Nông Trường Ảo Tưởng

chương 37: mưa to

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối mặt với Bạch Nguyệt Hồ như hổ rình mồi, vốn dĩ Tiểu Hoa đang xỉu liền giãy giụa tỉnh lại từ trong tay của Lục Thanh Tửu, khó khăn nói: “Tôi cảm thấy…… Tôi còn có thể cứu được……”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ thấy Lục Thanh Tửu không có ý định muốn từ bỏ hai con heo nhỏ này thì hơi có chút thất vọng, hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: “Nó cũng giống với heo bình thường thôi, cho uống miếng nước là được rồi.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy lúc này mới xách Tiểu Hoa trở vào nhà, Doãn Tầm lấy nước đá từ tủ lạnh ra, sau đó đắp một cái khăn ướt lên cho Tiểu Hoa, cuối cùng cứu mạng Tiểu Hoa trở về. Nhìn nó may mắn sống sót từ trong tay của Bạch Nguyệt Hồ đang được chăm chú túi chườm nước đá như thế, Doãn Tầm gần như mừng phát khóc, ôm Tiểu Hoa nói sau này anh nhất định sẽ đối xử với mày thật tốt.

Tiểu Hoa bị cậu ta ôm thiếu chút nữa đã xỉu lần hai, nói: “Con mẹ nó, anh muốn đối xử tốt với tôi…… thì đừng có ôm tôi……”

Doãn Tầm nói: “Thanh Tửu, Tiểu Hoa nó nói nó thích tôi kìa!”

Tiểu Hoa: “……” Nó sống đến tận bây giờ, chưa bao giờ gặp qua con người nào mà vô liêm sỉ như thế này.

Lục Thanh Tửu thấy bọn họ ồn ào thì xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, nhóc hồ ly tung ta tung tăng đi theo phía sau Lục Thanh Tửu, rất giống như một con chó nhỏ.

Khi Lục Thanh Tửu nấu cơm, ngẫu nhiên sẽ ném mấy miếng thịt cho nhóc hồ ly ăn đỡ thèm, có đôi khi sẽ kêu nhóc hồ ly nhặt rác dùm, nhóc hồ ly về phương diện giúp đỡ này thế mà lại rất có linh tính.

Bởi vì trước đó Doãn Tầm nói muốn ăn thạch, cho nên Lục Thanh Tửu đã dùng một phần đậu Hà Lan tự mình làm bột, thạch này khi làm ra có màu trắng gạo, nấu lên mềm dẻo, cắt thành từng sợi sau đó rải lên nước sốt đặc biệt, mùi vị thơm ngon cay cay, vô cùng kích thích ăn uống. Lục Thanh Tửu hấp thêm mấy lồng bánh bao do mình làm, bánh bao là nhân thịt heo cùng miến, làm rất thành công, mùi vị rất tươi và thơm, cắn xuống là ra một ngụm nước thịt. Bởi vì thịt heo dùng chính là thịt heo nhà nông, đều là heo mán, chất thịt ăn đặc biệt tươi ngon, nhiều dầu mỡ béo ngậy của thịt heo còn lại được Lục Thanh Tửu cho vào trong cái bình lớn. Loại này mùi vị rất ngon, cho dù là lấy xào rau, hay lấy làm món khác đều so với dầu bình thường ăn ngon hơn rất nhiều.

Lục Thanh Tửu làm cơm xong thì gọi bọn họ tới đây ăn.

Ba người ngồi ở trên bàn, không khí vô cùng náo nhiệt, nhóc hồ ly cùng Tiểu Hắc Tiểu Hoa ở bên cạnh cũng có bàn nhỏ của mình, trên bàn có đồ ăn đặc biệt làm từ thịt băm cho Tiểu Hắc và Tiểu Hoa ăn, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng nhai nuốt.

Mấy người đang ăn cơm, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm ầm ầm ầm, Lục Thanh Tửu hướng mắt nhìn ra ngoài, thấy trên bầu trời kéo đến đám mây u ám thật dày, gió cũng phần phật thổi mạnh, thoạt nhìn trời sắp đổ xuống mưa to.

