… Anh không lạnh sao?” Thời tiết này mà Bạch Nguyệt Hồ chỉ mặc thêm một lớp áo khoác mỏng, Lục Thanh Tửu nhìn mà cảm thấy cổ lạnh căm căm.

“Không lạnh.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời.

Cơ thể đã ấm áp, hơn nữa mới vừa ăn xong và uống thuốc hạ sốt, tuy Lục Thanh Tửu đã nói với bản thân rằng phải cố gắng kiên trì, nhưng lại khống chế được mà bắt đầu mệt rã rời.

Đầu óc mê man, ngáp một cái, Lục Thanh Tửu câu được câu không nói chuyện phiếm với Bạch Nguyệt Hồ, ép mình không được ngủ.

Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng nói: “Cậu mệt rồi hả?”

“Chút chút thôi……” Lục Thanh Tửu xoa xoa mắt, “Xíu xíu thôi à.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Mệt rồi thì ngủ đi.”

Lục Thanh Tửu lơ mơ nói: “Nếu tôi đi ngủ, anh có ăn thịt tôi không?”

Bạch Nguyệt Hồ không ngờ Lục Thanh Tửu sẽ trực tiếp hỏi như vậy, hắn nghe cậu nói, chỉ cười, hắn nói: “Tôi sẽ cố gắng kiềm chế một chút.”

“Kiềm chế thôi ấy hả?” Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói, “Không thể cho tôi ít bảo đảm nào à?”

Dường như Bạch Nguyệt Hồ có chút buồn rầu nhíu nhíu mày: “Không đảm bảo được đâu, vì trông cậu rất ngon.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên cằm Lục Thanh Tửu, sau đó chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở yết hầu đang lên xuống của Lục Thanh Tửu, “Tôi sẽ cố gắng.”

Lục Thanh Tửu bật cười: “Khổ cho anh rồi.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói gì nữa, liếm liếm môi.

Lục Thanh Tửu rất muốn kiên trì, nhưng cậu thật sự kiên trì không nổi nữa, mí mắt như đang đánh nhau, thậm chí cậu còn chắc chắn rằng mình chỉ cần nhắm mắt lại ba giây đồng hồ là có thể ngủ thẳng cẳng. Ra sức chiến đấu hồi lâu với cơn buồn ngủ, cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn lựa chọn thỏa hiệp, không phải cậu không muốn, mà là thật sự không kiên trì nổi nữa, một khắc trước khi đôi mắt chậm rãi nhắm lại, Lục Thanh Tửu thấy trong mắt Bạch Nguyệt Hồ hiện lên ánh sáng gì màu đỏ…… Có lẽ cậu…… Thật sự sẽ bị ăn mất, Lục Thanh Tửu chìm vào giấc ngủ.

Cậu ngủ rất thoải mái, cái đuôi xù lông bao chặt chẽ lấy Lục Thanh Tửu, làm cậu có cảm giác như mình đang ngủ trên một đám mây mềm mại, bệnh của cậu như đã được chữa khỏi, cơ thể nặng nề bắt đầu trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nhưng mà thứ cảm giác thoải mái này chẳng duy trì được bao lâu, đau đớn đã đánh thức Lục Thanh Tửu từ trong mơ, cậu ngơ ngác mở to mắt, cảm giác có người nằm trên người mình, trọng lượng nặng trĩu khiến cậu không tài nào đứng dậy nổi.

Mà trên cổ truyền đến cảm giác bị vũ khí sắc bén chọc rách khiến cho Lục Thanh Tửu nhanh chóng tỉnh táo, cậu ý thức được, có người chôn ở đầu vai cậu, đang gặm cắn cổ cậu —— không hề nghi ngờ, người này chính là Bạch Nguyệt Hồ.

“Nguyệt Hồ……” Khát vọng muốn sống khiến Lục Thanh Tửu gian nan phát ra âm thanh, cậu dùng đôi tay chống bả vai lên Bạch Nguyệt Hồ, muốn đẩy hắn ra khỏi người mình, nhưng sự chênh lệch giữa nhân loại và phi nhân loại hiện ra vào lúc này vô cùng rõ ràng, cậu dùng hết sức lực toàn thân, nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại không chút sứt mẻ.

“A!” Cảm giác làn da trên cổ mình bị cắn phá, giọt máu nhỏ đỏ tươi rơi trên gối đầu, Lục Thanh Tửu bị đau kêu thảm thiết, nói, “Bạch Nguyệt Hồ —— ngừng lại đi——”

Nghe thấy tiếng Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ dừng động tác lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Thanh Tửu dưới thân mình.