“Trời ơi, tôi còn chưa đóng cửa sổ nữa.” Doãn Tầm nói, “Thời tiết hôm nay thay đổi bất thường thật đấy.” Cậu ta ngoài miệng lo lắng, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông bánh bao trong tay của mình xuống.

“Không phải cậu là Sơn Thần sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Một chút năng lực đặc biệt cũng không có à?”

Doãn Tầm: “……Năng lực gì cơ?”

Lục Thanh Tửu: “Phóng ra ngàn dặm…… để đóng cửa sổ lại chẳng hạn?”

Doãn Tầm trừng mắt: “Ai nói làm Sơn Thần sẽ biết phóng ra ngàn dặm để đóng cửa sổ chứ, sao chúng tôi có thể làm chuyện khó như vậy……”

Lời cậu ta còn còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng cửa sổ trong nhà bùm bùm đóng lại toàn bộ, Bạch Nguyệt Hồ không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, bỏ lại một câu: “Cửa sổ nhà cậu đã đóng rồi, không cần cảm ơn.”

Doãn Tầm: “……”

Lục Thanh Tửu thở dài: “Sao tôi lại sinh ra đứa con vô dụng như vậy chứ……”

Doãn Tầm gào khóc.

Mưa to mùa hè cùng mưa rơi mùa đông hoàn toàn không thể so sánh, tuy rằng thời gian ngắn, nhưng sức phá hoại rất kinh người. Nếu không đóng lại cửa sổ, nói không chừng tất cả đồ vật trong phòng đều bị thổi tung thành một đống rối loạn. Lượng mưa cả năm của thôn Thủy Phủ không nhiều lắm, mùa hè năm nay rơi không được mấy trận mưa to, nhưng mà rất nhanh đã tạnh, ngược lại cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

“Sao cơn mưa này ồn ào thế.” Doãn Tầm nhét vào trong miệng một miếng bánh bao cuối cùng, “Có lẽ phải trú lại đây lâu lắm.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hay là cậu tạm ở nhà tôi đêm nay đi?”

Doãn Tầm nói: “Cũng được.”

Trong nhà Lục Thanh Tửu có rất nhiều phòng cho khách, chỉ là cần quét tước một chút cái đã.

Lục Thanh Tửu ăn vừa no thì liền cầm cây lau nhà cùng giẻ lau giúp Doãn Tầm dọn phòng cho sạch sẽ, còn trải sẵn cho cậu ta một bộ đệm chăn sạch sẽ nữa.

Trong lúc cậu đang dọn dẹp thì nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi xuống đất, hạt mưa to như hạt đậu tích từ giữa tầng mây rơi xuống, chúng bắn lên lại rơi xuống ở trên mặt đất nóng bức. Tro bụi cùng nước mưa kết hợp, trong không khí bắt đầu tràn ngập một hương vị đặc thù của cơn mưa, hương vị này thế nhưng lại có thể khiến người ta có chút yên tâm.

Từ vài giọt nước mưa rơi xuống, đến màn mưa ào ào bao phủ toàn bộ thế giới, nhưng mà chỉ mất vài phút mà thôi, mưa to cọ rửa bùn đất trong sân, trên mặt đất tích ra một vũng nước nho nhỏ.

Lục Thanh Tửu đem ghế bập bênh của Bạch Nguyệt Hồ tới cửa, cậu vốn nghĩ rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ ngồi ở trên đó giống như bọn họ cắn hạt ngắm nhìn trời mưa bên ngoài, nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại đứng lên, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, trên nét mặt mang theo vài phần nghiêm túc.

Lục Thanh Tửu nhìn ra khác thường, cậu nói: “Nguyệt Hồ, làm sao vậy?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Lục Thanh Tửu: “…… Đi ra ngoài? Đi nơi nào?” Cậu hơi có chút kinh ngạc, mưa lớn như vậy, che ô nhất định cũng là vô dụng, đi ra ngoài đồng nghĩa với việc cơ thể sẽ bị xối cho ướt nhem.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nơi lúc trước từng đi.”

Lục Thanh Tửu nghi ngờ nói: “Lúc này qua đó làm gì?”

Bạch Nguyệt Hồ lại nói câu không thể hiểu được nói: “Mưa này không tạnh ngay được đâu.” Hắn nói xong lời này thì liền đi đến phòng chứa đồ linh tinh cầm lấy cây dù, rồi nhìn về Lục Thanh Tửu hơi hất cằm lên, ý bảo cậu cùng lại đây.

Lục Thanh Tửu nhận dù, liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái nói: “Vậy Doãn Tầm, còn cậu thì sao?”

“Tôi ư?” Doãn Tầm cào cào cằm, “Tôi cũng…… cùng đi vậy.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, ba người liền giơ dù đi vào trong màn mưa to, cơn mưa này thật sự rất lớn, gần như có thể dùng từ mưa như trút nước để hình dung, sức nặng rơi trên dù che mưa, rất nhanh đã khiến cho tay người cầm có chút tê dại.

Lục Thanh Tửu không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể đi theo Bạch Nguyệt Hồ tiến về phía trước, hình như bọn họ đang đi lên núi, con đường trở nên rất quanh co. Lục Thanh Tửu không biết Bạch Nguyệt Hồ muốn dẫn cậu đi nơi nào, nhưng mà nhìn con đường có lẽ là phương hướng đi lên núi……

Ước chừng đi hơn mười phút, mưa xung quanh dần dần nhỏ lại, Lục Thanh Tửu thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, bọn họ quả nhiên đã lên núi, chỉ là núi này không phải núi ở thôn Thủy Phủ, mà là chỗ lúc trước Bạch Nguyệt Hồ dẫn cậu tới câu cá.

Lúc này trong núi vẫn gần tối như cũ, ánh màu bốn phía, biển mây cuồn cuộn, bầu trời đã không còn thấy mây đen hay nước mưa nữa, Lục Thanh Tửu rất thích nơi này, cậu thu dù lại, trên mặt mang theo một chút ý cười.

“Các cậu ở chỗ này đợi đi, tôi có một chút việc.” Bạch Nguyệt Hồ ném dù tới bên cạnh, “Chờ tôi trở lại.”

Lục Thanh Tửu còn chưa nói lời nào, chỉ nhìn hắn một cái xoay người, người cứ như vậy mà biến mất ở trước mắt mình.

Lục Thanh Tửu quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Doãn Tầm.

Doãn Tầm gãi gãi cái ót của mình: “Nếu không có việc gì, chúng ta đi lên núi dạo đi?”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu biết Bạch Nguyệt Hồ muốn làm gì không?”

Doãn Tầm nói: “Không biết nữa.” Cậu ta nói rất thản nhiên, ngược lại không giống như đang nói dối.

Lục Thanh Tửu lại có chút không tin, cậu nhìn Doãn Tầm, cuối cùng vẫn không nói gì, gật đầu rồi cùng Doãn Tầm đi về phía đỉnh núi.

Lần trước tới đây, Lục Thanh Tửu được Bạch Nguyệt Hồ nắm tay dắt đi lên, cậu không có quá nhiều thời gian quan sát phong cảnh ven đường, lần này dù sao cũng không có mục đích gì, Lục Thanh Tửu cứ thế mà vừa đi vừa nhìn.

Tất cả thực vật ở nơi này đều là loại Lục Thanh Tửu chưa từng thấy qua bao giờ, có loại dáng dấp bình thường, có loại dáng dấp vô cùng kỳ quái hiếm lạ. Ánh mắt Lục Thanh Tửu bị một cây cỏ hấp dẫn, cây cỏ kia chỉ có một thân cây trơ trụi, trên ngọn cây, có một bông hoa màu trắng nho nhỏ, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bên trong bông hoa nhỏ màu trắng, lại có một con vật nhỏ lông xù xù bằng cái móng tay đang nằm sấp ở mặt trên ngủ. Con vật này có chút giống mèo, nhưng khi quan sát kỹ sẽ phát hiện có điểm khác với mèo, lỗ tai nó giống như con thỏ đang rũ ở hai bên, lông ở trên người là màu trắng, nói tóm lại, nhìn rất muốn sờ một cái.