Lục Thanh Tửu thấy mặt Bạch Nguyệt Hồ, tuy vẻ mặt giống y đúc với bình thường, nhưng trên môi bị dính máu đỏ, khiến hắn có thêm phần quỷ quyệt mị hoặc, hắn gọi cậu: “Thanh Tửu.”

Lục Thanh Tửu thở hổn hển, cậu nói: “Bạch Nguyệt Hồ, anh đói bụng hả?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không đói.”

Lục Thanh Tửu nuốt nước miếng: “Không đói, vậy anh cắn tôi làm gì?”

“Cậu sợ sao?” Bạch Nguyệt Hồ chợt hỏi cậu, tay hắn chạm vào vết thương trên cổ Lục Thanh Tửu, dùng ngón trỏ dính một ít máu, sau đó ngậm vào miệng, chậm rãi mút, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên cười, có vẻ như cực kỳ thỏa mãn, “Mùi vị thơm ngon này rất giống như trong tưởng tượng.”

Lục Thanh Tửu cố ép bản thân bình tĩnh lại, cậu nói: “Anh…… định ăn tôi thật sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu cảm thấy vậy à?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi cảm thấy à, anh không muốn ăn tôi đâu đúng không?”

Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai mắt Lục Thanh Tửu, tựa như đang suy xét chuyện gì đó.

“Nếu anh muốn ăn tôi, chắc chắn chỉ cần một miếng là có thể ăn tươi nuốt sống, cần gì phải làm tôi đau mà tỉnh lại?” Lục Thanh Tửu nói, “Phải không?”

Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc thật lâu, đến khi sau lưng Lục Thanh Tửu toát mồ hôi lạnh, hắn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Lục Thanh Tửu nhẹ nhàng thở ra.

Tưởng đã đến lúc Lục Thanh Tửu có thể xả hơi, Bạch Nguyệt Hồ lại cúi người xuống lần nữa, đến gần cổ Lục Thanh Tửu, sau đó nghiêm túc liếm sạch sẽ máu trên da chỗ bị hắn cắn phá. Thái độ hắn nghiêm túc như thế khiến Lục Thanh Tửu nhớ tới dáng vẻ của mình khi đang đối đãi với nguyên liệu nấu ăn quý hiếm…… Một xíu thôi cũng không nỡ lãng phí.

Lục Thanh Tửu chỉ có thể nằm lì trên giường, để cho Bạch Nguyệt Hồ muốn làm gì thì làm, không dám lộn xộn kích thích hắn. Nhưng chuyện mới xảy ra khi nãy, khiến cậu chắc chắn rằng Bạch Nguyệt Hồ thật sự muốn ăn cả da lẫn xương của cậu, không chừa lại một chút gì.

Không biết qua bao lâu, thậm chí lúc Lục Thanh Tửu hoài nghi mình sắp ngủ rồi, Bạch Nguyệt Hồ mới ngừng động tác lại.

Hắn đứng dậy, quan sát tỉ mỉ dấu vết mình lưu lại trên cổ Lục Thanh Tửu, nghiêng nghiêng đầu, nói: “Cậu có sợ tôi không?”

Lục Thanh Tửu nói: “Không đâu.”

“Vì sao lại không sợ?” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tôi muốn ăn cậu cơ mà.”

Lục Thanh Tửu cười nói: “Suýt thôi, đã làm đâu.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu thật sự không sợ tôi?”

Lục Thanh Tửu nói: “Ừm…… Không sợ lắm.”

Bạch Nguyệt Hồ quan sát vẻ mặt Lục Thanh Tửu, xác định người trước mắt không nói dối mới hoàn toàn rời khỏi người Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu đã ý thức được rõ ràng, hình như cái vấn đề ban nãy kia có ẩn giấu một sự nguy hiểm chết người nào đó, nếu cậu thật sự vì chuyện này mà sợ hãi Bạch Nguyệt Hồ, dùng ánh mắt né tránh lúc đối mặt với hắn, có lẽ ngay sau đó, người đàn ông đẹp khác người trước mặt này sẽ hóa thành nguyên hình rồi ăn tươi nuốt sống cậu luôn.

Bạch Nguyệt Hồ không thích người sợ hắn, hắn cũng không muốn sống cùng người sợ hãi hắn.

Cũng may, chính biểu hiện của Lục Thanh Tửu có vẻ không phải quá đỗi sợ hãi Bạch Nguyệt Hồ, vì thế cậu may mắn tránh được một kiếp.

Bạch Nguyệt Hồ ngồi dậy khỏi người Lục Thanh Tửu, nhưng chín cái đuôi xù lông kia vẫn quấn lấy Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu đưa tay sờ sờ nơi gần vết thương trên cổ mình, khi sờ thấy một cái dấu răng cũng không ngạc nhiên chút nào.