Doãn Tầm thấy Lục Thanh Tửu dừng lại bước chân, cũng nhìn qua, nói: “Đây là gì vậy?”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi không biết nữa.” Bây giờ cậu đã đọc cuốn Sơn Hải Kinh rất nhiều lần, xác định trong Sơn Hải Kinh quả thực không có sinh vật như vậy.

Doãn Tầm nói: “Có thể sờ không?”

Lục Thanh Tửu nghiên cứu trong chốc lát, lắc đầu: “Đừng sờ thì hơn.” Cậu cảm thấy không nên tùy tiện chạm vào đồ vật ở nơi này thì sẽ tốt hơn.

Nhưng Doãn Tầm không đợi Lục Thanh Tửu nói hết câu đã trực tiếp duỗi tay đi qua sờ nó, muốn sờ bộ lông vô cùng mềm mại trên người của con vật nhỏ, nhưng ai biết khi tay mới vừa vói qua, cánh hoa vốn là thực vật vẫn không nhúc nhích đột nhiên vỡ ra, biến thành một cái miệng với hàm răng năng dài khổng lồ hướng tới tay Doãn Tầm cắn một cái.

Doãn Tầm nhất thời không kịp quan sát, kêu thảm thiết một tiếng, bàn tay bị cắn đứt hơn phân nửa.

Lục Thanh Tửu nhìn mà trái tim muốn nhảy ra ngoài, cậu nói: “Doãn Tầm! Cậu không sao chứ!!”

Doãn Tầm khóc lóc nói: “Tôi thế này không giống có chuyện gì ư?” Tay cậu ta mất rồi.

Lục Thanh Tửu: “…… Nhưng mà tay cậu có chảy máu đâu.” Trên bàn tay kia vô cùng sạch sẽ, không có một chút máu nào, cậu nhìn bên cạnh thì phát hiện người bên cạnh đã hiện ra một màu trong suốt, thật sự giống như trong thân thể Doãn Tầm không có máu tươi thay vào đó đều là nước vậy.

Doãn Tầm nói: “À, quên mất, tôi là nước mà.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Doãn Tầm nói: “Quên đi, đừng chạm vào, một lát nữa sẽ ổn thôi, chúng ta vẫn nên đi tiếp thôi.”

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ gật đầu.

Hai người tiếp tục đi lên trên núi, không dám chạm vào hoa hay cỏ dại gì ở ven đường nữa. Dù sao Lục Thanh Tửu cũng phát hiện, cậu và Doãn Tầm quả thực trên cơ bản chính là thức ăn của chuỗi sinh vật cùng thực vật ở nơi này ……

Rất nhanh, Lục Thanh Tửu đã nhìn thấy một tấm bia đá từng gặp một lần trước kia, trên bia đá kia có ba chữ ‘thôn Thủy Phủ’ màu đỏ như máu rất to, tấm bia đá rất cao, không biết ai đã dựng lên ở nơi này.

“Nơi này là linh hồn của Bạch Nguyệt Hồ sao?” Lục Thanh Tửu hỏi Doãn Tầm.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Ừm…… Nói như thế nào nhỉ.” Doãn Tầm nói, “Nơi này hẳn sẽ chịu ảnh hưởng từ Bạch Nguyệt Hồ, nhưng không phải linh hồn của anh ta.”

Lục Thanh Tửu nghe hơi mơ hồ, tóm lại đối với thế giới của Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ, cậu thật sự biết được rất ít. Bọn họ theo con đường nhỏ, đi tới sân trời mà Bạch Nguyệt Hồ từng dẫn Lục Thanh Tửu đến, sân trời này cũng không thay đổi gì quá nhiều so với trước kia, phía dưới vẫn là biển mây cuồn cuộn như cũ, còn có cá Văn Diêu đang xuyên qua ở giữa biển mây.

Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm đi có chút mệt mỏi, họ ngồi ở bên cạnh sân trời nghỉ ngơi trong giây lát. Khi nghỉ ngơi, Lục Thanh Tửu chú ý bên cạnh sân trời còn có một con đường nhỏ, hình như là đường đi thông vào trong ngọn núi.

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu nói xem, tại sao Bạch Nguyệt Hồ lại muốn dẫn chúng ta đến nơi này.”

Doãn Tầm đang vùi đầu phân cao thấp với một bụi cỏ dại ở ven đường, cậu ta muốn nhổ bụi cỏ lên, nhưng dùng hết sức, bụi cỏ kia vẫn không nhúc nhích miếng nào, khi cậu ta nghe thấy câu hỏi của Lục Thanh Tửu, cũng không quay đầu lại mà chỉ đáp: “Không biết, có lẽ muốn làm chuyện gì đó mà không thể để cho chúng ta biết.”

Lục Thanh Tửu: “Chẳng hạn?”

Doãn Tầm: “…… Lén nhai luôn hai con Tiểu Hắc và Tiểu Hoa chăng?”

Biểu cảm Lục Thanh Tửu vặn vẹo một chút, nói thật, cậu thật sự có chút sợ khi trở về Bạch Nguyệt Hồ sẽ nói với cậu mấy con Tiểu Hắc với Tiểu Hoa cộng với nhóc hồ ly đều đã đi lạc cả rồi.

“Cậu ở chỗ này chơi đi, tôi muốn đi trên đỉnh núi nhìn xem.” Lục Thanh Tửu nghỉ ngơi ổn rồi thì đứng lên vỗ vỗ mông.

Doãn Tầm rốt cuộc cũng từ bỏ phân cao thấp với bụi cỏ nhỏ đáng thương kia, nói: “Này, cậu từ từ đã, chúng ta cùng đi đi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Con đường phía sau sân trời, trở nên hẹp một ít, nhìn con đường hai bên cũng không có thực vật tươi tốt như ở phía trước, mà lại có không ít loại dương xỉ thấp bé.

Mặt sau con đường bị giấu ở bên trong sương mù nồng đậm, cũng may nơi này chỉ có một con đường, cho nên cũng không sợ đi lạc.

Lục Thanh Tửu tiếp tục đi lên núi, Doãn Tầm đi theo sau cậu lại có chút bất an, cậu nói: “Thanh Tửu, chúng ta còn phải đi tiếp sao?”

“Làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Tôi…… Chỉ là có chút không thoải mái.” Doãn Tầm nói, “Nơi này nhiều sương mù quá.”

Lục Thanh Tửu nói: “Có lẽ không có việc gì đâu.”

Doãn Tầm hít hít cái mũi, không hé răng.

Lục Thanh Tửu tiếp tục đi về phía trước, ngày thường cậu cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ mạnh, nhưng không biết vì sao hôm nay cậu lại rất muốn đi lên nhìn thử, nhìn thử trong sương mù rốt cuộc là có thứ gì.

Doãn Tầm thấy thái độ kiên quyết của Lục Thanh Tửu, cũng không khuyên bảo nữa, chỉ là ôm hai tay, lẳng lặng đi theo phía sau Lục Thanh Tửu.

Ước chừng đi hơn mười phút, sương mù mới dần mờ nhạt xuống.

Lục Thanh Tửu thấp thoáng có thể thấy được cảnh vật xung quanh. Không giống như khung cảnh xinh đẹp của sân trời, lúc này hoàn cảnh xung quanh bọn họ chỉ có thể dùng hai từ hoang vắng để hình dung. Trên mặt đất vốn có bùn đất màu đen đã bị đá nham thạch thay thế, trên đá nham thạch không có thứ gì, chỉ có đất cát mịn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Một ngọn núi cao lớn xuất hiện ở trước mắt Lục Thanh Tửu, ngọn núi này cao vút tận trong mây, không thể nhìn thấy đỉnh, thân của ngọn núi có màu đen, phía trên không có bất kỳ tung tích của cành cây ngọn cỏ nào, mọi thứ ở trên thân ngọn núi đều là đá nham thạch màu đen bóng loáng, giống như mặt gương, khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng ra rốt cuộc phải dùng cách nào mới có thể leo lên trên đỉnh núi này.