Lục Thanh Tửu nghĩ tới gì đó, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu đang nghĩ gì đó?”

Lục Thanh Tửu nói: “À này…… Hồ ly là thuộc loài chó đúng không?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Hử?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu nói: “Khi bị động vật họ chó cắn thì có cần phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại không nhỉ?”

Bạch Nguyệt Hồ: “……”

“Nhưng hình như anh vẫn dùng hình người cắn cơ mà.” Lục Thanh Tửu rối rắm, “Vậy cuối cùng xem như tôi bị người cắn hay là bị hồ ly cắn?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Cuối cùng Lục Thanh Tửu vẫn là người từ bỏ trước, nói chắc sẽ không có chuyện gì đâu, còn hỏi Bạch Nguyệt Hồ đã từng có khác kinh nghiệm cắn những người khác chưa.

“Không có.” Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ ngay thẳng, “Tôi chưa bao giờ cắn người.”

Lục Thanh Tửu vừa định cười tươi thì liền nghe hắn rất là vô tình bổ sung một câu: “Trước nay tôi chỉ cần một nuốt vào mồm mà thôi.”

Lục Thanh Tửu oan ức nói: “Vậy sao anh lại cắn tôi chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Trông cậu ngon quá, ăn một phát hết luôn thì đáng tiếc quá.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ai ngờ vừa mới nếm thử mùi vị thôi mà cậu đã tỉnh.”

Lục Thanh Tửu: “……” Vì sao giọng điệu của anh lại tiếc nuối như vậy hả, nếu tui không tỉnh thì có phải hôm nay thật sự sẽ chết ở chỗ này không?! Xem ra lời Bàng Tử Kỳ nói vẫn có lý đôi chút, bọn hung thú ăn nói thiệt là cạn lời……---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu yếu ớt nói: “Vậy anh cảm thấy mùi vị thế nào?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ngon lắm đó.”

Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười, không ngờ vậy mà Bạch Nguyệt Hồ cũng học được cách nói này.

Nửa đêm còn lại, Lục Thanh Tửu không dám ngủ quá sâu, tuy nhiên hình như Bạch Nguyệt Hồ đã không định há miệng với cậu nữa. Lúc trời sắp sáng, Doãn Tầm vượt qua gió tuyết vội vàng tới nhà, vào nhà rồi thấy Lục Thanh Tửu vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào thì mới nhẹ lòng thở phào một hơi.

Lục Thanh Tửu đẩy Bạch Nguyệt Hồ ra, bảo hắn đi pha cho mình chậu nước ấm, sau đó nói hết chuyện xảy ra đêm qua cho Doãn Tầm.

Doãn Tầm nhìn dấu răng gần gáy Lục Thanh Tửu, lòng run sợ nói: “Đệch, lúc ấy cậu không sợ sao?”

Lục Thanh Tửu nói: “…… Có khi là sốt lơ mơ lắm rồi, không sợ cho lắm.”

Doãn Tầm nói: “Kinh khủng thật, nếu là tôi thì có khi tè cả ra quần luôn ấy chứ.” Cắn cổ chẳng khác nào cắn vào mạch máu, chỉ cần Bạch Nguyệt Hồ hơi tăng thêm sức lực, phần cổ yếu ớt sẽ phát ra tiếng răng rắc giòn tan, cứ như vậy là bay đầu nhanh gọn, sẽ chẳng còn Lục Thanh Tửu thản nhiên như hôm nay nữa.

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu sợ quái gì, không phải cậu là nước à?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Doãn Tầm: “Tuy thân thể tôi là nước nhưng tâm hồn tôi như viên pha lê óng ánh trong suốt đó nha, mong manh dễ vỡ lắm.”

Lục Thanh Tửu làm vẻ mặt buồn nôn, Doãn Tầm nở nụ cười ngượng ngùng rồi tiếp tục khiến Lục Thanh Tửu ghê tởm.

Lục Thanh Tửu ghê tởm xong thì nói: “Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, anh ta thích tôi nên mới muốn ăn tôi sao?”

Doãn Tầm nói: “Đúng vậy.”

Lục Thanh Tửu vẫn cảm thấy hơi không hợp lý, nghi hoặc nói: “Nhưng mà anh ta có ăn sạch tôi đâu, có phải điều đó đã chứng minh thật ra anh ta cũng không thích tôi đến thế?”