Giữa sườn núi, có mây mù dày đặc vờn quanh, ánh mắt Lục Thanh Tửu dừng ở phía trên mây mù, cậu nhìn có chút thất thần, cho đến khi Doãn Tầm nhẹ nhàng nói với cậu: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

“Hình như trong mây có thứ gì đó.” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu thấy được không?”

“Không thấy.” Doãn Tầm nhìn trong chốc lát, lắc đầu, “Không thấy gì cả.”

Lục Thanh Tửu nói: “Là tôi nhìn lầm rồi sao……”

Doãn Tầm không nói.

Thời tiết sân trời cùng bên này có chút khác nhau, bầu trời ở đây rất u ám, ngẫu nhiên còn có ánh sáng của tia điện lập loè phát ra tiếng sấm nổ vang. Một ngọn núi cao đứng sừng sững giống y như một hòn đảo bị cô lập, bị biển mây cùng đất liền cách ly.

Doãn Tầm ngồi ở trên mặt đất, nhìn biển mây sâu không thấy đáy, cậu ta có chút ngứa tay, tùy tiện tìm tảng đá thuận tay ném vào trong mây. Nhưng ai biết cục đá mới vừa bay vào biển mây, từ rất xa đã nghe được tiếng bõm phát ra từ sâu trong biển mây—— chỗ sâu trong biển mây vậy mà lại có thể có nước.

“Phía dưới là nước sao?” Doãn Tầm nói, “Thế mà lại có nước kìa.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu nói: “Có nước rất kỳ lạ sao?”

Doãn Tầm nói: “Không có lạ.” Cậu ta nở nụ cười, lộ ra răng khểnh đáng yêu, “Thôn Thủy Phủ có nước, sao lại kỳ lạ chứ.”

Lục Thanh Tửu nghe vậy, liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái.

Tự nhiên bị Bạch Nguyệt Hồ dẫn đến nơi này, Lục Thanh Tửu cũng không rõ Bạch Nguyệt Hồ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cậu suy đoán trận mưa to bên ngoài kia chắc có ý nghĩa gì đó, chỉ là cậu tạm thời chưa nghĩ ra được.

Lại thêm một tiếng sấm trầm thấp, lần này Lục Thanh Tửu rốt cuộc cũng đã thấy rõ ở thứ đang xoay quanh phía trên ngọn núi màu đen là cái gì, ấy thế mà lại là một con rồng rất dài.

Tuy rằng không nhìn rõ, nhưng Lục Thanh Tửu xác định không phải mình bị hoa mắt, con rồng được kết nối từ đầu đến đuôi kia, nó đang xoay quanh ngọn núi màu đen, thân thể nó cực dài bơi lượn quanh ở giữa đám mây, dáng người tuyệt đẹp giống như trong bức hoạ cuộn tròn mỹ lệ vậy. Nhưng ngay sau đó, nó lại lần nữa biến mất ở giữa tầng mây dày đặc, Lục Thanh Tửu gần như nhìn đến ngây người.

Lần này Doãn Tầm cũng thấy được, phản ứng của cậu ta cũng chẳng khác với Lục Thanh Tửu là mấy, tuy hoảng sợ nhưng vẫn mang theo chút kinh ngạc.

“Sao nơi này lại có rồng?” Doãn Tầm nói, “Không phải rồng đã bị diệt sạch hết rồi sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lục Thanh Tửu nói: “Diệt sạch? Sơn Thần cũng có, tại sao rồng lại bị diệt sạch?”

Doãn Tầm nói: “Sau khi tôi làm Sơn Thần, cũng truyền thừa một phần ký ức của bọn họ.” Cậu ta trả lời, “Long tộc không giống với các chủng tộc khác, sự tồn tại của bọn họ đều có một ý nghĩa nào đó, thông thường đều là vì bảo vệ thứ gì đó, từ sau khi bước vào xã hội hiện đại, tín ngưỡng càng ngày càng nhạt, nghe nói con rồng cuối cùng cũng đã bị diệt từ ngàn năm trước rồi……”

Lục Thanh Tửu: “Chuyện này thì có liên quan gì với xã hội hiện đại.”