Doãn Tầm nghĩ nghĩ: “Tôi cảm thấy có khi do anh ta quá thích cậu, cho nên mới không ăn sạch cậu.” Thật ra cậu ta khá hiểu lòng dạ của Bạch Nguyệt Hồ, bình thường thì ổn, nhưng khi Lục Thanh Tửu chỉ vừa bị bệnh đã cho người ta một cảm giác rất yếu ớt, khiến bọn họ không khỏi nghĩ đến việc đánh mất đi con người này quá là dễ dàng, nếu đánh mất rồi thì mình sẽ rất đau buồn, không bằng trước tiên cứ bỏ vào trong bụng, như vậy thì vĩnh viễn không cần lo lắng phải chia xa. Tuy nhiên điều khiến Doãn Tầm không ngờ chính là, tuy Bạch Nguyệt Hồ đã mở miệng nhưng lại kiềm chế được ham muốn ăn của bản thân, cho Lục Thanh Tửu một con đường sống, hôm nay lúc cậu ta đến đây thật sự rất sợ hãi sẽ phải thấy cảnh trong phòng chỉ có mỗi Bạch Nguyệt Hồ, trên giường trống không……

Lục Thanh Tửu cảm thấy mình không tài nào hiểu được đám phi nhân loại này, nhưng mà không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần mình còn sống là được.

Bạch Nguyệt Hồ đã mang nước ấm lại đây, Lục Thanh Tửu ở trong phòng dùng nước ấm rửa mặt, nhưng cảm giác cả người vẫn cứ nhão nhão dính dính, chỉ muốn đi tắm rửa một phát.

“Cậu còn muốn tắm rửa sao?” Doãn Tầm nói, “Tôi sợ cậu vừa tắm xong thì bệnh tình sẽ lại tái phát đấy.” Vừa rồi cậu ta đo lại nhiệt độ cơ thể cho Lục Thanh Tửu, đã khôi phục về nhiệt độ bình thường, tuy nhiên bây giờ thời tiết quá lạnh, trạng thái cơ thể của Lục Thanh Tửu lại không được tốt lắm.

“Vậy làm sao bây giờ?” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi không muốn để cơ thể dính nhớp thế này đâu.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Cậu dùng nước ấm lau mình là được rồi, trong nhà vẫn ấm áp, cởi đồ cũng không sao.” Doãn Tầm nói.

“Được rồi.” Lục Thanh Tửu không gò ép nữa, cậu không dám để mình bị bệnh, bị bệnh rồi bản thân bị hành còn chưa tính, vậy mà còn có tên hồ ly tinh thèm ăn ở bên cạnh như hổ rình mồi, lần này chỉ để lại một dấu răng, lần sau nếu cậu không thể tỉnh lại, ai biết còn có thể mở mắt ra được nữa hay không……

Lục Thanh Tửu ngồi trong phòng lau sơ người, chủ yếu là lau sạch mồ hôi bị dính, cậu đang xoa xoa thì đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, nhóc hồ ly đâu nhỉ?” Cậu nhớ rõ là ngày hôm qua lúc ngủ nó còn ở cạnh người mình, sau khi tỉnh lại thì không thấy bóng dáng đâu, không phải là bị Bạch Nguyệt Hồ……

Đối mặt với ánh mắt của Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì, nó ít thịt như thế, tôi không có hứng thú với nó.”

Lục Thanh Tửu nhỏ giọng nói: “Thật ra thịt tôi cũng không nhiều lắm đâu.”

Doãn Tầm gật đầu đồng ý với câu nói của Lục Thanh Tửu: “Đúng đúng, anh xem người Lục Thanh Tửu toàn là xương với xương thôi.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao hết, cậu còn có không gian phát triển.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cảm ơn ngài đã vừa ý, nhưng thôi xin tha cho tui đi mà.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nó ở bên ngoài ngủ với hai con heo, khá ổn.”

Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới nhẹ nhàng thở ra, thật ra cậu cũng cảm thấy hẳn Bạch Nguyệt Hồ sẽ không ăn mất nhóc hồ ly, dù sao bọn họ đều chung một chủng tộc —— có lẽ vậy. Nhưng xem ra Doãn Tầm đã sớm biết rốt cuộc Bạch Nguyệt Hồ là thứ gì, Lục Thanh Tửu cũng không muốn mở miệng hỏi, dù gì Bạch Nguyệt Hồ tiếc không ăn thịt cậu là bởi vì thích tài nấu nướng của cậu, còn Doãn Tầm thì hiển nhiên không có được vận may tốt như vậy.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cùng lắm là Bạch Nguyệt Hồ ăn luôn một nửa Doãn Tầm, ngày hôm sau Doãn Tầm còn có thể mọc ra trở lại, quả thực là đối tượng có thể lợi dụng tốt nhất.

Truyện Chữ Hay