Doãn Tầm tủi thân: “Đúng là không, nhưng cậu nghĩ xem nếu cậu tự nhiên nhặt được mười đồng tiền ở ven đường, cậu sẽ cảm thấy do mình may mắn, hay là cảm ơn thần linh đã bảo kê?”

Lục Thanh Tửu nói: “……” Ngẫm lại thế này thực sự đúng là hơi có lý đấy.

Doãn Tầm nói: “Không có tín ngưỡng, tất nhiên thần linh sẽ không thể tồn tại, cho nên mấy thứ này cũng càng ngày càng ít đi.”

Chuyện quỷ thần, từ trước đến nay tin là có, không tin thì không có.

Lục Thanh Tửu gật đầu, xem như đồng ý với câu nói của Doãn Tầm.

Con rồng kia Lục Thanh Tửu chỉ nhìn thấy thoáng, sau đó cũng không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa, trên đời này không có bóng tối hay ánh sáng, mỗi năm tháng trôi qua cũng chưa từng thay đổi.

Bất tri giữa bất giác, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đã ở chỗ này hơn tám tiếng rồi, Lục Thanh Tửu đang nghĩ khi nào mới có thể trở về, sương mù dày đặc kéo đến phía sau bọn họ, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ đã trở lại.

Dáng vẻ của hắn trong khoảng thời gian xa cách đã thay đổi rất nhiều, mái tóc ngắn gọn ban đầu đã trở thành tóc dài đến eo, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, phía trên trường bào dùng chỉ vàng phác họa ra một con rồng lớn đang bay, còn sử dụng đá quý màu đỏ khảm đôi mắt của nó, hình dạng rất sống động, giống như ngay sau đó sẽ có thể từ trong cái áo bay luôn ra ngoài. Phần dưới áo có chút bị hư hại, thoạt nhìn như bị thứ gì làm cháy hỏng, Bạch Nguyệt Hồ nhìn thấy bọn họ đi qua, cũng không nói gì, chỉ là nâng cánh tay nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với bọn họ.

Doãn Tầm đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Lục Thanh Tửu lại bình tĩnh cười cười, đi lên trước nói: “Nguyệt Hồ, nhanh như vậy đã trở về rồi à?”

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Đi thôi, về nhà.”

Đi đến gần, Lục Thanh Tửu mới chú ý tới bên sườn mặt Bạch Nguyệt Hồ có ba vết thương vô cùng rõ ràng, vết thương này như bị thứ gì cào ra vậy, hiện ở trên má trắng nõn của Bạch Nguyệt Hồ trông vô cùng bắt mắt. Vết thương kia vô cùng sâu, tuy rằng máu đã ngừng chảy nhưng cũng để lại vết máu mơ hồ, xem ra rất dễ để lại sẹo.

“Anh bị thương sao?”Sau khi Lục Thanh Tửu nhìn thấy vết thương thì kinh sợ.

Bạch Nguyệt Hồ quay mặt sang bên, giơ tay ở trên sờ lên má mình một chút, khi thấy máu sinh trên mu bàn tay thì nhướng mày, hình như lúc trước cũng không thấy được vết thương trên má mình, hắn nói: “Vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

Lục Thanh Tửu nói: “Anh đánh nhau với ai sao?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ừm.” Ánh mắt hắn dừng ở vết máu trên mu bàn tay của chính mình.

Lục Thanh Tửu như kỳ tích hiểu được ý của hắn, cậu bật cười lấy khăn tay từ trong túi của mình ra, sau đó nắm lấy tay của Bạch Nguyệt Hồ rồi nghiêm túc chùi sạch sẽ cho hắn.

Lúc này Bạch Nguyệt Hồ mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng, ánh mắt cũng dịu dàng một chút.

“Vậy đánh có thắng không?” Lục Thanh Tửu lại hỏi.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu: “Thắng?”

Lục Thanh Tửu suy nghĩ, thay đổi cách hỏi: “Mùi vị ngon không?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy lại lộ ra vẻ chán ghét: “Khó ăn muốn chết, có mùi tanh như nước, buồn nôn.”

Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười, cậu quan sát thấy trên người Bạch Nguyệt Hồ ướt nhem, còn lộ ra một mùi máu nồng đậm, mới đầu cậu còn cho rằng do Bạch Nguyệt Hồ không cẩn thận mắc mưa, sau đó khi Bạch Nguyệt Hồ đến gần hai bước, mới phát hiện áo của Bạch Nguyệt Hồ nhỏ giọt xuống không phải nước, mà là máu tươi.

Áo đen của Bạch Nguyệt Hồ bị máu tươi làm ướt, từ trạng thái lời nói cho đến việc làm của hắn thì có thể thấy được vết máu này là của một loại sinh vật khác.

Ba người bắt đầu hướng dưới chân núi đi xuống, Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ câu được câu không nói chuyện, hỏi tóc hắn là sao vậy, Bạch Nguyệt Hồ vén tóc lên, nói sau khi xuống núi cắt là được, xem như đó là di chứng một chút.

Lục Thanh Tửu nói giỡn nói hắn để tóc dài thế này thật ra trông cũng rất đẹp đấy.

“Phiền phức.” Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ như thế, “Khi ăn cái gì cũng phải buộc lên.”

Lục Thanh Tửu cười ha ha.

Chỉ là không biết tại sao, từ sau khi Doãn Tầm thấy dáng vẻ của Bạch Nguyệt Hồ thì sắc mặt không được tốt lắm, ngày thường cậu ta nói rất nhiều bây giờ dọc theo đường đi lại không nói một câu nào, yên tĩnh giống như con chim cút bị hù sợ vậy. Lục Thanh Tửu như suy tư gì đó mà liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái, nhưng cũng không mở miệng hỏi cậu ta làm sao vậy.

Bọn họ theo đường nhỏ rời khỏi đỉnh núi thôn Thủy Phủ, mưa bên ngoài đã tạnh, chân trời treo màu trắng đám mây, sau cơn mưa không khí rất trong lành, khiến người ta cảm thấy hít thở vô cùng thoải mái.

Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ trực tiếp biến trở về dáng vẻ lúc đầu, nhưng ai biết hắn lại dùng cái bộ dạng này về luôn tới nhà, sau khi tắm rửa một cái, thay quần áo ngày thường không khác với người bình thường lắm thì Lục Thanh Tửu thấy hắn cầm kéo đi đến trong sân, chỉ cần mấy nhát kéo cắt là cắt sạch sẽ gọn gàng mái tóc óng mượt kia.

Lục Thanh Tửu: “…… Tự anh cắt tóc sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”

Lục Thanh Tửu: “Không sợ cắt hư sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Hư rồi sẽ dài ra.”

Lục Thanh Tửu: “……Tại sao không dùng phép thuật biến ra?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ: “Bởi vì phiền phức.”

Lục Thanh Tửu nuốt nuốt nước miếng: “Vậy……Tại sao không đến tiệm cắt tóc chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ nghe thấy vấn đề này, động tác cắt tóc dừng một chút, từ trong miệng phun ra ba chữ: “Không có tiền.”

Đầu Lục Thanh Tửu choáng váng, giống như có thể gặp lại Bạch Nguyệt Hồ lần đầu tiên gặp kia, hắn đứng ở cửa tiệm bánh bao nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm mình—— lúc ấy cậu rất muốn hỏi tại sao Bạch Nguyệt Hồ lại muốn tới ăn ké bánh bao của cậu, hiện tại rốt cuộc cũng đã hiểu nguyên nhân làm chua xót lòng người đấy rồi.

Hồ ly tinh nhà cậu, chỉ là một chú hồ ly nghèo, cái loại mà nghèo đến mức không mua nổi một cái bánh bao để ăn kia….---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Truyện Chữ Hay